Lúc trước đã
không mời Phương Đại Đồng được một bữa thật ngon, trong lòng Chu Tô vẫn
rất băn khoăn. Cuối cùng cô vẫn thương lượng với Chung Ly mời anh ta một bữa đàng hoàng.
Phương Đại Đồng luôn có những ý nghĩ và hành
động khiến Chu Tô bất ngờ, theo như Chu Tô vẫn luôn nghĩ, tất cả những
gì người khác nghĩ không bình thường là bình thường của Phương Đại Đồng.
Khi Phương Đại Đồng lái một chiếc xe Bugatti màu bạc pha đen xen nhau đến, đầu của Chu Tô có cảm giác hơi đau.
"Chu Tô!" Anh ta vẫn giữ vẻ mặt cười cợt như thường ngày, hướng về phía Chu Tô gọi.
Chu Tô xoay người, nhìn chiếc xe kia một chút sau đó quay sang quan sát
Phương Đại Đồng một cách cẩn thận, hoài nghi hỏi: "Phương Đại Đồng, đây
là xe của anh sao?"
Phương Đại Đồng quay đầu lại liếc chiếc xe
kia, lại chuyển hướng nhìn về phía Chu Tô cười xấu xa: "Đúng vậy. À mà
cũng không phải là. Là xe ông già nhà anh vừa mới mua trong một buổi
triển lãm xe hơi."
"Ba anh mua, nhà anh mở ngân hàng sao?"
"Thật ra thì bình thường cũng không dùng được, ở đất Bắc Kinh này phương tiện giao thông tốt nhất ắt hẳn là xe đạp. Đi xe hơi thể thao vào lúc tắc
đường đúng là thảm họa."
"Cho nên Phương Đại Đồng, anh đang gạt
tôi, anh nói ba mẹ nhà anh kinh doanh buôn bán nhỏ. Buôn bán nhỏ có thể
lái một chiếc thể thao hơn vạn tệ đi ăn cơm không?"
"Lần trước
không phải anh đã nói với em sao, để cho em mở rộng tầm mắt, chồng em có xe nhưng anh đây cũng có xe còn đắt tiền hơn cả xe anh ta."
"Đồ nhà giàu, nhỏ mọn khoe của." Chu Tô cười mỉa mai Phương Đại Đồng.
Phương Đại Đồng cười ha ha: "Chu Tô, bây giờ em cười anh...anh không thèm
chấp. Chờ đến lúc cần phải dùng nó vào chuyện cần thiết, em chắc chắn sẽ phải nghĩ tới chuyện làm thế nào để cám ơn anh thôi."
Chu Tô cảnh giác nhìn Phương Đại Đồng hỏi: "Anh muốn làm gì?"
"Bây giờ còn chưa thể nói, Chung Ly đâu rồi? Anh đói bụng chết mất, sẽ không lại cùng tiểu tình nhân trốn đi đâu rồi chứ?"
Phương Đại Đồng đả kích Chu Tô.
Nhưng anh ta vừa mới nói dứt lời thì Chung Ly đã bước tới, đưa tay kéo Chu Tô vào lòng, động tác hết sức quen thuộc, Phương Đại Đồng nhìn có chút
nhức mắt.
" Phương tiên sinh lại gặp mặt, chào anh." Khẽ mỉm cười.
Chu Tô dịu dàng giữ nguyên vị trí trong ngực chồng mình, cười khẽ: "Phương
tiên sinh? Chuông Ly, anh ta không thích hợp với ba chữ này đâu. Vẫn là
gọi Phương Đại Đồng đi, tên của anh ta không may lại trùng với tên của
một ca sĩ Đài Loan, thật thua thiệt cho ca sĩ đó."
Phương Đại
Đồng bị Chu Tô nhạo báng, nhướng mày nói: "Chu Tô, em lại đem chuyện tên của anh ra đùa cợt rồi. Anh không thích đâu nhé." Sau đó nhìn sang
Chung Ly giải thích: "Tôi được sinh ra ở Sơn Tây Đại Đồng, nên ba mẹ ta
liền trực tiếp lấy tên ta là Phương Đại Đồng, anh có thể gọi tôi là
Richer."
"Có vẻ Phương Đại Đồng kêu thuận miệng hơn, chúng ta vào trong thôi." Chung Ly đáp.
Trong đêm thất tịch đó chắc chắn Chung Ly đã bỏ rơi Chu Tô nên lúc Phương Đại Đồng gặp cô, Chu Tô lại trong tình trạng thê thảm như vậy. Phương Đại
Đồng nhìn chằm chằm Chung Ly sau đó liếc Chu Tô một cái, lại hỏi Chung
Ly: "Chung tiên Sinh, gần đây Chu Tô không tặng gì cho anh sao?"
"Em có cái gì muốn đưa cho anh sao?" Chung Ly nhìn về Chu Tô.
"Không có, không có." Chu Tô trừng mắt nhìn Phương Đại Đồng.
Phương Đại Đồng nhún vai, đáp lại bằng một nụ cười vô hại.
Sắc mặt Chung Ly có chút trầm xuống, tiện tay bưng ly cà phê lên nhấp một
ngụm, cười cười nhìn Chu Tô và Phương Đại Đồng nói: "Xem ra quan hệ của
hai người thật tốt, có lẽ có không ít những bí mật nhỏ nha."
"Nào có, anh đừng nghe anh ta nói bậy." Chu Tô biện bạch , đồng thời bưng cà phê lên cẩn thận che giấu. Nghĩ thầm Phương Đại Đồng đến tột cùng là
muốn làm gì đây?
Phương Đại Đồng chống cả hai tay trên bàn, ý vị
thâm trầm nhìn Chu Tô nói: "Nói vậy cũng đúng đấy, Chung Ly. Tôi có thể
xưng hô như vậy với anh chứ?"
"Dĩ nhiên."Chung Ly mặt không đổi sắc, đáp với giọng hơi trầm.
"Chung Ly này, nhớ lúc xưa… Lúc mà hai chúng tôi bị kẹt ở trên núi đợt đi
Canada, không có nước nên tôi bị mất nước suýt chết, may lúc đó có Chu
Tô xả thân mớm nước. Có thể nói cô ấy chính là ân nhân cứu mạng của tôi. Anh biết đấy cô ấy luôn nhanh trí và phản ứng nhanh nhẹn như vậy nhưng
phương pháp độc nhất vô nhị như vậy cũng nghĩ ra thì chỉ có cô ấy thôi." Lúc nói câu này, Phương Đại Đồng cố ý dùng ánh mắt thâm tình nhìn Chu
Tô một cách chăm chú.
"Phụt . . ."Cà phê trong miệng Chu Tô bị
phun ra, chả lẽ Phương Đại Đồng định kể hết chi tiết câu chuyện này, tỷ
như tiếp đó cô đã ngậm tuyết cho tan thành nước sau đó từng ngụm từng
ngụm dùng miệng mớm cho anh ta uống hay sao?
Cho nên, Phương Đại Đồng ý định tới đây để phá hỏng hạnh phúc gia đình cô sao?
Bởi vì hành động có vẻ như chột dạ này của Chu Tô khiến sắc mặt Chung Ly
càng trở nên khó coi hơn, không vui liếc Phương Đại Đồng một cái sau đó
đưa tay cầm lấy khăn giấy tỉ mỉ cà phê trên mặt Chu Tô.
Chu Tô liếc Chung Ly, hận nghiến răng nghiến lợi, trong lòng đã sớm mắng Phương Đại Đồng ngàn lần.
"Có lẽ em phải vào toilet rửa mặt thôi." Chu Tô đứng lên, trước khi rời
khỏi chỗ ngồi vẫn không quên hung hăng trừng mắt với Phương Đại Đồng.
Biểu hiện của Phương Đại Đồng giống như đang xem kịch hay, phất tay một cái, khóe miệng cũng cong lên.
Tay cầm khăn giấy của Chung Ly cứ như vậy ngừng trên không trung, thật lâu
sau mới thả xuống. Tiếp chuyển sang Phương Đại Đồng nói: "Công việc của
tôi thật ra có chút bận rộn, cho nên sau này có gì nhờ anh giúp đỡ Chu
Tô nhà chúng tôi nhiều hơn. Cô ấy thuộc kiểu phụ nữ trong nóng ngoài
lạnh, tính tình chính trực, nên hay đắc tội người khác, có gì phiền anh
ủng hộ. Có được bằng hữu tốt như anh, vợ chồng chúng tôi cảm thấy rất
vinh hạnh."
"Đây là điều đương nhiên, cũng không xem quan hệ của
hai chúng tôi như thế nào?" Vừa mới mở miệng đáp lời đã loại Chung Ly ra khỏi vòng quan hệ này.
"Được, Phương tiên sinh! Xin anh chỉ
giáo, quan hệ của hai người là thế nào?" Chung Ly cuối cùng cũng đã
không nhịn nổi nữa, sự tức giận dần dần hiện lên trên đuôi lông mày.
"Đương nhiên là quan hệ bạn tốt, nếu không anh nghĩ rằng quan hệ của chúng tôi là như thế nào?" Phương Đại Đồng dùng vẻ mặt giễu cợt nhìn về phía
Chung Ly.
"Hừ" Chung Ly cười khẽ quan sát Phương Đại Đồng một lúc lâu, nói: "Cho người khác một một bậc thang để đi xuống cũng không có
gì là không tốt. Phương Đại Đồng! Tôi mặc kệ anh đang làm gì, cũng không quản anh nghĩ gì. Nhưng tóm lại, tôi cho anh lời khuyên là không phải
của anh thì tốt nhất anh nên tránh xa, đừng khiến người khác nhìn vào
nói này nói nọ. Như vậy Chu Tô cũng không thoải mái."
"Thật sao?" Phương Đại Đồng nhàn nhã bưng ly cà phê nói: "Chẳng qua con người tôi
có một tật xấu, một khi tôi đã thích gì thì không bao giờ để ý đến
chuyện người ta nói này nói nọ. Chỉ là…" Phương Đại Đồng giương mắt: "Có vẻ anh đang hiểu nhầm gì đây… Tôi nói vậy không có ý gì khác đâu. Tôi
và Chu Tô chỉ là bạn tốt."
"Hả? Vậy tôi phải xin lỗi vì đã quá nhạy cảm rồi."
"Cần gì khách khí, cám ơn cà phê anh mời. Mùi vị không tệ. Tôi đi trước.
Phiền anh nói với Chu Tô ngày khác gặp nhau." Phương Đại Đồng để Chung
Ly với vẻ mặt không vui ngồi đó, cứ như vậy nhàn nhã bước đi.
Chung Ly vuốt ve chiếc nhẫn nơi ngón áp úp. Sự tức giận trong lòng không hề
giảm bớt sau khi nghe Phương Đại Đồng giải thích, hắn ta không có ý tứ
gì khác? Quỷ mới tin!