Thú Đế Tà Phi
Chỉ thấy tay Phong Đình cầm một cái quạt, cười đến được kêu là một người
phong lưu lỗi lạc, tầm mắt thẳng nhìn chằm chằm… Thủy Nhược Vân?
Thủy Nhược Băng miễn cưỡng đi đến trước người Thủy Nhược Vân, đem tầm mắt
hắn ngăn trở, sau mới lười biếng mở miệng nói “Làm sao Phong thiếu gia
chỉ dẫn theo một cái mĩ nhân? Đủ ngươi giải buồn sao?”
Phong Đình rút rút khóe miệng, ánh mắt thập phần ai oán, mỗi lần đều phá hư việc
tốt của hắn, nếu đổi làm người khác đã sớm hắn bị hắn đánh một trận,
người này lại là Lười thiếu, chọc không được!
Thủy Nhược Hàn nhìn khuôn mặt ai oán của Phong Đình, buồn bực dọc theo đường đi rốt cuộc
tiêu tán, đáy mắt lộ ra một chút thần sắc xem kịch vui, làm cho Phong
Đình hận nghiến răng.
“Ha ha… Có thể được Lười thiếu khen là mỹ
nhân, là vinh hạnh của tiểu nữ tử!” Nói chuyện là một nữ nhân mặc quần
áo vàng nhạt, cả người tràn đầy linh động, khi nói chuyện còn trừng mắt
nhìn về phía Thủy Nhược Băng, khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu.
Thủy
Nhược Băng gật đầu với nàng, xem như chào hỏi, Lười thiếu mặc dù lười,
cũng sẽ không cho người khác cảm giác quá mức vô lý, nhưng mà có năng
lực làm cho người ta rõ ràng cảm giác được sự xa cách của nàng, liền như hiện tại, tuy là chào hỏi, lại một chút đều không có ý tứ muốn biết
rằng nữ tử này là ai, thái độ không lạnh không nhạt làm người ta ngần
ngại.
“Hừ! Túm cái gì túm?” Người nói chuyện, khuôn mặt tuấn tú,
mang theo một chút ngạo khí, lúc này ánh mắt nhìn Thủy Nhược Băng có
chút không tốt.
Phong Đình nhíu nhíu mày “Phong Việt!” Người nọ
là đường đệ của Phong Đình, mà vị nữ tử áo vàng kia là Phong Tình muội
muội của Phong Đình, Phong Việt yêu thương Phong Tình càng sau hơn cả
thân ca ca Phong Đình.
Trên thực tế Phong Đình cũng không giống
thân ca ca của Phong Tình, cũng không biết là nguyên nhân gì, Phong Đình giống như không rất thích muội muội này, tuy rằng cao thấp Phong gia
đều rất thích Phong Tình, luyến tiếc không cho nàng chịu một chút ủy
khuất, nhưng mà Phong Đình hết lần này tới lần khác đối với muội muội
này chính là không lạnh không nhạt.
Phong Việt hừ lạnh một tiếng, quay đầu nói thầm “Vốn là vậy, Tình Nhi đều chủ động lấy lòng, hắn đó là cái thái độ gì?”
Phong Đình lạnh mặt xuống, cảnh cáo trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, mới
không mặn không nhạt giới thiệu với Thủy Nhược Băng “Phong Tình, Phong
Việt” Chỉ là ném ra tên hai người, đến thân phận cũng không giới thiệu
rõ ràng, có thể thấy được hắn đang khó chịu a!
Mà khó chịu này
nhìn qua không giống như là đối với Thủy Nhược Băng, ngược lại tựa như
là không vừa lòng đối với Phong Tình cùng Phong Việt.
Thủy Nhược
Băng nhíu mày, người Phong gia này thật đúng là biết lấy tên, phong lưu, phong tình, phong nguyệt, thật đúng là đủ tình cảm nam nữ.
*Phong Đình đồng âm với phong lưu, Phong Việt đồng âm với phong nguyệt, còn Phong Tình thì không cần phải nói ^_^
Ngoại trừ Phong Đình, Phong Tình, Phong Việt ở ngoài, còn có chừng mười người trẻ tuổi, trận này so với Thủy gia lớn hơn, xem ra Phong gia cũng là
biết nhân tài Thủy gia xuất hiện lớp lớp, cho nên muốn lấy nhiều giành
thắng.
Có thể tưởng tượng, chỉ sợ ba gia tộc khác cũng là như
thế, ba cái gia tộc công lại, vậy số người chỉ sợ không phải một loại
nhiều, mà bọn hắn bên này, tính cả Thủy Nhược Vân, Thủy Nhược Hinh, hơn
hai cái Ám vệ nữa, cũng bất quá là 11 người, có phải hay không Thủy Vanh rất coi trọng bọn họ?
Phượng thành đều biết Lười thiếu cùng Hàn
thiếu thiên phú kinh người, nhưng mà Thủy Nhược Băng cùng Thủy Nhược Hàn lại đều rõ ràng, tu vi của Độc Cô Ngạo cùng Phong Đình cũng đồng dạng
không kém, mà Lục gia cùng Tư Đồ gia thực lực thế nào, họn họ cũng không rõ ràng lắm.
Nghĩ nhiều như cắn chết, đây chỉ sợ là một hồi trận đánh ác liệt!
Bất quá đối với Thương Long huyết ngọc, Thủy Nhược Băng là tình thế bắt buộc, rõ ràng không thể không làm điều đó!
Bởi vì đột nhiên Phong Đình lạnh mặt, không khí có chút cứng đờ, mọi người
Phong gia không rõ ràng vì sao Phong Đình lại giúp đỡ người ngoài, tự
nhiên trong lòng không thế nào thoải mái, mà không thoải mái nhất tự
nhiên là Phong Việt, ngược lại Phong Tình cái người liên quan này không
chịu ảnh hưởng chút nào.
Thủy Nhược Vân thấy không khí nặng nề,
con mắt vòng vo chuyển, tiến đến bên cạnh Phong Tình, cười nói “Phong
Tình đúng không? Ngươi chớ để ý, ca ta liền thối tính tình như vậy, trừ
bỏ Chu Công, người khác cũng không để vào mắt, không phải khoong muốn
phóng, là lười phóng”
Nghe vậy, Phong Tình không khỏi bật cười “Thì ra Lười thiếu thật sự lười như vậy a!”
Thủy Nhược Vân dùng sức gật đầu “Cuộc đời này ta gặp qua người lười nhất chính là hắn”
Thủy Nhược Hinh thấy hai người trò chuyện ăn ý, không khỏi lãnh hừ một
tiếng, tỏ vẻ mình khinh thường, nơi này chỉ có ba cái nữ tử các nàng,
nàng đây coi như là bị người cô lập, trong lòng tự nhiên khó chịu.
Tiểu Yêu ở trên vai Thủy Nhược Băng thật sự là không thể chịu nổi được thanh âm líu ríu, mở mắt ra oán giận nói “Nhược Nhược, ồn ào chết!”
Đối với Tiểu Yêu, lần đầu tiên khi Thủy Nhược Vân nhìn thấy liền không cảm
thấy kỳ quái, cái gì trứng màu bạc, nàng đều nhìn 10 năm, sớm liền muốn
nhìn một chút trong trứng là cái quái gì đáng giá ca bảo bối như vậy,
cho nên đối với đột nhiên Tiểu Yêu đi ra một chút cũng không cảm thấy
kinh ngạc, chỉ đem nó trở thành ma sủng, bất đồng là ma sủng này có vẻ
thông minh, có thể nói mà thôi.
Lúc này Tiểu Yêu vẻ mặt không
kiên nhẫn, hoàn toàn là bị người ta quấy rầy ngủ không vui, Thủy Nhược
Vân không khỏi hừ cười nói “Thật đúng là cái dạng gì chủ nhân thì nuôi
cái dạng gì ma sủng, Tiểu Yêu, ngươi nói ngươi trừ bỏ ngủ còn có thể làm cái gì?” Kỳ thật ma sủng chỉ cần làm niềm vui cho chủ nhân, những thứ
khác cũng không cần làm.
Thủy Nhược Vân cũng không ác ý gì, nhưng mà tính khí Tiểu Yêu cũng không phải quá tốt, nói tóm lại chỉ có Thủy
Nhược Băng một nhân tài này có thể làm cho nó để vào mắt, tuy rằng sẽ
nháo giận dỗi, nhưng mà cũng không thật sự thương tổn nàng, mà người
khác chọc tới nó, tuyệt đối nó sẽ có thể bổ nhào lên hung ác cào một
trận!
Thủy Nhược Băng đã thăm dò tính khí Tiểu Yêu, lập tức liền
đưa tay đè nó lại, sợ nó bão nỗi thương đến Thủy Nhược Vân, nhưng mà
ngoài dự kiến của nàng là, Tiểu Yêu cũng không có động tác gì.
Thủy Nhược Băng tò mò quay đầu nhìn lại, chỉ thấy sắc mặt nó có chút khó
coi, trên mặt tràn đầy lông rầu rĩ, giống như như căn bản không nghe
thấy Thủy Nhược Vân nói, Thủy Nhược Băng không khỏi đưa tay chọc chọc
đầu nó, hỏi “Làm sao vậy?”
Tiểu Yêu nhỏ giọng nói thầm “Ta đã quên không thể nói chuyện”
Thì ra là rầu rĩ cái này, Thủy Nhược Băng buồn cười vỗ vỗ đầu nó, nhẹ giọng an ủi “Yên tâm, ta có biện pháp, về sau người muốn nói liền nói đi!”
Cũng không thể làm cho nó vẫn giả câm điếc.
Tiểu Yêu cau cái mũi, nhìn nàng một cái, gật đầu nói “Ta đói bụng”
Nghe vậy, Thủy Nhược Băng lấy ra mấy viên ngọc thạch, trong suốt sáng bóng,
bên trong giống như còn có vật sống di chuyển, tràn ngập linh khí, vừa
xem chính là cực phẩm ngọc thạch.
Ngọc thạch có linh khí, thế
giới này ngọc thạch tinh thạch là vật quý để tăng tu vi, tuy rằng không
thể một lúc ăn thành lớn, nhưng mà thời gian dài hấp thu linh khí trong
ngọc thạch, đối với tu vi đã có trợ giúp lớn.
Cho nên lúc thấy
Thủy Nhược Băng tùy ý đem mấy viên cực phẩm ngọc thạch đưa tới bên miệng Tiểu Yêu, chung quanh không khỏi vang lên một trận hút không khí, mắt
thấy Tiểu Yêu một ngụm một cái, ăn dát oành oành dát oành oành vang,
trên mặt mọi người đều cùng một cái biểu tình, đau lòng!
Một đám
người nghiến răng nghiến lợi trừng mắt Tiểu Yêu, rất có xúc động xông
lên đi vặn gãy cổ nó, đây là ma sủng gì a? Cuộc sống này quả thực so với người còn hưởng thụ, nghĩ đến mấy viên ngọc thạch bị nó nuốt trọn,
trong lòng không khỏi đại thán, thật sự là giậm chân giận dữ!
Thủy Nhược Băng nhìn một đám người nghiến răng nghiến lợi, lại lấy ra một
viên thuốc, nhét vào miệng Tiểu Yêu, ôn nhu nói “Ăn nhiều một chút, mới
có thể càng thông minh” Tiểu Yêu thích tất cả các vật có chứa linh tính
như ngọc thạch, tinh thạch, linh dược, linh quả, tất cả đều có thể tiêu
hóa.
Phong Đình dùng quạt vuốt vuốt cằm, nhìn Tiểu Yêu, nhíu mày
hỏi “Lười thiếu, ngươi cho nó ăn dược gì? Nó có thể nói sẽ không phải là vì ngươi cho nó ăn nhiều thứ ngạc nhiên cổ quái như vậy đi?” Càng nghĩ
càng cảm thấy có thể.
Nghe vậy, Thủy Nhược Băng ngoéo môi một
cái, nhướn mày hỏi “Phong thiếu cũng muốn nuôi một con ma sủng sao? Đây
cũng không phải việc khó” Nói xong liền lấy ra một cái hồ lô ném cho
Phong Đình “Chỉ cần ăn một viên liền có thể nói”
Đối với nàng tùy tay có thể lấy ra nhiều vật như vậy không có người cảm thấy kỳ quái,
chỉ cần đạt tới Tứ gia liền có thể tu luyện ra tùy thân không gian, đây
không phải việc khó, những người ở đây đều có tùy thân không gian, bất
quá không gian lớn nhỏ cũng phải xem tu vi của mỗi người, cũng phải nhìn thiên phú ở phương diện này.
Phong Đình mở nắp hồ lô ra, đổ một
viên thuốc ra, nhìn viên thuốc kia có chút không tin hỏi “Thứ này thật
sự có thể làm cho ma sủng nói chuyện?”
Thủy Nhược Hàn cũng là vẻ
mặt tò mò nhìn viên thuốc nhỏ bé trong lòng bàn tay Phong Đình, Ma Linh
đại lục tồn tại lâu như vậy còn chưa nghe nó ma sủng có thể nói chuyện,
viên thuốc nhỏ này thật sự có tác dụng như vậy sao?
Thủy Nhược
Băng đối với hắn hoài nghi cũng không tức giận, chỉ là nhíu mày nói
“Thương khe sâu khẳng định có không ít ma sủng, đến lúc đó Phong thiếu
thử một lần chẳng phải đã biết?” Thế giới to lớn không thiếu cái mới lạ, lúc trước nàng liền rõ ràng đạo lý này, hiện tại đến thế giới này, lại
như thế, cho nên nàng vẫn tin tưởng tất cả đều có thể.
Phía trước Thủy Khunh cảnh cáo làm nàng đặt ở trong lòng, Tiểu Yêu bất đồng có lẽ
sẽ rước lấy đại phiền toái, mặc dù là cực lực che dấu, chung quy cũng sẽ lộ ra một ít manh mối, biện pháp tốt nhất đó là lẫn lộn tầm mắt, cho
nên mấy ngày nay nàng đang nghĩ biện pháp làm sao làm cho Tiểu Yêu trở
nên không hề đặc biệt, sau đó liền không cẩn thân đùa ra mấy hồ lô
thuốc.