Hô hấp của Lương Cảnh Hành lập tức chậm lại, nhưng mà chờ giây lát, Khương Từ cũng không có
làm thêm động tác gì. Cái ôm này cũng hết sức đơn thuần, không chứa nửa
phần suồng sã.
"Lương Cảnh Hành. . . . . ."
Lương Cảnh Hành không lên tiếng, Khương Từ hình như cho là anh đã ngủ, trán tựa vào gần hơn.
Qua hồi lâu, không thấy Khương Từ nói gì nữa, đang lúc anh cho là Khương Từ đã ngủ, chợt nghe nghe thấy một tiếng thở dài vô cùng nhẹ bay từ đằng
sau đến, quá mức mờ mịt, tựa như một làn khói mỏng, có thể tan đi ngay
tức khắc. Vậy mà một tiếng thở dài này, lại dường như mang theo cảm xúc
vô hạn.
Quen với bóng đêm, mới phát hiện có ánh trăng ngoài cửa
sổ. Nhạt nhòa, từ khe hở của rèm cửa sổ chiếu vào, vừa lúc chiếu vào đôi mắt tỉnh táo của anh.
Một lát sau, Khương Từ lật người.
Lương Cảnh Hành mở mắt đợi, cho đến khi không còn động tĩnh gì nữa, rón ra
rón rén từ trên giường , cầm lấy bao thuốc lá cùng cái bật lửa trên bàn
bàn, đi chân không tới bên cửa sổ ở phòng khách.
Anh dựa vào cửa
sổ, lấy ra một điếu thuốc ngậm ở trong miệng, châm lửa. Anh hút hết điếu này đến điếu khác, cuối cùng bóp bao thuốc một cái, đã trống không.
Trăng đã ngã về tây, ánh trăng nhạt nhẽo lạnh lẽo chiếu vào anh, trên vai trên tóc, giống như kết thành một tầng sương mỏng.
***
Ngày nghỉ đi qua, Khương Từ bắt đầu chính thức đi học, mặc dù thời khoá biểu cũng không tính là dày đặc, nhưng bài tập trên lớp cũng rất nhiều, cô
sau khi học xong hoặc là ngâm người trong thư viện, hoặc là đến phòng vẽ tranh của học viện, chỉ vào chủ nhật, mới có thể bớt chút thời gian gặp Lương Cảnh Hành. Nhưng mà cho dù là chủ nhật, cũng không phải thường
xuyên có thể kiếm ra thời gian. Về phần lớp của Lương Cảnh Hành, Khương
Từ cũng không dám đi quá nhiều, sợ bị người khác ra nhìn đầu mối. Mà ở
xung quanh sân trường đều có các cặp đôi hẹn hò, chỉ sợ càng không thể.
Tình yêu này tựa như một tổ chức hoạt động bí mật dưới lòng đất.
Cô thì dè dặt cẩn thận, Đàm Hạ trái lại lại vô cùng lớn mật. Suốt ngày đi
loanh quanh trong các lớp tự chọn của năm hai mà Lương Cảnh Hành dạy
không nói, còn thu thập các tin ngắn Lương Cảnh Hành tham gia các loại
hoạt động.
Bởi vì trong dạ tiệc đón tân sinh, điệu múa của Đàm Hạ xinh đẹp lộng lẫy bốn phương, trên trang web của trường cũng đăng lại,
bây giờ người theo đuổi cô, chỉ sợ càng ngày càng tăng.
Có một
lần Khương Từ cùng cô trở đi "* phố" ăn bánh rán về. Chủ quán là học
trưởng của học viện tự gây dựng sự nghiệp, nhận ra Đàm Hạ, cho hai người ăn miễn phí, còn từ cửa hàng trà sữa bên cạnh lấy cho hai người hai cốc trà bí đao miễn phí. Đây là lần đầu tiên Khương Từ nhìn thấy “Mặt bàn
chải” trong hiện thực.
Nhưng hiện giờ yêu sớm ở đại học đã không
cần phải tung lưới đánh bắt, căn bản chính là cá rán. Ném vào trong nước một quả mìn, nổi lên bao nhiêu thì tính bấy nhiêu.
Đàm Hạ lại là một cô gái ưa nhìn như vậy, từ nhỏ đến lớn dạng người theo đuổi nào mà
chưa từng thấy qua, tự nhiên đối với một đám trên mặt đều là Dậu Thanh
Xuân (mụn trứng cá), cách xa mười mét cũng có thể ngửi thấy một cỗ
hormone dư thừa, lại còn tự xưng là Nghệ Thuật Gia, đối với nhóm thanh
niên chỉ thích ân ái không tin thiên trường địa cửa không hề có hứng
thú.
Mà cùng Khương Từ cùng Đàm Hạ "Thân thiết" cũng bị vạ lây — cái sinh viên nam lần trước hỏi cô phương thức liên lạc của Đàm Hạ, là
Phó Trưởng bộ tuyên truyền bộ, vì bị từ chối, không ít lần làm khó dễ
Khương Từ, nhưng lại đều là chút việc nhỏ không đáng kể đến. Khương Từ
mặc dù tính tình cổ quái, trách nhiệm của mình vẫn là toàn lực ứng phó,
vì vậy cũng liền tạm thời nhẫn nại.
Một ngày thứ sáu cuối tháng
mười một, bình thường Đàm Hạ đều về nhà lần này lại không có động tĩnh,
ăn xong cơm đến gõ cửa phòng kí túc xá của Khương Từ.
Khương Từ
suy tư một lát, nhớ tới tối hôm qua nói chuyện điện thoại với Lương Cảnh Hành, anh nói hôm nay ở trường đại học Sùng có một cuộc thi biện luận,
anh phải đi tham gia làm khách mời đặc biệt. Bình thường những lời mời
như này, Lương Cảnh Hành sẽ không nhận. Nhưng một bên trong trận trung
kết này, là viện quản lý anh đã từng học. Viện quản lý đã liên tục mười
năm không đạt được chức vô địch rồi, thành tích tốt nhất cũng chỉ dừng ở top bốn. Vì vậy lần này viện trưởng viện quản lý vô cùng coi trọng, kéo Lương Cảnh Hành đi để tăng thêm thể diện.
Hỏi Đàm Hạ, quả nhiên là vì chuyện này.
"Cậu có vé sao?"
"Dĩ nhiên, muốn lấy vé không phải quá dễ sao?"
Mấy ngày hôm nay Khương Từ phải vẽ cho bộ tuyên truyền một bản vẽ lớn, Phó
Bộ Trưởng thúc giục gấp gáp, chỉ cho cô thời gian ba ngày. Cô đi sớm về
tối, xế chiều hôm nay mới vừa hoàn thành, mệt mỏi chỉ muốn đi tắm rồi
ngủ, tự nhiên không hăng hái lắm, nhưng nghe Đàm Hạ nhắc tới như vậy,
cũng có mấy phần muốn đi gặp Lương Cảnh Hành. Hai loại cảm xúc đấu tranh trong chốc lát, cuối cùng người sau chiếm thế thượng phong.
Thời tiết đã chuyển lạnh, Đàm Hạ khoác bên ngoài áo bó một cái áo choàng
len, phía dưới là váy bút chì cùng boots da, một mái tóc dài như tảo
biển bện sang một bên, toàn thân cô mang một vẻ cực kỳ xinh đẹp sáng rỡ. Khương Từ lại chẳng muốn sửa soạn, tùy tiện vuốt vuốt mái tóc, mặc thêm chiếc áo khoác, cứ như vậy đi ra khỏi cửa.
Hai người đi về phía
cửa nam, trên đường, Đàm Hạ cười nói: "Khương Từ, có phải cậu còn chưa
đăng kí tài khoản trong trang web trường? Có mấy sinh viên nam cứ hỏi
mình phương thức liên lạc của cậu, cậu cái người này cũng quá vô danh
rồi."
Khương Từ sửng sốt. Cô căn bản không biết, hóa ra cô cũng
có một nhóm người theo đuổi, hơn nữa số lượng còn không nhỏ. Chỉ là hơi
thở của cô quá mức "Người lạ chớ tới gần" , vả lại mấy cái giao tiếp
trên Internet cũng cảm thấy không cần thiết, căn bản ngăn cản sạch ý đồ
tiếp cận của mấy nam sinh.
Khương Từ cười cười, "Mình có bạn trai rồi."
"Mình biết rồi, cho nên nói cậu quá khiêm tốn mà, chúng ta quen biết lâu như
vậy, cậu cũng không dẫn anh ta ra ngoài gặp mặt một chút."
Vẻ mặt Khương Từ nhàn nhạt, "Có cơ hội rồi hãy nói."
Hai người bắt taxi ở cổng trường, Đàm Hạ nói tiếp: "Thật ra mình rất tò mò, tuýp đàn ông như thế nào mới có thể đè ép được tính tình của cậu, nhất
định là vô cùng mạnh mẽ?"
Nghe nói, cân nhắc một trong những tiêu chuẩn của độ thân mật của phụ nữ , bây giờ có phải là nên thẳng thắn
chia sẻ trạng thái tình cảm của mình đúng không. Khương Từ tự nhiên
không có cách nào thẳng thắn, nhân vật chính trong tình cảm của hai
người phụ nữ là cùng một người, sợ rằng tình trạng cũng chỉ có thể dùng
hai từ "Thảm thiết" để hình dung, "Cũng may, không tính là quá mạnh mẽ — Đàm Hạ, cậu rất thích anh ta sao?"
"Người nào? À, cậu nói Lương Cảnh Hành sao."
"Ừ." Khương Từ hạ mắt.
Đàm Hạ cười cười, đem cửa sổ mở ra một chút, cùi chỏ chống ở cửa sổ xe. Chỗ này đang bị tắc đường, tài xế lựa chọn đi dọc theo mép hồ, ngọn đèn bên kia bờ hồ sáng chói, gió lạnh từng đợt thổi vào.
"Có một năm
thầy giáo mình tổ chức một buổi gặp gỡ, Lương cảnh Hành cùng hiệu trường Hứa Thu Thực cũng tham gia. Ngày đó mình cùng ba mình cãi nhau, một
người chạy đi, vừa đúng gặp phải anh ấy đang dừng xe gọi điện thoại,
mình liền hỏi anh ấy mượn ít tiền. Anh ấy thấy mình chỉ mặc váy — lúc đó là cuối tháng hai, thời tiết vẫn còn rất lạnh, liền đem áo khoác cởi ra cho mình..."
"Anh ta còn nhớ cậu không?" Khương Từ cắt lời cô.
Đàm Hạ nhún vai một cái, "Chắc là không, anh ấy cùng nhà mình không có lui
tới gì. Mình đến lớp của anh ấy, sau khi học xong nói với anh ấy mấy
câu, anh ấy hình như đối với mình không có ấn tượng gì."
Khương Từ thở phào nhẹ nhõm, trong lòng hừ nhẹ một tiếng, người này, thích trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi.
"Thật ra thì mình đăng kí học ở học viện mỹ thuật thành phố Sùng, có một bộ
phần nguyên nhân là vì anh ấy. Mình vốn nghe nói học kì này anh ấy không dạy ở trường này nữa, khi thi đỗ vào học viện thành phố Sùng, lại phát
hiện anh ấy vẫn còn ở đây, hỏi thăm một chút, mới biết anh ấy vẫn tiếp
tục dạy học, ít nhất cho đến hết khóa tân sinh viên lần này."
Trong đầu Khương Từ đột nhiên sinh ra một ý niệm không thể tưởng tưởng nổi,
lấy lại bình tĩnh, "Tại sao anh ta lại thay đổi ý định?"
"Ai biết được, tất cả những gì mình tìm hiểu được đều là tìm cha mình hỏi quanh co lòng vòng mãi mới biết được."
Các loại phỏng đoán nhất thời tầng tầng lớp lớp dâng lên, Khương Từ ngăn
chặn suy nghĩ đang tự do bay nhảy trong đầu mình, ". . . . . . Đàm Hạ,
xin lỗi vì mình hơi mạo muội, cậu đối với anh ta là ‘thích’, là sùng
bái, hay là. . . . . ."
Đàm Hạ cười một tiếng, "Cậu đoán thử xem?"
Khương Từ cuối cùng cũng biết, tại sao bản năng mình lại sinh ra đề phòng đối với Đàm Hạ.
Lịch sử của trường đại học Sùng đã lâu năm, diện tích vô cùng rộng lớn, tài
xế nói không biết đường vào trường, thả hai cô ở cổng trường. Hai người
dọc theo đường tìm người hỏi thăm, cuối cùng thuận lợi tìm được tòa nhà
diễn ra cuộc thi biện luận.
Lúc hai người ngồi xuống thì cuộc thi biện luận còn mười lăm phút là bắt đầu. Giám khảo lục tục vào sân,
Khương Từ không khỏi ngồi ngay ngắn người lại, rất nhanh liền nhín thấy
bóng dáng của Lương Cảnh Hành trong nhóm thầy giáo đang tiến vào. Hôm
nay anh vẫn mặc chính trang, cùng một thầy giáo khác sánh vai lên trước. Vị thầy giáo kia tiến tới bên tai anh nói câu gì đó, anh cởi mở mà
không mất lễ phép cười đáp lại. Mọi người ngồi xuống hàng đầu tiên, chủ
tịch lên đài, chính thức bắt đầu biện luận.
Khương Từ cũng là lần đầu tiên tiếp xúc với một cuộc thi biện luận chính quy, đối với kiến
thức quy chế của cuộc so tài cũng nửa vời. Nghe một lát, liền thấy hai
bên chính phản (chính biện, phản biện) khẩu chiến văng lửa khắp nơi,
hoặc là dùng tư duy lô-gích Chính Diện Giao Phong, hoặc là níu lấy chỗ
sơ hở của đối phương Kiếm Xuất kỳ chiêu. . . . . . Nghe một hồi , cảm
thấy hai bên đều có lý.
Tiến vào khâu giám khảo bỏ phiếu, viện quản lý đạt được 3 -2, thắng hiểm.
Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Lương Cảnh Hành nhận lấy Mic, là khách quý đặc biệt, bắt đầu đối với trận biện luận này tiến hành phê bình. Trải qua
phân tích Lương Cảnh Hành, Khương Từ mới phát hiện ra mình cũng giống
như những người nghe khác, chịu kích động lời nói của biện thủ quá
nhiều, mà không để ý đến quá trình tư biện sau đó.
Vốn là không hiểu tại sao bên viện quản lý hơn một phiếu, trải qua phân tích của anh, chợt cảm thấy hoa ra là như vậy.
Trao giải xong, người xem đứng dậy rời đi. Khương Từ vừa balo thu thập xong, Đàm Hạ kéo cô đi về phía trước. Bàn chân Khương Từ đụng vào chân bàn
một cái, đau đến mức làm cô hít vào một hơi khí lạnh, "Đàm Hạ!"
Đàm Hạ giống như không nghe thấy, lôi kéo Khương Từ đến hàng đầu tiên, lúc
này bỏ tay cô ra. Đàm Hạ đi khập khễnh nhìn nhìn, người nọ đang nói
chuyện cùng bốn vị biện thủ viện quản lý. Cô lại kéo Khương Từ, chen vào trong mấy người đó, "Thầy Lương, có thể chụp một bức ảnh với em được
không?"
Bắp chân Khương Từ vẫn còn hơi đau, bị Đàm Hạ kéo mấy
lần, lửa giận trong lòng tỏa ra, mà giờ khắc này nghe thấy lời này, nhất thời ngẩn ra. Trong nháy mắt ngẩn ngơ này, trong tay đã bị nhét vào một chiếc điện thoại di động, "Khương Từ, chụp ảnh giúp mình."
Toàn
bộ hành động này được thực hiện hết sức đột nhiên, Lương Cảnh Hành còn
chưa kịp từ chối, nhìn thấy vẻ mặt Khương Từ có vẻ tức giận, chớp mắt
một cái, cánh tay đã bị Đàm Hạ khoác lên.
Ánh mắt Khương Từ trầm
trầm, đôi môi mím chặt, điện thoại nắm chặt trong tay, Đàm Hạ chỉ sợ
Lương Cảnh Hành lên tiếng cự tuyệt, không khỏi dùng giọng nói mềm nhũn
năn nỉ thúc giục: "A Từ, mau giúp mình chụp một cái."
Ánh mắt Lương Cảnh Hành cố định trên gương mặt Khương Từ, kéo tay ra, "Bạn học, tôi không có thói quen chụp ảnh với người khác."
Mấy sinh viên viện quản lý bên cạnh cười khuyên: "Thầy Lương, nếu không
thầy chụp với cô ấy đi , chuyên hướng về thầy, đúng là không dễ dàng."
Không khí cứng đờ chốc lát, mặt Khương Từ không thay đổi giơ điện thoại lên,
hướng về phía Đàm Hạ đang đứng sát vào Lương Cảnh Hành.
Trong
khung hình, cặp mắt của Đàm Hạ sáng ngời, tâm tình kích động khó có thể
ức chế; mà Lương Cảnh Hành, khóe miệng lại mím lại thật chặt, trên trán
là một cỗ khí lạnh thấu xương, ánh mắt nhìn xuyên qua Camera, thẳng tắp
nhìn vào trong mắt Khương Từ.