Đồ Ngốc! Ta Ở Phía Sau Nàng!
Cha của Phương Phi ngày xưa vốn là trưởng làng, về sau khi chiến tranh xảy
ra, ông cũng lên đường nhập ngũ sau đó tử trận trên chiến trường, chẳng
bao lâu sau thì mẫu thân của Phương Phi ở nhà cũng không qua khỏi.
Thím Trần thở dài nói: “...Khi ấy ta cũng không nhớ rõ làm thế nào mà hắn có thể tự mình đứng lên được, ta chỉ nhớ một ngày kia, một mình hắn tay
không giết chết bốn tên giặc đang mon men tìm đường đi vào làng...”
Địa hình của nơi này rất khó đi, chỉ cần sơ sẩy một tí sẽ bị lạc không tìm
được lối ra, đường đi lên núi chỉ có một, tuyết lớn quanh năm nên rất ít người dám mạo hiểm đến nơi này, thậm chí ngay cả người trong làng cũng
rất ít ra bên ngoài, hai ba tháng mới xuống phiên chợ dưới chân núi một
lần.
Điều này không cần miêu tả Hoài An vẫn có thể mường tượng ra được, lúc vừa mới đến đây nàng cũng gặp không ít khó khăn vì nó. Thím
Trần nói thêm rất nhiều chuyện nữa, Hoài An chỉ im lặng lắng nghe, đợi
khi thím ấy trở về rồi nàng mới bắt đầu suy nghĩ.
Hắn không phải là người xấu, chắc chắn không phải.
Cơ thể của Hoài An từ sau khi bị tai nạn thì trở nên rất yếu ớt, may mà
trước kia thể trạng khá tốt nên bây giờ hồi phục khá nhanh, chỉ là vẫn
chưa thể tự mình xoay sở được, hôm nay vẫn thế, ban ngày Phương Phi sẽ
đi ra ngoài, nhờ thím Trần qua chăm sóc Hoài An. Hiện tại mọi chuyện đã
trở nên dễ dàng hơn rất nhiều, sau lần Hoài An bị té ngã ở nhà mà không
ai hay biết, lại không tự đứng dậy được, Phương Phi đã chặt khá nhiều
tre về, nối từ phòng ngủ ra nhà bếp, lại dắt ra vườn rau phía sau nhà,
như vậy giúp Hoài An đi lại dễ dàng hơn, nàng chỉ cần vịn vào thanh tre
là đã có thể đi được mà không cần ai giúp đỡ.
Lúc Phương Phi vác một mảng thịt nai đi vào nhà thì thấy Hoài An đang cắn móng tay đứng
dưới bếp, nửa muốn đi đến nửa lại không dám thì cười cười, đặt miếng
thịt nai xuống dưới sàn nước, rửa sạch tay mới đi đến trước mặt Hoài An
kéo nàng ngồi lên ghế. Hoài An thấy có người đến trước mặt mình thì chán nản thở dài: “Chàng trở về rồi à? Ta vẫn chưa nấu cơm...”
“Ta có bảo nàng nấu đâu! Cứ chờ ta về là được rồi!”
“Nhưng mà làm sao cứ phụ thuộc vào chàng mãi được, ta vẫn có thể làm...”
Phương Phi nhét củ khoai lang còn nóng hôi hổi vào tay Hoài An, bản thân mình
quay đi lấy cái nồi đất ở trên bếp nấu cơm. Hắn làm mọi việc khá thành
thạo, loay hoay một tí đã xong hơn phân nửa, chỉ cần chờ cơm chín là
xong. Phương Phi vừa ngừng tay, Hoài An đã gọi hắn: “Này, lại ăn cùng
với ta đi, ta ăn cũng không hết!”
Hoài An chỉ ăn nửa củ khoai,
nửa còn lại vẫn cầm trên tay hơi chìa ra phía trước, dựa theo cảm tính
mà đưa cho Phương Phi. Hắn xoa đầu nàng, tay cũng không nhận lấy: “Nàng
cứ ăn đi, ta không đói cho lắm!”
“Ừm...”
Hoài An nửa muốn
ăn, nửa lại thôi, nghĩ một hồi nhất định bắt hắn ăn. Thấy thái độ cương
quyết của Hoài An, Phương Phi cũng đành bất lực nhận lấy củ khoai, sau
đó đi đến ngồi xuống bên bếp lò nhóm củi. Thời tiết bên ngoài tuy đã ấm
lên nhưng so ra vẫn còn khá lạnh nên khói từ bếp lò bốc lên khiến gian
bếp nhỏ trông vô cùng ấm cúng. Hoài An ngoan ngoãn ngồi trên ghế, đầu
hơi nghiêng nghiêng cảm nhận mùi hương của gỗ cháy thành than, trộn lẫn
vào đó là hương gạo thơm phức... Phương Phi tập trung vào bếp lò, chốc
chốc lại quay sang canh chừng Hoài An, sau đó lại thảy một cành củi khô
vào, khung cảnh phải gọi là khá hài hòa!
Bữa cơm hôm ấy cũng
không có gì đặc sắc, vài món rau luộc sau vườn trộn với rau bên nhà thím Trần đưa sang cùng một dĩa thịt nhỏ. Hoài An ăn khá ngon miệng nên nói
cũng nhiều hơn mọi hôm: “Hôm nay thím Trần dắt hai đứa nhỏ ở nhà thím ấy sang, con bé nghịch đầu của ta không ra hình dạng gì cả, nó nhất định
phải bới tóc của ta đẹp như đại tỉ gì ở dưới trấn ấy, sau đó bị mẫu thân nó đánh cho một trận ra trò!”
“Tiểu Bình rất nghịch ngợm, nàng cũng không nên cố sức mà chơi với nói, cẩn thận lại mệt!”
“Không có đâu! Trước kia trong nhà ta chỉ có hai tỉ muội, ta lại là đứa nhỏ
hơn nên luôn ước ao có một đứa em gái, tiếc là cha mẹ không sinh thêm
cho ta thôi! Có Tiểu Bình bên cạnh thấy cũng vui lạ thường!”
Phương Phi thấy nàng cười, hắn cũng cười, tay gắp một miếng thịt bỏ vào chén
của Hoài An, bản thân mình im lặng nhai rồi nuốt, lại tiếp tục nghe nàng nói: “...Không biết ta kể cho chàng nghe chưa, ở nhà của Lê đại ca
dường như có nuôi một con chó, ta không biết nó to nhường nào nhưng lông nó rất là mượt, sờ sờ thích vô cùng! Mấy hôm trước tẩu tử nhà huynh ấy
có dắt nó đến đây cho ta chạm vào thử! Chàng có nhìn thấy nó chưa?”
“Ừ, thấy rồi, nó là chó sói, bản tính hơi hung dữ, nàng không nên lại gần...”
Hoài An phụng phịu không vui xụ mặt xuống: “Chàng thì hay rồi, được ra ngoài đi đủ nơi, còn ta cứ phải ở nhà cả ngày, làm gì cũng phải cẩn thận...”
“Không phải, ý ta là...”
Hoài An “hừ” một tiếng không vui, dằm dằm đũa vào chén cơm, trề môi tỏ vẻ
không muốn ăn, vốn định làm nũng một hồi với Phương Phi, không ngờ hắn
lại lên tiếng nói, giọng có chút quở trách: “Đây là thức ăn, nàng không
nên làm như vậy”
“Ơ?”
Đối với Hoài An mà nói, đây chính là lần đầu tiên nàng bị người ta la mắng những chuyện như thế này. Trước
kia muốn ăn thế nào cũng được, vậy mà bây giờ hắn là ai mà dám lên giọng với nàng cơ chứ? Vốn chỉ định làm nư đùa giỡn một tí, nào ngờ hắn lại
nghiêm túc đến mức khiến nàng khó chịu nên nàng cúi gằm mặt, lần này là
giận thật sự.
Phương Phi vốn không khéo trong chuyện ăn nói nên
không biết phải bổ sung thêm gì, tranh thủ gắp thêm thịt vào đó, tiếc là người nào đó không quan tâm, cặm cụi ăn cơm xong thì lần mò đi ra ngoài vườn rồi ngồi luôn ngoài đó, cả đêm không ai nói với ai câu nào.
Hôm sau Hoài An đem chuyện này ra nói với thím Trần cùng Ngô đại tẩu với
thái độ uất ức, hai người ấy nghe xong bỗng nhiên cười rộ lên, Ngô đại
tẩu còn cốc trán nàng mấy cái khiến Hoài An khó hiểu không thôi: “Ta
đang không khỏe, lại không nhìn thấy gì, chỉ là cầm đôi đũa thôi cũng bị hắn nhắc như thế, có phải hắn chán ghét ta rồi không?”
“Cô nương của tôi ơi, cô đã lớn như thế này rồi còn để Phương Phi hắn nhắc mấy chuyện đó ư?”
Hoài An càng khó hiểu, nhăn mày lại: “Mấy chuyện gì?”
“Ở cái nơi hẻo lánh này, có gạo để nấu cơm là quý lắm đấy!”
“Ừ, nhà ta đa phần toàn ăn khoai với sắn, lúa gạo rất quý, do ở đây không
trồng được nên chỉ có thể xuống dưới trấn cách đây khá xa mà mua!”
Hoài An ngẩn người, bất giác nhớ lại...
Nàng vốn không nhìn thấy gì, chỉ biết hắn nấu cơm, sau đó gọi nàng vào ăn cơm...
Ngô đại tẩu thấy vẻ mặt thẩn thờ của Hoài An thì cười nhẹ, tay vẫn linh
hoạt may may vá vá: “Muội phải tập làm quen với những thứ này thôi! Nơi
này đâu phải kinh thành!”
Thím Trần cũng đồng tình: “Đúng vậy,
Hoài An, nơi này không phải kinh thành. Ta nói chuyện này, hi vọng muội
đừng để trong lòng! Ở nơi này muội là sung sướng nhất rồi, không phải
làm gì nhiều mà Phương Phi lại hết lòng yêu thương!...”
Ngô đại
tẩu không được khéo léo giống thím Trần nên nói uỵch toẹt ra: “Bọn ta
hàng ngày phải làm đủ thứ việc, sáng dậy thật sớm chuẩn bị cho bọn đàn
ông lên núi săn bắt, trưa lại phải lo lắng vườn tược, đã vậy còn con cái nhà cửa, chưa kể ra suối giặt quần áo cùng tìm thức ăn cho bọn gia súc! Vốn rất nhiều việc nhưng thấy tiểu nương tử nhà Phương Phi ở một mình
buồn chán nên đến đây vừa làm vừa trò chuyện với nhau ây!”
“Không nên nói như vậy! Không phải Hoài An không muốn làm mà muội ấy không làm được, do đó Phương Phi mới để muội ấy ở nhà! Ngô đại tẩu, cô không nên
nói lung tung nữa!”
Ngô đại tẩu nhỏ tuổi hơn thím Trần nên chỉ le lưỡi nhăn mặt, tính tình cũng hơi trẻ con, sau đó nói về chuyện khác,
riêng Hoài An vẫn không ngừng suy nghĩ... Mặc dù thím Trần có lên tiếng
bảo vệ nhưng thực chất, nếu mắt Hoài An vẫn bình thường, chưa chắc nàng
làm được như bọn họ. Một ngày phải làm bấy nhiêu đó việc, có phải quá
sức người ta rồi không?
Hoài An thấp giọng đóng góp ý kiến: “Sao không để tướng công của mọi người phụ giúp...”
“Chúng ta là phận nữ nhi, sao có thể để tướng công làm những việc đó được!”
“Bọn họ từ trên núi trở về cũng rất mệt mỏi, không nên khiến họ chán nản thêm nữa!”
“Đúng đó, tướng công nhà ta là trụ cột, không có hắn thì mấy mẫu tử chỉ có
thể ra đường ăn xin nên không thể để hắn chán ngán mà bỏ đi được!”
“Ồ...”
Tối hôm đó, Hoài An ngoan ngoãn nắm áo của Phương Phi đi theo phía sau hắn, miệng líu ríu xin lỗi: “Hôm qua.. ta hơi quá đáng... xin lỗi...”
Hoài An nghĩ, không thể trách nàng được, có trách thì phải trách cha mẹ
nàng, trước kia nuôi nàng kĩ quá, đến nỗi một bữa cơm của Hoài An có
không ít hơn năm món, thức ăn được dọn cả một bàn to, mỗi lần vào hoàng
cung ăn chực hoàng đế tỉ phu càng miễn bàn, toàn là những thứ của ngon
vật lạ trên đời, ăn không hết thì đổ bỏ, chưa bào giờ nàng nếm cảnh
thiếu cơm thiếu gạo thế này cả!
Cơm quý như thế, vậy mà Phương
Phi hắn lại nấu cho nàng ăn mỗi ngày, không biết từ ngày cứu nàng về,
Hoài An đã bào hết bao nhiêu tiền của của Phương Phi rồi!
“Sau này... sau này ăn khoai... là được rồi...”
Khi chiều mọi người còn bảo nhà không đủ khoai để mà ăn...
Phương Phi thấy thái độ của Hoài An như vậy thì tỏ vẻ rất ngạc nhiên, nhìn
Hoài An hồi lâu rồi bật cười lớn: “Ta vẫn nuôi nổi nàng mà! Cơ thể không khỏe, vẫn nên ăn uống đầy đủ một chút...!”
Dường như cảm nhận
được ánh mắt của Phương Phi nhìn mình, Hoài An hơi ngại ngùng quay đầu
đi nơi khác, tay vịn vào thân tre sát vách muốn đi xuống dưới nhà bếp,
tay còn không quên mang theo thức ăn mà hắn vừa đem về. Phương Phi cũng
đi theo Hoài An xuống dưới, nào ngờ câu đầu tiên hắn nghe được chính là: “Ta muốn nấu thức ăn, chàng... chàng hướng dẫn ta thử có được không?”
Phương Phi không trả lời câu hỏi của Hoài An mà hỏi ngược lại: “Sao hôm nay lại lạ như vậy? Ở nhà có chuyện gì sao?”
Hoài An im lặng, tay nắm chặt góc áo, môi mím chặt, trong lòng hơi hơi khó
chịu. Những lời ban chiều, biết là Ngô đại tẩu không có ý gì... nhưng cứ như nói Hoài An nàng là kẻ vô dụng. Hoài An không tin nàng vô dụng, chỉ cần hắn đồng ý để nàng làm, nàng hoàn toàn có thể làm được.
Hoài An nàng là ai cơ chứ? Những chuyện nhỏ này có là sá chi!
Loay hoay một hồi dưới bếp cũng được một bữa cơm, trong lúc ăn Hoài An vẫn
không buông tha cho Phương Phi: “Ngày mai chàng cứ để mọi thứ ở nhà cho
ta làm, ta chỉ bị mù thôi, tay chân vẫn dùng được...”
Đáp lại lời nói của Hoài An là khoảng không yên lặng, Hoài An bực bội buông chén
nhíu mi quay mặt sang hướng của Phương Phi đang ngồi, giọng điệu có chút buồn bã: “Ngay cả chàng cũng xem thường ta tàn phế...”
“Không phải, chỉ là nàng...”
“Không nói nhiều, mai chàng cứ để mọi việc đó cho ta! Nếu có gì không ổn ta sẽ gọi thím Trần giúp đỡ!”
“Ta thấy không ổn...”
Hoài An không nói nữa, tay cũng buông áo Phương Phi ra, ngoan ngoãn ngồi vào chỗ của mình, nâng chén cơm lên tiếp tục ăn, không hề mở miệng nói một
câu; tình trạng này kéo dài đến tối, khi mà Phương Phi bất lực đến ngồi
bên cạnh Hoài An, thở dài dọn dẹp mền ra: “Nàng muốn làm gì thì làm,
đừng tự tổn thương bản thân mình.”
“Đã biết! Tướng công!”
Hoài An vui vẻ vươn tay túm lấy Phương Phi đang tỉ mỉ tém mấy góc mền lại, ý muốn ôm hắn, nào ngờ nhắm sai mục tiêu, tay túm lấy lưng quần của hắn
mà kéo ngược lại. Phương Phi bị Hoài An dọa cho giật mình, một tay túm
lưng quần của mình, tay kia giữ chặt Hoài An lại, mặt đỏ như gấc, giọng
nói cũng lắp bắp run rẩy: “Nàng... nàng... nàng... không được làm
bừa...”
“Gì vậy?”, Hoài An vô tội ngơ ngác mở to mắt, không hề
biết có chuyện gì xảy ra. Phương Phi nghẹn giọng vẫn phải giải thích:
“Nàng... quần ta...”
Hoài An: “...”, nàng thề nàng không cố ý,
chỉ là nghe điệu bộ của người kia, chắc hắn thẹn sắp chết rồi! Không
hiểu sao Hoài An muốn cười, ban đầu còn nhịn được, càng về sau càng
không ổn, cuối cùng cười phá lên! Phương Phi đỏ mặt muốn trốn ra ngoài,
vừa chạm tới mép giường đã bị một vòng tay nhỏ bé quấn chặt lấy không
cho hắn rời đi: “Tướng công, chàng định chạy à?”
“Không có, Hoài An, buông ta ra...”
“Ha ha, không buông, chàng làm gì được ta!”
“Ta...”
Nhân lúc cả người Phương Phi nhũn ra như con chi chi, Hoài An dùng sức vật
hắn nằm xuống giường, bản thân mình thì ngồi chắn ngang, gác một chân
lên vách không cho hắn chạy thoát: “Tướng công, chàng thẹn thùng cái
gì!”
“Chúng ta, chúng ta... không phải tướng công, nàng đừng nói bậy...”
“Ừm, chúng ta ở nơi này lâu như vậy rồi, chắc mọi người xung quanh ai cũng
biết chuyện ta cùng chàng sống trong một ngôi nhà, cô nam quả nữ... có
ai thèm cưới ta nữa đây!”
“Ta... ta chưa từng làm gì nàng...”
“Không biết, tướng công, nằm yên một chút đi! Chàng vất vả cả ngày rồi!”
Phương Phi nghe Hoài An nói vậy mới chịu nằm yên, trong đôi mắt có chút mất
mát. Người mà nàng yêu là tên khốn nạn đã bỏ nàng ở nơi này chứ không
phải hắn, “tướng công” của nàng cũng không phải hắn...
Từ ngày
Hoài An đến đây, Phương Phi toàn ra đống rơm ở trong bếp nằm ngủ, rất
hiếm khi ngủ trên giường, đêm nay khá lạnh, Hoài An cũng không nỡ để hắn ngủ một mình ở cái nơi ẩm ướt kia, đành dụ dỗ hắn lên giường ngủ tiếp,
nhân tiện bắt hắn đồng ý để nàng làm một vài việc trong nhà! Phương Phi
thở dài buồn bã quay vào trong góc giường, thôi thì chờ nàng ngủ mình
lại xuống bếp vậy!