Sáng sớm, Vũ Hương Ly cựa mình tỉnh dậy, nhìn sang bên cạnh liền thấy trống trơn, cũng không còn hơi ấm thì giật mình bật dậy.
– Chị
Câu đầu tiên là gọi, thế nhưng không có ai đáp trả. Vũ Hương Ly có
chút hoang mang, Trần Thiên Hương đi đâu? Sáng sớm đã đi như thế?
– Chị Hương.
Vũ Hương Ly chạy vào phòng tắm, thấy đồ ngủ của Trần Thiên Hương
trong giỏ đồ bẩn, khẳng định đã ra ngoài rồi. Vũ Hương Ly nhanh chóng
lấy điện thoại gọi cho Trần Thiên Hương, nhưng lại bất chợt nghe thấy
tiếng chuông điện thoại của người kia trong phòng. Vậy là không mang
điện thoại theo. Làm cái gì mà sang sớm ngày ra đã ra ngoài, lại còn
không mang theo điện thoại nữa. Vũ Hương Ly tuỳ tiện làm vệ sinh cá
nhân, sau đó thay quần áo rồi ra khỏi phòng đi tìm Trần Thiên Hương. Đi
quanh khách sạn nhưng không thấy bóng người kia đâu, ghét thật, Vũ Hương Ly ghét nhất những lúc không thể xác định được vị trí của Trần Thiên
Hương.
***
– Sao lại có hứng gọi tớ đi dạo biển sáng thế này?
Trần Thiên Hương hỏi Nguyễn Thái Hà. Thực ra sáng nay Nguyễn Thái
Hà nhắn tin, rủ mình đi dạo biển. Trần Thiên Hương dậy sớm, mà cũng
không thể ngủ tiếp được nữa, nhìn sang Vũ Hương Ly vẫn còn đang say ngủ
không nỡ đánh thức nên nhẹ nhàng rời đi, cũng quên không mang theo điện
thoại.
– Tớ chỉ thấy sáng trong lành thế này, muốn đi dạo biển một chút để
hít không khí nhưng không có ai đi cùng, tự nhiên nghĩ đến Thiên Hương
nên mới rủ ra.
– Ừ.
Trần Thiên Hương mỉm cười gật đầu, nghe lí do có vẻ hợp lí.
– Cô gái đi cùng cậu tối qua đâu?
– À, Hương Ly đang ngủ, tớ dậy, không đánh thức cô ấy.
– Hai người ở chung?
– Ừ.
– Vậy cậu với cô ấy là quan hệ tình cảm?
– Đúng, là quan hệ tình cảm.
Trần Thiên Hương mỉm cười đáp, bây giờ không cần phải dấu diếm gì cả.
– Tớ đọc tin, cũng không nghĩ Thiên Hương như vậy. Người phụ nữ hoàn hảo như cậu, có thể thế sao?
– Như vậy là như thế nào? Phụ nữ như thế nào thì chung quy vẫn là phụ nữ thôi. Gặp được người phù hợp với mình, không có gì không thể cả.
Trước đây Trần Thiên Hương cũng từng nghĩ, tình yêu nghĩa là xuất phát từ một nam và một nữ, chân chính yêu nhau, như cô và Minh vậy. Nhưng sau khi gặp Vũ Hương Ly, người này đã cho cô biết,
không chỉ nam và nữ mới là tình yêu, tình yêu có thể xuất phát từ bất cứ ai, chỉ đơn thuần là một người yêu một người. Không phân biệt gì cả.
– Nếu tớ biết trước Thiên Hương là người như vậy, nhất định sẽ cố
gắng theo đuổi, nhưng lại sợ cậu từ chối, nghĩ tớ là kẻ lạ lùng, vậy
nên..
Nguyễn Thái Hà mỉm cười nói.
– Cái này cũng không biết, có thể tuỳ từng người mà nên duyên thôi.
– Vậy nếu bây giờ theo đuổi, còn có thể kịp không?
– Tớ có người phù hợp với mình rồi, còn cần gì ai theo đuổi. Cậu cũng đừng lãng phí thời gian.
Trần Thiên Hương cũng là không ngờ người bạn cũ này có thể có tình
cảm như vậy, chẳng trách ngày trước cậu ta hay thích làm những hành động thân mật với mình.
– Ừ, có lẽ thế, xem ra tớ với Thiên Hương không thể có cơ hội, dứt duyên thật rồi.
– Sao mà dứt duyên, trước đây đều là bạn bè, sau này chúng ta cũng vẫn là bạn bè mà.
Nguyễn Thái Hà nhìn khuôn mặt xinh đẹp thanh nhã của Trần Thiên
Hương, tại sao đã sớm ưng ý, lại không theo đuổi, bây giờ gặp lại, đổi ý cũng đã muộn rồi. Lòng tự nhiên thấy buồn buồn, mất mát.
– Vậy, cho tớ ôm Thiên Hương một cái, sau cái ôm này, tất cả tình cảm gì cũng đều chuyển thành tình bạn hết.
Trần Thiên Hương nghe xong hơi do dự, ôm sao? Nhưng thôi, có ôm một cái cũng không ảnh hưởng gì.
– Ừ.
Nguyễn Thái Hà được đồng ý, liền đưa tay vòng qua eo Trần Thiên
Hương, trọn vẹn ôm lấy, con người này trước đây cô đã từng ôm qua nhiều
lần, vẫn là như thế, mềm mại, thơm mát, làm người ta có cảm giác muốn
động lòng. Chẳng trách mình mấy năm nay không tìm được người vừa ý, gặp
ai cũng cảm thấy không đủ để động lòng.
Vũ Hương Ly xem trong điện thoại của Trần Thiên Hương, thấy tin
nhắn của cô với Nguyễn Thái Hà, đọc xong liền hiểu ngay Trần Thiên Hương vì lí do gì mà đi sớm, cũng xác định được Trần Thiên Hương đang ở đâu,
liền chạy ra bờ biển tìm. Cuối cùng, cũng tìm được, nhưng lại vô cùng
bất ngờ, thấy thân ảnh kia đang cùng người khác ôm ấp. Vũ Hương Ly nhìn
bóng lưng Trần Thiên Hương, lại thấy Nguyễn Thái Hà đang nhìn mình,
trong lòng chợt cộm lên cảm giác khó chịu. Tại sao Trần Thiên Hương và
người này lại ôm nhau.
Về phần Nguyễn Thái Hà, vừa nhìn thấy Vũ Hương Ly liền nới lỏng
tay, đưa tay lên giữ lấy cần cổ Trần Thiên Hương, đổi ôm thành hôn. Trần Thiên Hương giật mình, đẩy Nguyễn Thái Hà ra, nhưng xem ra là không
được, Nguyễn Thái Hà giữ chặt lấy, Trần Thiên Hương bây giờ giãy dụa,
chỉ khiến người ngoài nhìn vào thấy cô giống như đang mãnh liệt tiếp hôn thôi.
Vũ Hương Ly xem đến đoạn này nước mắt khẽ rơi xuống. Nói dối, đê
tiện. Đem những từ xấu xa nhất gắn lên người Trần Thiên Hương. Đêm qua
nói yêu thương cô nhất, sáng sớm lại có thể cùng người khác ôm hôn,
miệng lưỡi đúng là chẳng bao giờ có xương, mà Trần Thiên Hương cũng là
cái loại người này sao? Được rồi, cô xem đủ rồi, vậy là quá đủ rồi. Vũ
Hương Ly xoay lưng, chạy thật nhanh, cô không muốn nhìn thêm cảnh hai
người kia ôm hôn tình tứ nữa.
*chát*
Giây phút Vũ Hương Ly vừa quay đi, Trần Thiên Hương cũng dứt ra
được khỏi nụ hôn, thẳng tay tát Nguyễn Thái Hà một cái, cũng không quên
đưa tay lên lau miệng.
– Cậu làm cái quái gì thế?
Trần Thiên Hương tức giận nói.
– Xin lỗi, tại tớ không kiềm chế được.
– Được, vậy sau này chúng ta vẫn cứ là bạn bè, chào cậu.
Trần Thiên Hương chạy nhanh rời khỏi bờ biển. Trở về khách sạn. Vào đến phòng, thấy giường trống trơn. Có lẽ Vũ Hương Ly đã dậy rồi. Tự
giác lên tiếng gọi.
– Hương Ly.
Trần Thiên Hương gọi xong, có chút gì đó hơi lạ, cứ như thể mình
vừa làm chuyện xấu, lại trở về tìm Vũ Hương Ly, cảm giác như mình là kẻ
phản bội vậy.
– Ly.
Gọi lần đầu không có tiếng trả lời, liền gọi lần thứ hai, cũng
không có. Tự nhiên thấy lạ. Tìm quanh phòng, cánh tủ quần áo mở, Trần
Thiên Hương nhìn bên trong, chỉ còn lại quần áo của mình. Trong lòng có
chút lo lắng, chẳng lẽ..
***
– Xin lỗi, cô có thấy một cô gái trẻ, trông rất xinh đẹp không?
Trần Thiên Hương trong lòng có chút khẩn trương hỏi lễ tân khách sạn.
– Là cô gái hôm qua đi với chị ạ?
Lễ tân đối với khách hàng đều nhớ mặt, đối với những khách đặt phòng vip, lại càng nhớ mặt.
– Phải phải, cô có thấy cô ấy đi đâu không?
– Vừa rồi cô ấy xách túi đi ra ngoài rồi ạ. Cô ấy nhờ tôi gọi taxi hộ mà.
– Cảm ơn cô, cho tôi trả phòng luôn.
Trần Thiên Hương nhanh chóng trả chìa khoá, sau đó rời khỏi khách sạn, lái xe trở về thành phố.
Vũ Hương Ly ngồi trên taxi, nước mắt từng giọt rơi xuống, trong
lòng hết sức giận Trần Thiên Hương. Không bao giờ muốn gặp lại chị ta
nữa. đã tin tưởng tới như vậy, mà lại ngang nhiên coi thường tình cảm
của cô. Trần Thiên Hương thật tệ.
Về đến nhà, cô nhanh chóng bấm mã số để vào, sau đó thay đổi mã số nhà mình, tránh cho Trần Thiên Hương về mở được.
Trần Thiên Hương cũng về đến nơi, vội vội vàng vàng bấm chuông cửa
nhà Vũ Hương Ly, cô đoán chắc chắn người này hiện tại chỉ có thể ở đây,
Vũ Hương Ly rất ngại ra ngoài.
Vũ Hương Ly nghe tiếng chuông cửa dồn dập, trong lòng càng thêm
hờn. Chị ta cũng biết là cô đã về nhà rồi cơ đấy, cũng cho là hiểu cô
đi. Càng hiểu càng dễ lừa, đáng giận thật.
Vũ Hương Ly ngồi bó gối trên sàn, lưng dựa vào cửa, nước mắt vẫn
vậy rơi xuống, rơi lên đầu gối, ướt một mảng quần loang lổ. Cô thật sự
ghét Trần Thiên Hương, sao lại đi làm cái chuyện như thế? Ôm hôn người
khác, rõ ràng là nói yêu cô mà. Vũ Hương Ly đã từ bỏ cả sự nghiệp, chấp
nhận mọi người nói này nói nọ, không quan tâm chỉ để yêu cô, vậy mà cô
cứ đường đường mật mật, sau lưng lại cùng người khác gian díu. Nếu biết
trước Trần Thiên Hương là cái loại người này, tôi nhất định không vì cô
mà làm như thế. Nhưng cũng do tính nóng nảy của Vũ Hương Ly, chưa kịp
hiểu sự tình đã vội hiểu lầm, khiến đau mình khổ người. Trần Thiên Hương bấm chuông không được liền đập cửa, Vũ Hương Ly nghe âm thanh phát ra
thật điếc tai, nhưng lại không thèm để ý, nhất định không mở cửa.
Tự nhiên Trần Thiên Hương cảm giác, gặp lại Nguyễn Thái Hà là một
sai lầm, sáng nay nhận lời đi gặp cô ta cũng sai lầm, nói chung vì tính
hoà nhã của mình mà có đủ thứ chuyện, sau này nhất định sẽ thay đổi, chỉ hoà nhã đối với một người. Còn lại, đều không cần. Nhưng điều cô quan
tâm nhất bây giờ, là Vũ Hương Ly có thể mở cửa ra, cho cô có thể giải
thích.
Vũ Hương Ly thấy cánh cửa thôi không kêu nữa vô cùng khó chịu, tại
sao Trần Thiên Hương đập cửa cô cũng khó chịu, mà không đập cô cũng khó
chịu? Đáng giận. Vũ Hương Ly chạy vào phòng ngủ, chùm chăn lên mà khóc,
không muốn nghĩ đến Trần Thiên Hương nữa.