Nửa Duyên Tu Tiên Nửa Duyên Quân
Tiểu Bạch bay đến bên cạnh Cẩm Uyên, hai người không nói gì, chỉ liếc nhaumột cái. Tiểu Bạch cười đến ung dung tự tại, tựa hồ mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay, ngược lại Cẩm Uyên đột nhiên nhìn về phía ta, nhíu
mày, như có điều suy nghĩ.
Đương Hỗ không cho bọn họ có cơ hội ôn chuyện, lao thẳng đến chỗ bọn
họ, hai người nhanh chóng tách ra, Đương Hỗ lao vào khoảng không, lại
càng tức giận, móng vuốt sắc bén co quắp không ngừng, như muốn bầm thây
vạn đoạn bọn họ. Cẩm Uyên một tay cầm kiếm bay đến trước mặt Đương Hỗ,
xuay kiếm trên không trung,vẽ thành một vòng tròn, trong nháy mắt hào
quang bắn ra bốn phía, vạn kiếm đồng thời bắn ra, bắn thẳng về phía
Đương Hỗ. Đương Hỗ lập tức vận công ngăn cản, lại không phải là đối thủ
của Cẩm Uyên, bị đánh đến liên tiếp bại lui.
Tiểu Bạch cũng không cam chịu yếu thế, Bích Khung Tiêu trong tay càng rung động hơn, tiểu Bạch kề nó bên bờ môi nhẹ nhàng thổi vài cái, Đương Hỗ không chịu nổi tiếng tiêu càng điên cuồng hơn. Cẩm Uyên chọn đúng
thời cơ, một kiếm đâm trúng Đương Hỗ, chiếc cánh bên trái của Đương Hỗ
bị thương, máu thấm ra nhiều hơn.
Ta nhìn trận đánh chẳng có gì đáng để hồi hộp, chỉ cảm thấy hưng phấn bắt đầu rã rời, vô cùng buồn ngủ. Ta dùng ánh mắt thương xót cuối cùng
nhìn Đương Hỗ một cái, kéo kéo tấm lá xanh che lên đỉnh đầu, duỗi lưng
một cái, ngủ thôi.
Ta cứ tưởn trận đánh này còn lâu mới xong, nhưng vừa mới ngủ, đã cảm
thấy một cơn va chạm mãnh liệt, ta còn chưa phản ứng không kịp đã ngã
mạnh từ trên cây xuống. Ta giận dữ mở to mắt, đã nhìn thấy tiểu Bạch vội vàng chạy về phía ta, còn chưa đi được mấy bước, Đương Hỗ lại lao thật
mạnh vào kết giới do tiểu Bạch hạ, tiểu Bạch chịu ảnh hưởng, miệng phun
ra một ngụm máu lớn, mắt thấy sẽ rơi từ không trung xuống, Cẩm Uyên vội
vàng xoay người lại đỡ hắn.
Đương Hỗ thấy chiêu này hữu hiệu, càng lao mạnh hơn vào kết giới của
Tiểu Bạch. Con yêu thú này thật gian sảo, biết rõ nếu phá hỏng kết giới
này, tiểu Bạch sẽ bị nó làm ảnh hưởng, pháp lực không thể thi triển, cho nên nó tránh Cẩm Uyên cùng tiểu Bạch, chuyên tâm tấn công kết giới, quá vô sỉ.
Tiểu Bạch vuốt ngực thở dốc, nắm tay Cẩm Uyên thật chặt: “Không cần
để ý đến ta…” Hắn khẽ ngẩng đầu, sắc mặt tái nhợt chỉ tay về phía ta,
“Lãng Lãng… , mau cứu Lãng Lãng.”
Ta biến trở lại hình người, lấy ra Cửu Thiên thần trượng tùy thân
mang theo trong tay áo, giữ nó trước người. Năm hạt châu khảm trên Cửu
Thiên thần trượng thượng lập tức phóng ra những tia sáng kỳ dị. Đương Hỗ công kích càng thêm mãnh liệt, trong khoảnh khắc trọng tâm không vững,
ta lảo đảo hai bước, tay run lên, thần trượng cũng rơi mạnh xuống mặt
đất, ánh sáng của năm hạt châu trong nháy mắt lại yếu đi.
Nương theo một tiếng kêu thảm thiết, Đương Hỗ té lăn trên đất. Không
đợi ta kịp phản ứng, Cẩm Uyên không biết lấy từ đâu ra một quả hồ lô,
thu Đương Hỗ vào trong.
Ta nhặt lên thần trượng, phất tay với tiểu Bạch: “Tiểu Bạch, tiểu
Bạch!” Hắn nhìn thần trượng trong tay ta, vẻ mặt gần như tuyệt vọng,
“Tiểu Bạch, ngươi mau thả ta ra.” Cẩm Uyên thu lại hồ lô, thần sắc không rõ nhìn ta một cái, trong mắt tinh quang bắn ra bốn phía, ta căng thẳng nắm thần trượng trong tay, đừng nói là người này bị Đương Hỗ nhập thân
nhé.
Hắn cũng không để ý tới ta, mà đi đến bên cạnh tiểu Bạch, nửa quỳ
trên mặt đất, đỡ tiểu Bạch dậy, hai người cúi đầu thìm thầm, tựa hồ quên mất sự tồn tại của ta. Ta ngồi dưới đất, nhìn hai người một trắng một
đen, cảm thấy hôm nay vẻ ngoài của bọn họ thật xứng đôi, trong lúc nhất
thời, ta đột nhiên hiểu mục đích vì sao hôm nay Cẩm Uyên không cho ta
theo, thật là dụng tâm lương khổ. Ta nhìn khuôn mặt trắng bệch của tiểu
Bạch, lại nhìn Cẩm Uyên mặt ủ mày chau, trong nội tâm khó tránh khỏi tự
trách. Nếu ta không ở đây, tiểu Bạch nhu nhược lúc này đã sớm nằm trong
lồng ngực dày rộng mà ấm áp của Cẩm Uyên.
Tục ngữ nói, thà phá mười tòa miếu, còn hơn hủy một cuộc hôn nhân. Thật sự là lỗi lầm a lỗi lầm, nghiệp chướng a nghiệp chướng.
Tục ngữ còn nói, gặp gỡ đúng người, chỉ cần liếc mắt một cái, đã có
thể tìm ra tình yêu của mình. Hai người dù mới chỉ gặp nhau lần thứ hai, nhưng cũng đã đem những lời này phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.
Tiểu Bạch ngồi dậy, hai tay giải khai kết giới. Ta quệt miệng, cầm
lấy thần trượng đi đến một chỗ cách bọn họ không xa cũng chẳng gần, quan sát họ từ trên xuống dưới.
Ta chỉ cảm thấy mối quan hệ Đoạn tụ của hai người rất có đẳng cấp,
rất có giác ngộ. Ta nghĩ, ta nếu là tìm người đoạn tụ, phỏng đoán cũng
chỉ có thể tìm Noãn Noãn , mặc dù có thể nàng sẽ không đồng ý “đoạn” với ta, đương nhiên ta cũng không nguyện ý cùng nàng đoạn. Nhưng là, cấp
bậc cao hơn, ta với không tới. Thật sự là ngựa tốt xứng yên đẹp, trời
sinh là một đôi. (Trần ^_^ c ấy định tìm Noãn Noãn thì phải là bách hợp chứ đâu phải đoạn tụ nhỉ :)) )
Cẩm Uyên vội ho một tiếng, phá vỡ không khí mập mờ: “Lãng Lãng, ngươi tới đây đỡ An Bạch.” Nghe đi nghe đi, ngay cả xưng hô cũng trong lúc
bất tri bất giác thay đổi, An Bạch, ai da, thật ngọt ngấy. Ta dùng vẻ
mặt tìm tòi nghiên cứu nhìn bọn họ, nếu như ta là một trái cây tiên biết lễ nghĩa, hiểu sự đời, vậy tuyệt sẽ không chặn ngang một cước vào đúng
lúc này.
Ta lui về phía sau một bước, lắc lắc đầu: “Ta không muốn!”
Cánh tay gượng gạo của Cẩm Uyên đỡ lấy tiểu Bạch hơi dừng lại, sắc mặt tiểu Bạch trầm xuống, một ngụm máu tươi phun ra.
“Lãng Lãng…” Thanh âm Cẩm Uyên lộ ra sự khó tin.
“Lãng Lãng…” Tiểu Bạch muốn nói lại thôi, vẻ mặt bi thương thảm thiết mà ta chưa bao giờ nhìn thấy.
Ta đoán đại khái là do quan hệ của họ bị ta vạch trần, trong một lúc
thì chưa thể tiếp nhận sự thật này, ta cũng không đành lòng, an ủi hai
người: “Kỳ thật đồng tính cũng không có gì không tốt, hai vị phong tư
siêu phàm…” Ta nhìn sắc mặt tiểu Bạch càng ngày càng khó coi, thanh âm
càng nói càng nhỏ, sau đó dứt khoát chọn kế hay nhất trong ba sáu kế là
tẩu vi thượng sách, “Ta đi ngó Thiên Nhiên, không phải là nàng đã bị
biến thành người đá sao, ta đi xem xem có cách nào cứu nàng không.”
“Ngươi dám trốn thử xem.” Thanh âm lạnh lùng của Cẩm Uyên từ sau lưng ta, “Chuyện của Thiên Nhiên còn cần bàn bạc kỹ hơn, ngươi cho dù qua
đó, cũng không cứu được nàng, trước hết chúng ta về đã.” Thanh âm của
hắn lộ ra mấy phần bất đắc dĩ.
Ta cười xoay người, ngoan ngoãn đỡ lấy tiểu Bạch từ trong tay hắn,
tiểu Bạch lại thoát khỏi tay ta, vẻ mặt không tình nguyện: “Lãng Lãng,
trái tim ta thật giá lạnh.” Tiếng nói của Tiểu Bạch lộ ra vô hạn thê
lương, hắn hóa thanh tiêu của mình dài hơn để đỡ lấy mình, không quan
tâm đến sự giúp đỡ của ta.
“Chỉ là đoạn tụ thôi mà…” Ta nhìn ánh mắt tiểu Bạch như muốn phun
lửa, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, hôm nay dân phong cởi mở, đâu cần vội vã
phân rõ giới hạn với ta như vậy.
Cẩm Uyên không nói gì nhìn chúng ta, lắc lắc đầu thở dài một hơi,
tiện tay chiêu một đóa Ngũ Sắc Tường Vân. Ta theo thường lệ lăn lộn trên mây, tiểu Bạch thì ngồi, Cẩm Uyên thì đứng, ngẫu nhiên cúi đầu nhìn ta
một chút, khóe môi nhếch lên cười như có như không. Ta lăn lộn lăn lộn,
lại cảm thấy hơi mệt mỏi, hôm nay Đương Hỗ đánh một trận quả thật mệt
mỏi. Ta liếc mắt Cẩm Uyên cùng tiểu Bạch, quyết tâm vui vẻ thoải mái ngủ một giấc.
Vui vẻ thư giãn, ta lại còn có một giấc mộng. Trong mộng ta uy phong
lẫm lẫm, tay cầm Cửu Thiên thần trượng ngồi trên lưng Đương Hỗ, Cẩm Uyên và tiểu Bạch quỳ trên mặt đất mà quỳ bái ta, ta vừa lòng muốn trưng bày tọa kỵ của ta, ta cưỡi Đương Hỗ bay xuống trần, sau lưng một đám thần
tiên đuổi theo ta không ngừng, nhưng không thể làm thế nào khi khoảng
cách càng ngày càng lớn. Ta đắc ý vỗ vỗ đầu Đương Hỗ, Đương Hỗ lại đột
nhiên cực kỳ bất an, bắt đầu giãy giụa mãnh liệt, trọng tâm của ta không vững, từ trên cao thẳng tắp rơi xuống.
Trong lòng ta đột nhiên bất an, lại không thể thi triển bất kỳ tiên
pháp nào, ta ra sức đạp hai chân nhưng cũng không làm được gì. Cửu Thiên thần trượng như một thanh thần côn phế vật, không được bất cứ tác dụng
gì. Ta vung một phất ống tay áo, chia tay với Thiên cung mờ mịt, xua tan tiểu Bạch và Cẩm Uyên.
Ta mở mắt ra, đứng thẳng, phát hiện ta đang ở trong phòng ở khách
sạn. Ta từ trên giường nhảy xuống, đi đến cửa phòng Cẩm Uyên đập đập,
không có ai trả lời, có vài bóng người đứng dưới lầu, nhưng không có
bóng dáng Cẩm Uyên. Ta nghĩ ngợi, chắc hai người bọn họ vì tránh né ta,
nên tìm một góc nào đó không có người mà ngọt ngào đi.
Ta chọn một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống: “Tiểu nhị, có rượu thơm đồ ăn ngon toàn bộ bưng lên đây cho ta.”
Trong nháy mắt thức ăn xuống bụng, hai người vẫn như cũ không gặp
bóng dáng. Ta lại chọn chút thức ăn một bình trà, vừa ăn bên cạnh chờ,
đợi đã lâu, hai người mới vừa về. Cẩm Uyên mắt nhìn đầy bàn món ăn, lại
nhìn mắt ta, sau đó vẻ mặt bình tĩnh đem con mắt dời đi, làm được đối
diện với của ta.
“Ngươi ngồi đây chờ chúng ta?” Tiểu Bạch âm thanh vẫn như cũ vô lực.
“Ừ ừ.” Ta ra sức gật gật đầu.
“Sao lại gọi nhiều đồ ăn thế?” Cẩm Uyên nhàn nhạt quét mắt nhìn ta một cái, trong ánh mắt ẩn dấu chút cảm xúc mà ta không hiểu.
“Ta vốn chỉ gọi hai cái món ăn, ăn xong mà các ngươi vẫn chưa trở
lại, ta lại không tiền tính tiền, cũng chỉ có thể không ngừng chọn món
ăn, chờ đến lúc các ngươi trở lại mới thôi.” Mặc dù ta vẫn luôn phỉ nhổ
tiền tài, coi tiền tài như cặn bã, nhưng thời điểm mấu chốt không có
tiền thì chẳng thể làm gì.
“Ngươi nha.” Cẩm Uyên bất đắc dĩ nở nụ cười, gọi tiểu nhị lại gọi hai món ăn.
“Tiểu Bạch.” Ta thử hỏi hắn, “Có cách nào cứu Thiên Nhiên chưa?”
“Cách thì có rồi.” Tiểu Bạch vẫn như cũ cau mày, “Nhưng để thực hiện thì có chút khó khăn.”
“Lãng Lãng có bao giờ nghe thấy lệ của người đá chưa?” Cẩm Uyên vốn vùi đầu ăn cơm đột nhiên mở miệng.
“Lệ của người đá?” Người đá cũng sẽ khóc sao?
“Truyền thuyết nói chỉ khi nào người đá bị cảm động mới có thể phá
giải cổ của Đương Hỗ.” Cẩm Uyên nhíu mày, xem ra để giải quyết chuyện
này có chút khó khăn. Một tảng đá, sao mà khóc được.
Ta líu líu lưỡi: “Làm cho người đá khóc? ! Điều này sao có thể, nếu mà làm được, Đương Hỗ đã khóc rồi.”
“A, thế sao?” Khóe môi Cẩm Uyên nhếch lên thành nụ cười thản nhiên,
“Nói như vậy, ngươi có thế khiến cho Đương Hỗ khóc, không thể làm cho
người đá khóc?”
Ta gật gật đầu: “Đúng thế.”
“Vậy cũng tốt.” Cẩm Uyên đứng dậy, khóe miệng cười nhạo, “Đêm nay giờ hợi, chúng ta cùng đi Thạch Nhân Độ, ta và An Bạch chịu trách nhiệm bảo vệ ngươi, còn ngươi, cũng không cần làm gì nhiều chỉ cần nỗ lực làm cho Đương Hỗ khóc là được rồi.”
“Làm cho Đương Hỗ khóc!” Không phải mới vừa nói làm cho người đá khóc sao? Cái gì gọi là đào hố cho mình nhảy xuống, ta nhìn khuôn mặt tà ác
của Cẩm Uyên và tiểu Bạch, hận không thể đem bọn hắn thiên đao vạn quả.
“Đây là tự ngươi nói .” Cẩm Uyên nhìn ta cười cười, “Không sai chứ.”
Ban đêm, gió mát đưa ta vào giấc mộng, ta nhìn Đương Hỗ bị Cẩm Uyên
dùng khốn yêu tác* cột mang đến trước mặt mình, đại gia ơi cầu xin ngươi khóc đi. Cẩm Uyên đã nói qua, tính tình Đương Hỗ cực mạnh, cơ hồ không
thể rơi lệ, thà chết chứ không chịu khuất phục. (khốn yêu tác: Thừng trói yêu)
Ta nghĩ nếu là thiên binh thiên tướng có sự giác ngộ như vậy, ngàn
vạn năm qua đã sớm tiêu diệt Ma giới, làm sao còn cho phép bọn họ gây
sóng gió.
Ta nhìn cái tên gàn dở trước mắt so với mấy viên đá còn cứng rắn hơn, dùng hết thảy mọi phương pháp cũng không làm hắn khóc, gãi ngứa quất
roi cắt thịt cũng không có tác dụng. Ta nghĩ nghĩ, nếu cách của con
người không được, vậy thì nói cố sự của đá đi.
Ta đem cố sự của Thạch Nhân Độ mà Cẩm Uyên nói cho ta, thêm dầu thêm
mỡ nói một lần, nói đến nỗi tiểu Bạch đánh ngáp một cái. Ta nhìn mặt
Đương Hỗ vẫn không chút thay đổi, đặt mông nằm xuống mặt đất, lão Thiên
cho ta hấp thụ chút tinh hoa cả nhật nguyệt đi!
Ta gảy gảy mấy ngọn cỏ trên mặt đất, bên tai truyền đến tiếng nức nở
như có như không, ta vân vê mấy cọng cỏ, ta đâu có nhổ ngươi. Tiếng khóc bên tai lại không hề ngừng lại, ta hồ nghi quay đầu lại.
Ta vừa quay đầu lại, thần ơi, Đương Hỗ cuối cùng cũng khóc!
Ta vỗ thân thể Đương Hỗ, kêu to: “Đương hỗ khóc, khóc.” Ta vội vàng
lấy ra cái bình đã chuẩn bị từ trước, hứng lấy nước mắt. Hứng xong,
Đương Hỗ đột nhiên lắc mình một cái, biến thành một nam tử dung mạo tuấn mỹ.
Hắn nằm trên mặt đất, hai tròng mắt rưng rưng nói với ta: “Sau khi ta khóc, sẽ mất đi pháp lực không thể tiếp tục làm điều ác.” Hắn nhìn Cẩm
Uyên và tiểu Bạch sau lưng ta không biết hồn đã đi vào cõi thần tiên nào tiếp tục nói, “Ta từ nhỏ đã là yêu thú, cho dù ta cũng không làm việc
ác, vẫn luôn bị thế nhân tru sát. Kỳ thật, ta chưa từng làm chuyện xấu
gì, kể từ sau lần tiên ma đại chiến, thì bị trấn áp ở đây, sau khi ta
trốn ra được chỉ hóa đá một con di âu, ta là sợ nàng mật báo lên tiên
giới. Giờ ta đã mất pháp lực, không thể làm điều ác, cũng sẽ không làm
điều ác, van cầu ngươi thả ta đi.”
Hắn nói rất động lòng người, ta cũng cảm động lây. Tạo hóa trêu
ngươi, sinh bất do kỷ, mệnh bất do nhân*. Nhưng ta cũng không có ý định
thả hắn, vì hai nguyên nhân: thứ nhất, ta không dám, ta không thể xác
định có đúng là pháp lực của hắn hoàn toàn biến mất hay không; thứ hai,
ta không giải được khốn yêu tác. (sinh bất do kỉ, mệnh bất do nhân: Sinh không phải do mình, tính mạng không do người quyết định)
Cho nên trên những cơ sở đó, ta không thể thả hắn.