Chung Ly quyết định
đính hôn với Tần Nhiễm Phong bởi vì anh đã quá mệt mỏi, cứ mãi theo đuổi trong vô vọng như vậy, Chung Ly quả thật không có sức lực tiếp tục nữa, hãy để cô ấy đi thôi.
Nhưng mà trong lễ đính hôn, nhìn bao nhiêu khách mời qua lại, giống hệt khung cảnh đám cưới mình và Chu Tô năm đó, trái tim giống như bị một tảng đá lớn đè nặng, cảm giác trống trải dần
lan tỏa. Chung Ly không hiểu tại sao mình lại phải vui vẻ tiếp đón những người kia, trong lòng anh đang rất không vui tại sao lại cứ phải chịu
đựng những nghi thức xã giao sáo rỗng này. Trong lòng tự nhủ với chính
mình, phải buông bỏ thôi nhưng bây giờ lại nghĩ mình cứ trơ mắt nhìn cô
ấy đi như vậy mà được sao? Nghĩ như vậy nên mặc kệ mẹ hết lời can ngăn
vẫn rời khỏi lễ đường, chạy thẳng tới sân bay.
Những người quen
biết Chung gia đều bảo, Chung Ly lần này làm việc đúng là quá liều lĩnh
rồi, ngay cả con gái yêu của Bí thư Lâm cũng dám bỏ, còn là bỏ ngay
trước giờ đính hôn.
Mẹ thì mỗi ngày đều càu nhàu không ngừng, nội dung không có gì mới lạ, chỉ nhắc đi nhắc lại là con làm như vậy là
không được, thật có lỗi với Nhiễm Phong, nếu như con bé không một mực
nói tốt cho con trước mặt ba nó thì đoán chừng giờ này con không còn
cách nào yên ổn trên đất Bắc Kinh này nữa rồi…
Quá mệt mỏi nên
không muốn sống ở nhà ba mẹ nữa, Chung Ly quyết định chuyển về ngôi nhà
anh và Chu Tô đã từng sống. Tan tầm về nhà, không có việc gì làm thì
cũng chỉ ngồi ngẩn người hoặc ngồi ngoài ban công hút thuốc lá, trải qua nhiều chuyện như vậy, cảm giác vui vẻ hạnh phúc đối với Chung Ly thực
sự đã rất xa xỉ. Chung Ly hơi có ý trốn tránh Tần Nhiễm Phong, cũng trốn tránh luôn những người quen biết đơn giản chỉ vì muốn đầu óc mình thảnh thơi một chút, con đường tương lai, anh không thể suy nghĩ tính toán
bất cứ điều gì nữa bởi vì tương lai mà anh đã từng mơ tưởng, từng chút
từng chút một đều có sự tham dự của người phụ nữ đó, nhưng bây giờ cô ấy đã đi rồi, anh không thể suy nghĩ gì nữa.
Nhìn sàn nhà bị phủ
kín bởi một lớp bụi, Chung Ly bất đắc dĩ lắc đầu, dù sao cũng rảnh rỗi
không có việc gì làm, nên dọn dẹp một chút thôi.
"Chung Ly, đã nói với anh rất nhiều lần, khăn chưa giặt sạch sẽ thì đừng lau lên cửa kính, như thế sẽ để lại vệt nước bẩn."
Chung Ly đột nhiên quay đầu lại, không có ai, nhưng mà giọng nói quen thuộc đó vẫn mãi quanh quẩn trong tâm trí anh.
"Chung Ly, chỗ kia lau chưa kỹ kìa."
"Chung Ly, em khát…Anh bóc cho em quả cam, thuận tiện đem thịt bò khô trong ngăn kéo đem tới đây!"
Sau đó ngay cả chính Chung Ly cũng không biết là thật hay giả.
"Ừ, đợi chút." Chung Ly buông khăn lau trong tay xuống, đến phòng bếp rửa
tay, lấy ra mấy quả cam, nghiêm túc bóc vỏ tách múi từng quả, lại mở
ngăn kéo lấy thịt bò khô, đặt trong một chiếc mâm bưng lên.
Đi tới trước TV còn tiện tay lấy thêm một ly hồng trà, đặt lên mâm đựng trái cây.
Đặt xuống bàn sau đó nhìn về phía sô pha trống không mỉm cười nói: "Em
ngoan ngoãn chút, chớ ăn quá nhiều, nếu không bữa trưa lại không ăn được mấy."
Nói xong thản nhiên xoay người tiếp tục lau cửa kính, sau đó là đến đồ đạc trong nhà.
Ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, Chung Ly lại tiếp tục nhìn về phía sô pha nói: "Chu Tô, trưa nay em muốn ăn gì?"
"Chu Tô, không thể được. Tôm cay rất nóng, dạ dày em vốn không tốt, buổi
sáng đã ăn nhiều bò khô như vậy bây giờ lại đòi ăn tôm cay, không tốt."
"Hả? Món Nhật? Vậy cũng không được. Chu Tô à, anh làm cơm sườn kho nhé, cứ
ăn cơm bình thường đi, anh sẽ gọi suất cơm có thịt có canh."
Chung Ly đứng dậy đến phòng tắm rửa tay, sau đó bắt đầu gọi điện thoại: "Cho
hỏi nhà hàng Thực Khách không? Tôi đặt hai phần cơm sườn kho, ừm, thêm
một phần cháo, cháo nhất định phải nóng, dạ dày của vợ tôi thực sự không tốt. Đúng vậy, địa chỉ là . . ."
Lẳng lặng dọn cơm, Chung Ly
ngồi một đầu chiếc bàn ăn chuyên tâm ăn cơm. Đầu kia của chiếc bàn bày
một phần ăn giống y như vậy cùng với bát cháo nóng hổi.
Sau khi
cơm nước xong, Chung Ly đứng dậy nhìn phía đối diện sửng sốt trong chốc
lát, sau đó dọn sạch phần ăn chưa từng được chạm qua nói: "Chu Tô, em cứ ra ghế sa lon chờ anh, dọn dẹp xong anh sẽ ra xem ti vi cùng em."
Một buổi chiều, Chung Ly lẳng lặng ngồi ở trên ghế sa lon xem mấy bộ phim
tình cảm Hàn Quốc, thỉnh thoảng quay đầu sang nói chuyện với chiếc gối
ôm bên cạnh: "Chu Tô, em đúng là dung tục thật đấy, cả buổi chiều chỉ
ngồi xem mấy thằng oắt miệng còn hôi sữa kia, còn không bằng xem anh."
Buổi tối, trước khi đi ngủ, giống như thường ngày, Chung Ly cũng vào thư
phòng, sau đó, ngồi ở trên ghế, dùng hai tay che mắt rơi lệ, anh biết
tất cả đều là giả, không có Chu Tô, không có, tất cả đều là do mình
tưởng tượng ra mà thôi.
Nhưng sáng sớm ngày thứ hai rời giường,
Chung Ly vẫn quay đầu về phía chiếc gối của Chu Tô, nói mấy câu thân
mật, dặn dò giống như “Đêm qua em ngủ ngon không?” “Nhớ ăn sáng rồi mới
đi làm nhé.”
Vì vậy cuộc sống của Chung Ly mỗi ngày đều tràn đầy nụ cười, rất hạnh phúc, tối thiểu là giống như rất hạnh phúc.
Cho đến có một ngày, lúc Chung Ly đang quét dọn bỗng phát hiện ra một mảnh
vỡ của một món đồ chơi trẻ con. Đó là mảnh vỡ do anh ném vỡ đồ khi nghe
tin đứa bé không còn.
Chung Ly giơ mảnh vỡ đó ra nhìn rất lâu sau đó bắt đầu rơi lệ, bởi vì đứa bé chưa được sinh ra của vợ chồng họ,
cũng vì tình yêu chết yếu của họ.
Tất cả tất cả mọi việc bắt đầu
từ cái ngày định mệnh đó, lúc đó cuộc sống vợ chồng của họ vốn đang rất
tốt. Chung Ly ngồi bệt trên sàn nhà, nhìn căn phòng trống, nhắm mắt lại
nhưng không thể nghe thấy giọng nói của Chu Tô nói, Chung Ly lắc đầu,
tiếp tục lắng tai nghe ngóng nhưng vẫn không thể nghe thấy bất cứ âm
thanh gì.
Chu Tô đi rồi, thật sự đi rồi. Chung Ly có thể lừa gạt mình trong lúc nhất thời, nhưng không lừa được cả đời.
Cúi đầu nhìn mảnh đồ chơi trong tay, Chung Ly bừng tỉnh, biết mình phải làm gì rồi.
Trưa hôm ấy, Chung Ly lái xe tới nhà ba mẹ. Lúc ấy, ba Chung Ly đang nghỉ ngơi trong phòng.
Chung Ly nhẹ nhàng bước vào phòng của ba mẹ, lặng lẽ ngồi xuống ghế, nhìn mái đầu đã nhuốm màu bạc của ba mình.
"Ba, ba đã từng nói nếu như con đã không có năng lực khiến Chu Tô vui vẻ
hạnh phúc thì nên quay đầu lại, nhìn về người phụ nữ thực lòng yêu
thương mình như Tần Nhiễm Phong."
Chung Ly vén chăn cho ba mình
lại tiếp tục nói: "Nhưng mà, vào khoảnh khắc chìm vào bóng hình Chu Tô
thì đã biết là không thể quay đầu được rồi. Mặc kệ cô ấy nói cái gì, làm cái gì, con cũng không thể rời mắt khỏi cô ấy. Cho nên, cuối cùng con
cũng quyết định..."
Chung Ly lặng lẽ đứng nhìn ba mình đang nằm
ngủ một cách yên ổn, nghẹn ngào: "Ba, mặc kệ ba có hiểu hay không, xin
hãy cho con ích kỷ một lần có được hay không. Thật xin lỗi….Thật sự xin
lỗi ba."
Thời gian dường như đã ngưng đọng, cả gian phòng yên ắng đến nỗi không thể nghe được bất kỳ âm thanh gì.
"Ba hiểu…Ba hiểu mà..." Từ trong đôi mắt đang nhắm nghiền của ba Chung Ly,
từng giọt lệ thi nhau tuôn trào, âm thanh khàn khàn nhưng lại rõ ràng:
"Con trai à. Ba hiểu mà."
Chung Ly kinh ngạc mở to mắt nhìn ba mình, lúc sau mới nhẹ giọng nói: "Cảm ơn, cảm ơn ba. Thay con chăm sóc mẹ thật tốt."
Chung Mục Chi vẫn không mở mắt nhưng nước mắt vẫn chảy ra từ khóe mắt nhắm
chặt của ông, gật đầu thở dài nói: "Đi đi, đi đi... Con trai, đi đi.
Không phải nói lời xin lỗi, con dũng cảm hơn ba nhiều. Đi đi…Ba muốn ngủ trưa rồi."
Chung Ly lại gần, nắm thật chặt tay ba mình một cái sau đó nhẹ nhàng bỏ ra, chậm rãi đứng dậy đi ra phía cửa.
Chung Ly thật ra thì không cách nào tưởng tượng, lúc đó người cha gì của mình phải hạ bao nhiêu quyết tâm mới không cầu xin anh ở lại, cũng không thể nhìn thấy cảnh ông quay người, lặng lẽ dùng bàn tay đầy nếp nhăn của
mình lau đi những giọt nước mắt rơi mãi không ngừng.
Mới vừa bước chân ra khỏi gian phòng , Chung Ly đã thấy mẹ mình- bà Lưu Tú Cầm yên lặng đứng đó nhìn mình.
Chung Ly bình tĩnh tiến đến bên cạnh bà, cất giọng khàn khàn: "Mẹ."
Lưu Tú Cầm bởi vì tiếng gọi này của Chung Ly, nước mắt trong nháy mắt lăn
xuống, vừa dùng tay lau nước mắt vừa nói: "Con muốn đi tìm nó?"
"Dạ."
Lưu Tú Cầm thở dài một hơi, dùng giọng điệu giống như bình thường nói:
"Cuối cùng chuyện này cũng đã xảy ra, cuối cùng vẫn phải xảy ra. Mẹ đã
đề phòng mấy chục năm, ba con không sao nhưng cuối cùng lại là con."
Chung Ly khó hiểu hỏi: "Cái gì mà đề phòng vài chục năm?"
Bà Lưu Tú Cầm cười khổ, lắc đầu: "Chung Ly, trong mắt con mẹ chỉ là một
người phụ nữ ham mê danh phận phu nhân Tham mưu trưởng Bắc Kinh, chỉ lo
lắng giữ lấy danh phận đó mà không có đầu óc suy nghĩ gì khác phải
không?"
Chung Ly kinh ngạc nhìn mẹ mình, đột nhiên cảm thấy xa
lạ, hình ảnh của người mẹ trong tâm trí Chung Ly trong hơn ba mươi năm
cuộc đời bỗng nhiên trở nên mơ hồ.
Bà nói tiếp: Lúc con mười mấy
tuổi bị Chu Tô rơi từ trên nóc nhà xuống đè lên người mà bị thương đã
nói như thế nào? Vừa đúng lúc đi qua đó nên xui xẻo bị đụng trúng? Ha
ha, cũng may mà lúc đấy còn có cớ để giải thích cho hành động ngu ngốc
của con, còn giả bộ hồ đồ bảo đứa bé này mấy ngày nay vận khí không tốt
nên còn đi thỉnh xin bùa trừ tà cho con. Nhưng mà Chung Ly à, tiểu xảo
lúc đó của con làm sao qua được mắt mẹ? Mẹ sinh ra con, nuôi con lớn,
làm sao không biết con đang nghĩ gì, ánh mắt con đang hướng về ai?"
Nhìn gương mặt đờ ra vì kinh ngạc của Chung Ly, bà Lưu tú Cầm vẫn rất thản
nhiên: "Thật ra thì, con yêu thích con bé như thế, mẹ nào nhẫn tâm ngăn
cản? Nhưng mà, làm sao con không nhìn thấy trong lòng con bé kia căn bản không có con? Con yêu nó như thế, sớm muộn gì cũng rước lấy đau khổ.
Chung Ly à, mẹ con theo một người đàn ông không yêu mình vài chục năm,
trái tim sớm đã tan nát, nào cam tâm để con rơi vào tình trạng như mẹ?"
"Mẹ, mẹ biết ba?"
"Làm sao có thể không biết?" Bà bất đắc dĩ lắc đầu: "Người khác làm gì mẹ
không thèm quan tâm nhưng cha con và con chính là cuộc sống của mẹ, là
tất cả những gì mẹ có. Từ lúc chấp nhận lấy ba con, sau đó có con mục
tiêu sống của mẹ chỉ gói gọn trong mấy chữ đó là hai người sống thật
hạnh phúc." Nói xong, không nhịn được mà khóc nấc lên.
Chung Ly tiến lên ôm bà, vỗ nhè nhẹ : "Mẹ, cực khổ cho mẹ rồi."
Bà Chung được Chung Ly ôm vào lòng, thút thít nói: "Đúng vậy, rõ ràng thấy mối quan hệ giữa bà ta và ba con có vấn đề nhưng vì cái nhà này, vì
con, để con không mất ba, mẹ mỗi ngày cắn răng nuốt đau đớn, còn giả bộ
cái gì cũng không biết, mẹ thật sự sợ hãi… Chung Ly, con và ba…Nếu như
một trong hai người xảy ra mệnh hệ gì thì mẹ làm sao có thể sống nổi."
"Mẹ, thật xin lỗi, thật xin lỗi, là con quá ích kỷ."
Mẹ Chung đẩy Chung Ly ra, hít hít mũi, lau nước mắt nói tiếp: "Mẹ cũng
hiểu con tốn bao nhiêu tâm tư đem mẹ vào tròng cốt yếu là muốn lấy được
Chu Tô, thấy con thích con bé như vậy, mẹ không còn cách nào khác ngoài
cách giơ cái mặt mo này đến thương lượng cùng người đàn bà kia? Chung
Ly, con có hiểu không, cuộc đời này, điều mẹ chán ghét nhất là gặp mặt
bà ta. Nhưng vì con, muốn mẹ lên núi đao hay xuống biển lửa mẹ cũng
không từ chối. con thật sự cho rằng mẹ vì ham vinh hoa phú quý, ham
quyền cao chức trọng của ba Nhiễm Phong mà cố ý gán ghép con bé với con
ư? Không phải đâu Chung Ly à, là mẹ thấy con bé Nhiễm Phong thực lòng
yêu thương con. Con cứ cố sống cố chết bám lấy một người phụ nữ không
yêu mình. Thật vất vả mới có người yêu con, chấp nhận tất cả để được bên con nên mẹ mới như vậy. Chung Ly à, đời này mẹ không có được nhiều yêu
thương từ người mình yêu nên mới hy vọng con có thể có người yêu thương
mình thật nhiều bên cạnh. Nhìn con đau khổ vì con bé Chu Tô, lòng mẹ
cũng đau như cắt, con là khúc ruột của mẹ, con đau đớn như thế nào thì
mẹ cũng đau đớn như vậy thôi. Chung Ly à, con có hiểu cho nỗi lòng người mẹ này không?"
Dòng nước mắt của bà Lưu Tú Cầm giống như muốn xô ngã Chung Ly.
"Mẹ…" Chung Ly nỉ non gọi: "Mẹ nói nhiều như vậy là muốn con quên cô ấy đi ư?"
"Chung Ly, con thật không hiểu tấm lòng của người mẹ này. Toàn bộ những người
làm cha làm mẹ trên thế giới này đều sẽ nhượng bộ trước con cái. Mặc kệ
là đúng hay sai, chỉ cần là điều con cái muốn, bậc sinh thành làm sao
nhẫn tâm ngăn cản. Mẹ hiểu rõ, lần này nếu như ngăn cản con thì cả đời
con cũng sẽ không vui vẻ. Cho nên mẹ không ngăn cản con nhưng mẹ chỉ có
một yêu cầu."
"Mẹ, ý mẹ là..."
"Con nhất định phải trở
lại, mặc kệ kết quả như thế nào, nhớ quay về." Bà Lưu Tú Cầm nắm thật
chặt tay của con trai đặt ở ngực, lớn tiếng khóc: "Mặc kệ con bé đó có
cần con nữa hay không, con nhất định phải nhớ kỹ, nơi này có một người
ngày ngày mong nhớ con, mong con trở về, thời điểm người khác không
thương con, không cần con thì vẫn còn có mẹ. Con nhất định phải trở lại, đừng mặc kệ ba mẹ mình ở đây, con chính là cuộc đời của mẹ. Chính vì
vậy, cầu xin con, nhất định phải trở lại, cầu xin con hãy nhớ vẫn có
người mẹ này ngày ngày mong ngóng con trở về!" Bà Chung nói xong lời
cuối cùng giống như đã cạn kiệt hết sức lực, chỉ còn có thể nằm trong
ngực con trai mình thút thít.
Chung Ly ôm chặt mẹ mình, nhắm mắt mắt mặc cho nước mắt rơi, nặng nề gật đầu.
Thời điểm sửa soạn hành lý, ngoài ý muốn nhận được điện thoại của Phương Đại Đồng từ bên kia gọi về. Chung Ly ngồi ở trên ghế sô pha lẳng lặng nghe
Phương Đại Đồng nói chuyện, từ đầu đến cuối, anh không nói câu nào. Sau
khi cúp điện thoại, không hề động đậy, chỉ là an tĩnh ngồi đó, trầm mặc, cho đến sáng . . .