Đi tới một quán trà
không lớn nhưng sạch sẽ tinh tế, hai người gọi một ly Capuchino nóng và
một ly Americano cùng với một ít bánh ngọt, cùng nhau chậm rãi thưởng
thức.
Chu Tô mở miệng nói trước: "Quảng cáo bên Nhật Bản đã làm xong chưa?"
Phương Đại Đồng nhấp ngụm cà phê nói: "Nếu không xong làm sao anh lại về đây,
chủ bên đó cho anh toàn mạng về chắc? Anh làm sao có thể nhanh nhẹn bỏ
chạy như Chu Tô em được. Nói thật anh rất tức giận."
"Thật xin
lỗi." Chu Tô thở dài, đôi tay vò vò đầu: "Tôi thật sự không có cách nào tiếp tục ở bên đó nữa, muốn trở về bên anh ấy."
Phương Đại Đồng
nhớ xế chiều hôm đó Chu Tô quả thật nói với mình là nhớ Chung Ly rồi,
lại không nghĩ rằng cô ấy lại manh động như vậy, hơn nửa đêm liền mua vé máy bay về nước.
"Nói với anh ta chưa?" Phương Đại Đồng hỏi
"Còn chưa nói."
"Nhanh nói đi, anh đã liên lạc cho một chuyên gia ở Pháp cho em. Em chuẩn bị
một chút chúng ta mấy ngày nay liền qua bên đó, bệnh này tuyệt đối không thể kéo dài nữa."
"Cám ơn, nhưng Phương Đại Đồng, tôi không muốn đi." Hai tay Chu Tô gắt gao nắm lấy tay cầm của ly cà phê nửa ngày nói
ra một câu như vậy.
"Không muốn đi? Tại sao, không muốn đi cũng phải đi. Chu Tô, không phải chỉ là cảm mạo nóng sốt gì đâu, nó . . ."
"Không đi, nhất định không đi." Chu Tô cúi đầu quật cường nói.
Nhân viên phục vụ bưng một cái bình nhỏ tinh xảo đi tới chỗ Phương Đại Đồng, ngọt ngào nói: "Tiên sinh, rót thêm sao?"
"Tôi có gọi thêm sao, cô tới đây làm gì. Không nhìn thấy chúng tôi đang nói chuyện sao?"
Phương Đại Đồng chau mày, lạnh lùng nói.
Nụ cười của nữ phục vụ cứng đờ, hiển nhiên không nghĩ tới anh chàng có nụ
cười tỏa nắng lúc bước vào lại có thể lạnh lùng như vậy.
Chu Tô lập tức giải vây: "A, thật có lỗi chúng tôi không cần. Nếu muốn sẽ gọi, cảm ơn."
Nhân viên phục vụ xanh mặt, gật đầu một cái xoay người rời đi.
"Phương Đại Đồng, anh như vậy là ý gì? Tức giận tôi sao lại đi làm khó dễ cô gái nhỏ kia?"
"Nói chung em đừng nói nhiều làm gì Chu Tô, bình thường như thế nào anh cũng có thể chiều theo ý em nhưng chuyện này không có thương lượng. Trễ nhất là một tuần sau chúng ta nhất định phải ở nước Pháp." Sắc mặt của
Phương Đại Đồng rất khó coi, Chu Tô không biết là những bệnh như ung thư nếu không chữa trị kịp thời thì sẽ mất mạng hay sao. Mình đã vội muốn
chết, cô ấy vẫn không để ý. Có thể không tức giận sao?
"Phương Đại
Đồng, anh còn nhớ thời điểm chúng ta bị vùi trong đống tuyết đã nói gì
không? Anh nói nếu được sống sót sau trận tuyết lở này, anh sẽ không
chơi bời nữa, tìm một cô gái tốt để kết hôn sống qua cuộc sống có vợ con quây quần đầm ấm. Còn tôi, tôi nói lúc đó sẽ tìm đến chỗ Chung Ly, quấn quýt lấy anh ấy cả ngày lẫn đêm. Có thể là do tôi không tuân thủ lời
hứa nên bị báo ứn. Căn bệnh này là một loại báo ứng. Hiện tại thời gian
của tôi không còn nhiều nữa nhưng chung quy lại là vẫn muốn ở chung một
chỗ với Chung Ly."
"Thì cứ đi chữa bệnh đi đã, có phải bảo em bỏ
anh ta đi luôn đâu. Cũng có thể là nói với anh ta để cùng nhau đi Pháp,
anh ta sẽ chăm sóc em. Con bà nó, nếu như anh ta không chịu, anh sẽ phế
anh ta."
"Có thể chữa khỏi không? Chúng ta không nên tự lừa gạt mình là có thể chữa khỏi."
Phương Đại Đồng trầm mặc hồi lâu cuối cùng đứt quãng nói: "Vậy cũng phải chữa, nhất định phải thử." Âm thanh rất nhỏ.
"Cho nên, Phương Đại Đồng tôi muốn cùng Chung Ly trải qua một năm cuộc sống
vợ chồng yên ổn an tĩnh mà không phải cuộc sống mà mỗi ngày đều nằm trên giường bệnh sống bằng điều trị hoá chất vật vờ thêm hai ba năm."
Giọng điệu Phương Đại Đồng mềm hẳn xuống: "Bất luận như thế nào em cũng phải
nói cho anh ta nghe về bệnh tình của mình. Em bây giờ phải được chăm sóc thật tốt."
Chu Tô lại cúi đầu, nước mắt từng giọt từng giọt lăn xuống, không trả lời.
Phương Đại Đồng đột nhiên cảm thấy Chu Tô điềm đạm đáng yêu trước mắt có chút
xa lạ, cô không phải vĩnh viễn không sợ hãi sao? Cô không phải vĩnh viễn là một cô gái luôn tỏ vẻ thờ ơ nhưng rất kiên cường sao?
"Tôi
rất tham lam, Phương Đại Đồng! Bỗng nhiên tôi trở nên thật tham lam.
Không chỉ muốn được anh ấy đối xử tốt mà còn muốn lấy được tim của anh
ấy." Chu Tô vẫn yên lặng nãy giờ đột nhiên mở miệng, từng câu nói lộ vẻ
tịch mịch cùng chua xót.
"Chỉ có thể là anh ta sao? Tại sao nhất
định phải là anh ta, không phải em đã từng nói Chung Ly đúng là thích nữ nhân, nhưng không phải là một nữ nhân, loại nam nhân như anh ta . . ."
"Chỉ có thể là Chung Ly." Chu Tô ngắt lời Phương Đại Đồng: "Không có nguyên
nhân, chỉ là khi biết mình không còn sống được bao lâu nữa, tất cả mọi
suy nghĩ đều hướng đến anh ấy, cho nên chỉ có thể là Chung Ly." Những
lời này được Chu Tô nói ra như đinh chém sắt.
Phương Đại Đồng
nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc lâu giống như đang suy nghĩ việc
gì đó, cuối cùng chậm rãi quay đầu nói: "Chu Tô! Anh vẫn chưa thực sự
thuyết phục được bản thân mình. Hơn nữa nếu đi Pháp thì vẫn có khả năng
chữa khỏi bệnh, nếu không đến đường cùng anh nhất định sẽ không buông
tha, chỉ cần em được sống, chuyện gì cần làm anh đều sẽ làm, nhất định
không buông tha. Đừng để anh phải ép em, nhiều nhất một tháng. Một tháng sau, nếu em không nói thì anh sẽ nói, mà khi đó không chỉ nói với Chung Ly mà còn cả với người nhà em."
"Phương Đại Đồng!" Chu Tô có
chút buồn bực, anh ta thường ngày vẫn trưng ra cái bộ mặt lông bông vui
đùa nhưng nếu đã nói ra những lời nghiêm túc như vậy xem ra thật sự
không phải đùa giỡn.
Phương Đại Đồng phất tay một cái, ý bảo không có thương lượng.
"Anh rảnh rỗi quá sao? Rảnh rỗi đến nỗi muốn xen vào chuyện riêng của gia đình tôi?" Chu Tô trợn mắt mắng hắn.
"Hừ, Chu Tô! Đừng dùng phép khích tướng, vô ích. Lúc em còn đang chơi đồ
hàng thì anh đã lên núi Thiếu Lâm đọc Tam Tự kinh rồi đó." Phương Đại
Đồng cười lạnh.
Chu Tô nghĩ thật ghét mấy người âm hiểm như vậy, một Phương Đại Đồng cùng một Chung Ly, nàng vĩnh viễn không đấu lại.
"Thật ra đúng là anh đang rảnh rỗi, ngày nào đó đem người kia của nhà em đến cho anh gặp mặt một chút."
"Lúc nào có thời gian, nhất định sẽ đem anh ấy đến chỉnh anh!" Chu Tô tức giận nói.