Thú Đế Tà Phi
Tiểu Yêu nằm ở trên
vai Thủy Nhược Băng, liếc nhìn thi thể trên đất một cái, liền lại lười
biếng gặm viên thuốc, hiển nhiên đối với những thi thể này không có hứng thú.
Thủy Nhược Băng thấy Thủy Nhược Hàn từ trên người một cổ
thi thể tìm ra một tấm bảng hiệu, trong mắt mang theo chút hiểu rõ, liền hiểu hắn đã xác định ra những người đó thân phận, không nhịn được hỏi
“Những người này là ai?” Kỳ thực không hỏi cũng biết, nhất định những
người này là người của ba gia tộc khác vào trước bọn họ, chỉ là không
biết đến tột cùng thuộc về một nhà nào.
Những ngày qua nàng tương đối nhàn nhã, đối với những gia tộc khác cũng không phải hiểu rõ, không giống như Thủy Nhược Hàn ba người bọn họ, đang ở trong đại gia tộc, tự
nhiên đối với những gia tộc khác cũng là rõ ràng.
“Người của Tư Đồ gia”
Tư Đồ gia? Thủy Nhược Băng nhíu mày, hình như Tiểu Yêu vẫn là Tư Đồ gia
đưa tới Thủy gia, liếc nhìn Tiểu Yêu sau khi ăn no bắt đầu buồn ngủ,
Thủy Nhược Băng có chút dở khóc dở cười, thật đúng là ăn no rồi ngủ, ngủ no rồi ăn, cùng heo liều mạng.
Hiển nhiên là nàng đã quên mình là hạng người gì.
“Đi thôi!”
Tuy rằng ra chuyện như vậy, nhưng mà mọi người ngoại trừ càng thêm cẩn thận ở ngoài, cũng không có ưu tư gì, tại cái nơi kẻ mạnh làm vua này, sức
mạnh là cao nhất thế giới, chết vài người là chuyện quá bình thường,
liền đại tiểu thư như Thủy Nhược Hinh cũng không có phản ứng quá mức.
Ngược lại kế tiếp tất cả đều bình thường, bọn hắn là tính tốt thời gian, bây
giờ Thương Long huyết ngọc còn không ngưng tụ thành, cho nên cũng không
vội mà chạy, dù sao có người mở đường ở phía trước, bọn họ liền chậm
chạp đi theo phía sau, bảo tồn thực lực, đến cuối cùng thả tay đánh một
trận chẳng phải rất tốt?
Cho nên khi trời tối, đoàn người liền dừng bước lại, chuẩn bị nghỉ tạm.
Mặc dù những người này kiêu căng, giữa hai nhóm người còn mang theo thái độ thù địch, nhưng mà trải qua chuyện phía trước, tựa hồ mọi người cũng có một loại ăn ý, quyết định trước cùng nhất trí đối phó, hỗ trợ lẫn nhau, cho nên bây giờ đoàn người ở chung xem như hòa thuận.
Dựng lều
trại thì dựng lều trại, nhặt củi lửa thì nhặt củi lửa, săn thú thì săn
thú, múc nước thì múc nước, nhìn đoàn người bận việc. Thủy Nhược Băng
cũng là tìm một gốc cây đại thu, yên ổn vững chắc mà nằm ở trên ngủ.
Mặc dù có người rất là khó chịu, nhưng mà hai người dẫn đầu là Thủy Nhược
Hàn cùng Phong Đình này đều không nói gì thêm, bọn hắn cũng chỉ phải tạm thời đem khó chịu trong lòng áp chế đi, chỉ là Thủy Nhược Hinh cùng
Phong Việt khó tránh khỏi muốn châm chọc vài câu, Thủy Nhược Vân không
nhịn được rất là tức giận, ca ca của Thủy Nhược Vân nàng lười thì sao,
liên quan cái rắm bọn họ!
Tiểu Yêu cũng âm thầm cắn răng, nếu
không phải Thủy Nhược Băng muốn nó điệu thấp, nó sớm xông ra ngoài, đối
phó hai tên nhỏ bé này, đối với nó mà nói vẫn là dễ dàng.
Thủy
Nhược Băng mặc kệ bọn họ, nhắm mắt lại bắt đầu ngủ, Tiểu Yêu hừ lạnh một tiếng, chui vào trong ngực nàng, cũng bắt đầu chuẩn bị ngủ.
Tại
im lặng ban đêm củi lửa đôm đốp vang dội, tuy rằng nơi này trừ bỏ một
con thần thú liền không có ma thú nào khác, nhưng mà địa phương như
Thương khe sâu cũng không tránh được rắn, sâu, chuột, dã thú hay bầy
sói, nhưng mà nếu không phải kết thành bầy, đối với những người này căn
bản không có ảnh hưởng gì, dù sao đều là người trong gia tộc, nếu như
ngay cả con dã thú thông thường đều không đối phó được, vậy cũng không
có tư cách xuất hiện ở trong này.
“Ca, cho ngươi, ta nướng con
thỏ” Thủy Nhược Vân vẫn còn suy nghĩ muốn giáo huấn hai tên khiến người
ghét là Thủy Nhược Hinh cùng Phong Việt như thế nào, đến cả Phong Tình
đều bị nàng lạnh nhạt, nhưng mà nàng cũng không quên chăm sóc ca ca làm
người ta đau đầu này!
Thủy Nhược Băng cũng không khác khí, đưa
tay cầm con thỏ nướng, không để ý Thủy Nhược Hinh cùng Phong Việt bắt
đầu ngứa miệng, xé một cái chân thỏ đưa tới bên miệng Tiểu Yêu, hỏi “Có
ăn hay không?”
Tiểu Yêu mở mắt ra, động cũng lười động một cái,
liền từ tay nàng cắn một cái, có chút ghét bỏ bĩu môi, sau đó liền chui
đầu vào trong ngực nàng, rầu rĩ nói “Nhược Nhược, ta muốn ăn thịt ngươi
nướng” Tuy rằng chỉ là mấy ngày trước may mắn nếm qua một lần, nhưng mà
nó vẫn nhớ kỹ a!
Thủy Nhược Băng cũng không phải kiêng ăn, cắn một miếng thịt thỏ, lười nhác mà nói “Nhưng mà bây giờ ta không muốn động”
Nghe vậy, Tiểu Yêu nhìn về phía nàng, méo măt, một bộ uất ức, trừng mắt nhìn, giây lát trong mắt liền sinh ra một tầng hơi nước.
Thủy Nhược Băng ngừng ăn, đưa tay xoa xoa đầu nó, thở dài nói “Sợ ngươi!”
Thật ra thì nàng cũng không thấy thịt nướng có vấn đề gì, cũng không
biết vì sao Tiểu Yêu nhất định phải ăn nàng nướng, nàng cũng không cảm
giác mình có nướng thịt trời cho a! Rõ ràng là ép buộc người đi!
Xoay người xuống cây, động tác rõ ràng dứt khoát, bóng dáng như vậy muốn bao nhiêu tiêu sái có bao nhiêu tiêu sát, Phong Đình cắn thịt chua xót nói
“Lười thiếu, mọi người đến biết sức quyến rũ của ngươi lớn, có thể phiền toái ngươi đừng tiếp tục đùa giỡn anh tuấn hay không?”
Thủy
Nhược Băng không nói gì, nàng làm cái gì? Không phải là xuống cây sao?
Chẳng lẽ muốn cho nàng giống như con khỉ theo dọc thân cây chậm rãi leo
xuống sao?
Mặc kệ Phong Đình than vãn, Thủy Nhược Băng ngồi vào
bên đống lửa, cầm lấy một con xử lí tốt, không biết là loại thịt ma sủng gì bắt đầu nướng.
Mọi người đã ăn xấp xỉ, theo nhau vào lều trại nghỉ ngơi, đêm cũng càng thêm yên lặng.
Vị trí của Phong Việt cùng Thủy Nhược Hinh liền nhau, tuy nói nam nữ có
khác, nhưng mà rời xa nhà đi ra bên ngoài cũng không thể chú ý nhiều như vậy, chỉ là lần lượt ngồi một chút, điều này cũng không có gì.
Thủy Nhược Vân ngồi ở bên cạnh Thủy Nhược Hinh, giờ phút này con mắt chính
là chuyển qua chuyển lại, vừa xem chính là có cái mưu ma chước quỷ gì,
Phong Tình ở bên cạnh nàng ngáp một cái, nói “Ta đi nghỉ trước”
Thủy Nhược Vân lơ đãng gật đầu, hai mắt thoáng nhìn, gặp mọi người đều đi
được gần hết, Thủy Nhược Hàn cùng Phong Đình đều không chú ý tới bên
này, vẻ mặt Thủy Nhược Hinh cũng có chút buồn ngủ, đứng lên chuẩn bị đi
nghỉ ngơi, ngoại trừ Phong Việt bên cạnh Thủy Nhược Hinh ra, còn có thể
bỏ qua Thủy Nhược Băng cùng Tiểu Yêu.
Lập tức Thủy Nhược Vân gợi
lên một nụ cười quái đản, ở Thủy Nhược Hinh xoay người trong nháy mắt,
tốc độ thật nhanh đưa tay gãi một cái ở trên cái mông vểnh của nàng, hơn nữa là một bên cái mông dựa gần vào Phong Việt.
Phong Việt dùng
khóe mắt liếc thấy động tác của nàng, kinh ngạc trừng lớn mắt, mà cùng
lúc đó, miệng Thủy Nhược Hinh truyền ra một tiếng thét chói tai, kinh sợ rất nhiều chim đêm.
Sau đó, Thủy Nhược Hinh liền phản xạ có điều kiện rút roi to bên lưng ra quất về phía Phong Việt, sắc mặt ửng đỏ,
cũng không biết là thẹn thùng hay tức giận, miệng mắng to “Lưu manh!”
Thủy Nhược Hinh thân là Đại tiểu thư Thủy gia, thiên phú cũng không kém, tu
vi đã đạt tới Tứ giai, một roi này trong cơn tức giận là dùng toàn lực,
không biết trên roi làm bằng vật gì lóe ra một tầng ánh sáng màu lục,
tiếng xé gió ở trong đêm im lặng liền chói tai, mắt thấy roi liền phải
rơi vào trên người Phong Việt, Phong Việt đang lúc ngây ra, phản ứng
cũng không chậm, bản năng nhảy ra, né tránh roi đánh tới, nhưng thật ra
không có chút tán loạn nào, như vậy có thể thấy được, tu vi của hắn ở
phía trên Thủy Nhược Hinh.
Đối với Thủy Nhược Hinh chẳng phân
biệt được đúng sai, Phong Việt rất là tức giận, theo sát Thủy Nhược Hinh mà tấn công, tức giận nói “Bản thiếu gia sẽ coi trọng ngươi? Cũng không nhìn xem mình là đức hạnh gì, ngốc như vậy! Ngồi ở bên cạnh ngươi cũng
không chỉ có ta!”
Thủy Nhược Hinh nghe xong lời hắn nói, lại phẫn nộ điên cuồng, nhưng mà hắn nói nửa câu sau, nàng vẫn là nghe lọt được, quả thật ngồi bên người nàng không chỉ có Phong Việt, còn có Thủy Nhược Vân!
Lập tức dừng tay một chút, tầm mắt nghi ngờ rơi vào trên
người Thủy Nhược Vân, Thủy Nhược Vân mặt không đổi sắc, hừ lạnh nói “Vị
Phong thiếu gia này, nam tử hán đại trượng phu, dám làm sẽ dám đảm
đương, ta thấy rõ ràng ngươi lén chạm mông Thủy Nhược Hinh, bây giờ lại
còn muốn ta chịu tiếng xấu thay cho người khác, ngươi có xấu hổ hay
không?”
Thủy Nhược Hàn cùng Phong Đình đều không có xen mồm, bọn
hắn không thấy là chuyện gì xảy ra, nhưng mà Phong Đình vẫn còn có chút
hiểu biết Phong Việt, hắn sẽ không làm ra chuyện như vậy, cho nên hắn
càng tin tưởng Phong Việt nói, nhưng mà hắn cũng không có lá gan nào
giúp Phong Việt.
Tiểu Vân chính là bảo bối muội muội của Lười
thiếu, hắn mà có can đảm cùng người khác hợp lại ăn hiếp nàng, tuyệt đối Thủy Nhược Băng sẽ làm cho hắn chịu không nổi.
Phong Việt bị
Thủy Nhược Vân vu oan như vậy, sắc mặt tức giận đến phát thanh, tức giận nói “Ngươi nói ta cho ngươi chịu tiếng xấu thay cho người khác? Ngươi
nữ nhân này lại có thể trợ mắt nói dối!