Đông Phương gia đã
sớm phái người đợi ở trạm xe, vừ mới xuống xe đến Thâm Quyến, cô liền bị người dẫn đến khách sạn Châu Tế. Cô lắc đầu than nhẹ, cho dù mình không trở lại, cũng tuyệt đối không thể trốn khỏi Trung Quốc, bởi vì Trương
Tuyết đang ở phía bên kia bờ sông đang theo dõi từng nhất cử nhất động
của bọn họ.
“Cô không để cho ta thất vọng, Từ Hoan Hoan.” Trương
Tuyết đoan trang ngồi trên ghế salon bên trong phòng, cười không ngớt mà nhìn Từ Hoan Hoan.
Từ Hoan Hoan không cười, cô bình tĩnh mà lấy ra túi da từ trong túi xách, đặt lên bàn, “Vậy bác sẽ làm cho cháu thất vọng sao?”
Trương Tuyết hơi ngẩn ra, ngay sau đó khinh thường mà cười cười. HƯớng về phía cái bàn hất cằm lên, bà nói: “Những thứ kia cũng là của cô.”
“CÒn chua đủ.” Từ Hoan Hoan nhanh chóng nói tiếp.
Trương Tuyết mỉm cười lắc đầu, “Thật không biết cái dáng vẻ này của cô di
truyền từ người nào, cha mẹ cô đều là ngươi trung thực bây giờ cô, cha
cô lái xe cho lão gia nhiều năm như vậy, đến bây giờ ngay cả nói cũng
không dám nhiều lời, cô lại dám công khai cùng ta thương lượng?” Vừa nói bà cầm trà lên trước mặt uống một ngụm, tiếp tục nói: “Nếu như ta nhớ
không lầm, chỗ đó là hơn 2o nghìn đô-la? Đủ cho cha mẹ cô và cô mua một
căn nhà nhỏ sống qua ngày.” (Chú ý: 7 năm trước tỉ giá hối đoái đô-la
cao hơn bây giờ, hơn nữa khi có chỉ có không đến 1/3 bây giờ)
“Cháu không chỉ muốn sống yên ổn qua ngày, cháu muốn cuộc sống của mình không bị bác thao túng, không bởi vì không môn đăng hậu đối mà hạ thấp đến
bỏ trốn kết quả còn phải ngoan ngoãn tự chui đầu vào lưới.”
Trương Tuyết không khỏi nghiêm túc quan sát cô gái trước mặt này, bà chậm rãi
đứng dậy, đi tới trước mặt cô, dùng ánh mắt rét lạnh nhìn chằm chằm cô,
“Nói một chút coi. Cô còn muốn cái gì.”
“Ngoại trừ tiền bạc cháu còn muốn có tiền đồ.”
Trương Tuyết cười ha ha, đột nhiên lớn tiếng nói: “Cô còn muốn tiền đồ để trả thù Đông Phương gia sao?”
Từ Hoan Hoan trâu mới sinh con không sợ hãi chút nào, “Ai biết được?”’
Trương Tuyết hừ lạnh một tiếng, “Có thể, ta sẽ an bài cho cô đi tiếp tục học
tập, hơn nữa bảo đảm sau khi cô tốt nghiệp sẽ nhận được một công việc
tốt. NHưng mà có một điều kiện, trước khi Đông Phương Càn kết hôn, cô
tuyệt đối không thể cùng nó gặp mặt, tình cờ cũng không được.”
Từ Hoan Hoan cầm túi đô-la kia, rời khỏi khách sạn, từ đầu tới cuối, cô
không có rơi một giọt nước mắt. CÔ cười nhạo Trương Tuyết làm điều thừa, còn cần phải muốn ngăn cản cô và Đông Phương Càn gặp mặt sao? Tự mình
phản bội, đã đủ cho Đông Phương Càn hận thấu xương, bà ấy đối với con
trai mình hiểu rõ cùng không gì hơn cái này.
Ngẩng đầu nhìn về
bầu trời đêm chìm trong bóng tối, cô nhếch miệng cười khổ: Đông Phương,
nếu nhất định phải buông tha, vậy thì buông tha phải có chút giá trị
chứ, dù anh đổi lấy sự sống của em, cho dù không có ở cùng nhau, em cũng vĩnh viễn thuộc về anh.
Từ Hoan Hoan gục trên tay lái, lặng lẽ
chảy nước mắt. Cô càng ngày càng xem thường mình, lúc đầu, không khóc,
bây giờ lại lấy nước mắt rửa mặt, có lẽ, so với những suy nghĩ độc ác,
những ký ức còn đau đớn hơn so với thực tế.
Cô hận tim mình không hề cam chịu, chuyện đã sớm không có khả năng, tại sao bây giờ còn đến
dính vào? Cô mâu thuẫn, rối rắm, cô chỉ là sợ bị Đông Phương Càn quên
sạch, nếu như không thể được yêu, cô tình nguyện bị hận, cũng không thể
bị quên được.
Cô nhớ tới hơn một tháng trước, lần đó cùng Trương Tuyết chạm mặt.
Hôm đó, Trương Tuyết tự mình lái xe tới thành phố T tìm cô. Mà cái người
làm hỏng tình yêu của cô, cùng so sánh với bảy năm trước, dường hư không có gì thay đổi, vẫn là cao ngạo quý phái như vậy, dáng vẻ cao cao tại
thượng, cho dù là chào hỏi, cũng vẫn là giọng điệu trước sau như một kia không ai bì nổi, “Cô mấy năm qua có khỏe không?”
Từ Hoan Hoan
cảm thấy tức giận, bảy năm qua mình tốt hay xấu thật sự bà ấy không
biết? Lúc này phải tới đây hư tình giả ý sao? Hừ lạnh một tiếng, cô nhàn nhạt mở miệng, “Không tốt, hai người yêu nhau bị chia rẽ, có thể tốt
không?”
“Ta biết cô đối với Càn Càn còn chưa có chết tâm, nếu
không nhiều năm như vậy cũng vẫn không có bạn trai, điều này ta rất
ngưỡng mộ cô.” Bà chăm chú nhìn ánh mắt Từ Hoan Hoan, nghiêm túc nói:
“Cho neen ta sẽ điều Càn Càn tới đây, chúng ta đều là phụ nữ, ta hiểu
cô. Có thể lẳng lặng nhìn, mỗi ngày suy nghĩ tốt hơn.”
Từ Hoan Hoan tầm mắt rũ xuống xót xa mà suy nghĩ một chút, yêu Đông Phương Càn quá, để ý người đàn ông khác như thế nào đây?
Chỉ là, lần này Trương Tuyết xa xôi chạy tới tìm mình, đến cuối cùng là
chuyện gì? CHẳng lẽ giống như bà nói, vì mình điều Đông Phương đến đây?
Thật là chuyện cười thiên hạ.
“Thật ra thì, cho tới bây giờ ta
cũng rất thích cô, chỉ là, cô với Càn Càn đã định không có duyên phận.
Sau khi từ Hongkong trở về, Càn Càn nhất định hiểu lầm với cô rất sâu?
Lần này ta cho cô một cơ hội, để cho các người mang hiểu lầm giữa các
người cởi bỏ hiểu lầm.”
Từ Hoan Hoan mơ hồ hiểu, nhưng lại không
hiểu rõ lắm. Bởi vì cô không thể tin được, ý của Trương Tuyết là để cho
mình và Đông Phương Càn quay về với nhau? Điều này có thể sao? Hay chỉ
là mình hiểu lầm? Ôm nghi ngờ, cô giả vờ bình tĩnh hỏi: “Bác là để cho
cháu phá hư quân cưới?(*) BÁc muốn cho cháu ngay cả chén cơm cũng mất
sao?”
(*) quân cưới: đám cưới của quân nhân
Trương Tuyết vô vị cười cười, “Cô không tin được ta?”
Lấy được xác nhận,, Từ Hoan Hoan kinh ngạc không dứt. Đây là bà đối với con dâu không hài lòng, cho nên muốn tách bọn họ ra sao? Giống như ban đầu
muốn tách mình và Đông Phương Càn ra vậy đùa bỡn tâm cơ như vậy, dùng
thủ đoạn?
Phủi cổ áo, cô đứng dậy chậm rãi nói: “Cháu yêu Đông
Phương, hiện tại yêu, tương lai cũng yêu. Mặc dù lòng có không cam lòng, nhưng cháu chưa từng nghĩ tới đi phá hoại. Bác gái, hai lần đuổi phụ nữ Đông Phương yêu, bác sẽ mất đi đứa con trai này.”
Thứ hai đi
làm, Từ Hoan Hoan vừa mới bước lên hành lang, thì ngay tức khắc thấy
được một người mặc quân trang phẳng phiu, Đông Phương Càn ngạo nghễ đứng thẳng, anh đang cầm cái chìa khóa cửa phòng làm việc, nghe được tiếng
bước chân, anh quay đầu lại nhìn về bên này, vì vậy dừng động tác trong
tay lại, chờ Từ Hoan Hoan bước đến gần.
Từ Hoan Hoan làm như
không nhìn thấy, như không có chuyện gì xảy ra mà đi thẳng tới phòng làm việc đối diện anh, không nhanh không chậm lấy ra cái chìa khóa mở cửa
đi vào, ngay sau đó ầm một tiếng đóng cửa.
Đông Phương Càn chịu đựng đạt đến đỉnh điểm, anh tức giận mà xoay người đẩy Từ Hoan Hoan ra cửa phòng làm việc, hất tay đóng.
Từ Hoan Hoan giống như là dự đoán được anh sẽ đi vào, bình tĩnh tự nhiên mà ngồi, mặt không thay đổi nhìn Đông Phương Càn.
Đông Phương Càn đi tới trước bàn làm việc Từ Hoan Hoan, lạnh giọng hỏi: “Anh thích ăn cá lúc nào?”
Từ Hoan Hoan giơ tay lên sờ sờ cổ áo quân trang, sau đó khẽ mỉm cười, “Em
có nói qua anh thích ăn sao? Ngày hôm qua chỉ là tiện tay thay đổi một
chút thôi, có vấn đề gì hả?”
Đông Phương Càn bị khiêu khích khí
huyết dâng trào, một chút thủ đoạn của Từ Hoan Hoan, ngoại trừ để Chúc
Kì Trinh hiểu lầm ghen, còn để cho Chúc Kì Trinh ân hận mình không biết.
Ngày hôm qua sau khi Hoàng Thiếu Khanh và Từ Hoan Hoan đi, cả ngày Chúc Kì
Trinh im lặng khác thường, không hề líu ríu nữa, không hề vui vẻ nữa,
thậm chí còn cướp việc rửa chén quét dọn với Đông Phương Càn. Đến buổi
tối, cô cầm quyển vở nhỏ tới thăm dò anh: “Đông Phương Càn, anh thích
màu gì nhất?”
Đông Phương Càn nhàn nhạt trả lời: “Màu xanh biếc.”
Chúc Kì Trinh vội vàng ghi lại, lại hỏi: “Thích ăn cái gì nhất?”
“Thịt bò.”
Chúc Kì Trinh sửng sốt, ánh mắt lóe ra tràn đầy tràn nghi, bất quá vẫn là viết vào trong vở “Thịt bò + cá.”
Trong lòng Đông Phương Càn mơ hồ bất an, Chúc Kì Trinh như vậy càng thêm đau
lòng thương yêu không dứt. Anh cũng không thích ăn cá, đây chỉ là mưu kế của Từ Hoan Hoan, khích bác mưu kế nhỏ làm Chúc Kì Trinh dao động. Anh
muốn giải thích với cô, nhưng lại cảm thấy chuyện sẽ càng chùi càng đen.
Đưa tay đoạt lấy quyển sổ nhỏ của Chúc Kì Trinh, anh rồng bay phượng múa ở
trên lả tả viết xuống mấy chữ, sau đó ném cho Chúc Kì Trinh đứng dậy rời đi.
Chúc Kì Trinh nhận lấy quyển sổ nhỏ, trợn to hai mắt cẩn thận phân biệt một lát, ngay sau đó si ngốc mà cười.
Trên đó viết: Thích Chúc Kì Trinh nhất.
Đi vào phòng trước, Đông Phương Càn len lén liếc Chúc Kì Trinh một cái
gương mặt cầm quyển sổ nhỏ ngây ngốc cười khúc khích, trên mặt mình,
cũng không nhịn được hiện lên nụ cười. Chúc Kì Trinh làm cho anh thương yêu như vậy, nhưng anh không muốn Chúc Kì Trinh hiểu lầm mình và còn
dính líu với quá khứ, cũng không muốn cô đối với mình miễn cưỡng vui vẻ, lại càng không muốn cô sinh ra hoài nghi với tim của anh.
Đông
Phương Càn chợt đối với hiện tại đối với Từ Hoan Hoan cảm thấy nghìn lần không hiểu, cô ấy là không cam lòng sao? Là có ý đồ đoạt lại mình?
NHưng mà bảy năm qua cô ấy chưa từng liên lạc với mình, căn bản cũng
không có vẻ muốn bù lại, tại sao phải vào lúc này biểu hiện kịch liệt
như vậy? Hơn nữa bình thường ở đơn vị, cô ấy thậm chí cũng không nhìn
mình một cái. Thế nhưng ngày hôm qua ở nhà mình, cô ấy biểu hiện lại
khác thường như vậy, “Rốt cuộc em muốn làm gì?” Anh lạnh lùng lên tiếng
chất vấn nói.
“Không có gì, không phải như thế anh mong muốn vào phòng làm việc của em?” Cô cười nhạt trả lời.
Đông Phương Càn chợt xoay người rời đi, mở cửa trước, anh đưa lưng về phía
Từ Hoan Hoan lạnh giọng nói, “Em làm cái gì cũng không dùng, quá khứ
chính là quá khứ.”
Cửa bị lực mạnh đóng, Từ Hoan Hoan cả người
căng thẳng chán nản dựa lưng vào ghế dựa, cô cảm thấy mệt mỏi vô lực:
Đông Phương, tại sao anh dứt khoát như thế? Cho dù hận, cũng không muốn
sao?
Ngày thứ hai, cô hướng cấp trên nói lên thỉnh cầu, yêu cầu đi đơn vị biên giới. Cô nghĩ: Phải kết thúc, Từ Hoan Hoan.