Diệp Thanh Vũ quan sát địa hình xung quanh một lượt. Nơi đây có địa thế
khá rộng rãi, loạn thạch nằm rải rác xen lẫn một vài loại cây kỳ quái mà hắn cũng không biết tên. Cả vùng đất là một màu nâu xen với màu xanh
của cây cỏ kéo dài tới tít xa.
Đám học viên đứng đó, tiếng vo ve
của muỗi bay loạn mang theo cả mùi hôi thối của thi thể động vật. Xa xa
là một con Sài Cẩu có vẻ mặt xấu xí đang gặm nuốt cửa thi thể của một
con thú khác, ruồi bọ bu đầy xung quanh. Nó vừa ăn vừa hướng đầu nhìn về phía mọi người, nhe nanh với thái độ rõ ràng là không thân thiện gì.
Vùng đất hoang dã này lúc nào cũng ẩn dấu hiểm nguy, sinh tử. Nó cũng mang
vẻ mặt chân thật nhất nếu so sánh với vẻ ngoài phồn hoa, đầy màu sắc của thành Lộc Minh.
“Ta có một đề nghị. Nơi này nguy hiểm trùng
trùng, chúng ta nên hợp tác với nhau để cùng hoàn thành nhiệm vụ thí
luyện là hơn.” Yến Hành Thiên vốn ít nói chợt mở miệng, trong giọng nói
chứa đầy sự kiên định.
Đề nghị đưa ra liền được đa phần mọi người tán thành, chỉ có Tần Vô Song là khẽ cười, không nói gì. Hắn quay đầu
về một hướng rồi chậm rãi rời khỏi, trường bào tung bay, mái tóc đen
phiêu giật trong gió làm toát lên khí thế tiêu sái vô cùng. Sau đó, có
thêm một vài người liền bước theo hắn. Trong đám đó có cả Tống Thanh La
và Lưu Lệ cùng hơn mười học viên khác. Đám người này chắc đã sớm có chủ
ý, Tần Vô Song đi đâu thì bọn họ sẽ theo đó, chỉ đâu đánh đấy nên căn
bản không thèm nhìn tới Yến Hành Thiên.
“Một đám tạp chủng đê
tiện, các ngươi tưởng muốn là có thể cùng hợp tác với chúng ta sao?” Đám học viên quý tộc nhìn Yên Hành Thiên bằng ánh mắt khinh miệt, nhổ một
bãi nước bọt rồi rời đi.
“Các ngươi…” Một tên học viên ủng hộ Yến Hành Thiên đứng gần đó không nhìn được, nổi giận muốn lao tới nhưng Yến Hành Thiên lại chỉ lắc đầu, không biểu hiện chút nào tức giận. Hắn được xem là một học viên có xuất thân nghèo khó nhưng lại có tư chất thiên
tài, tính cách vốn cứng cỏi, trầm mặc.
“Diệp sư đệ, đệ có tính
toán gì không?” Hắn quay sang Diệp Thanh Vũ chắp tay hỏi. “Hay là chúng
ta cùng nhau hoàn thành thí luyện được không?”
Diệp Thanh Vũ suy
nghĩ một lát rồi lắc đầu. “Ta đã quen đi một mình rồi, giờ đi với mọi
người sợ không tiện. Đa tạ hảo ý của sư huynh nhưng mọi người cứ đi cùng nhau, ta không làm phiền nữa.”
“Diệp Thanh Vũ, ngươi có ý gì?
Ngươi cùng là đệ tử hàn môn, sao lại từ chối ý tốt của Yến sư huynh?
Ngươi nghĩ có tư chất tốt là có thể coi thường người khác sao?” Tên học
viên lúc trước còn tức giận với đám người Tần Vô Song lên tiếng giận
giữ. “Hừ, Yến sư huynh là muốn bảo vệ cho ngươi mà thôi. Ngươi mới có tu vi Phàm Võ đệ nhị, được sư huynh chú ý lại còn không biết phân biệt hơn thiệt là sao.”
Đám học viên khác cũng nhìn Diệp Thanh Vũ bằng
ánh mắt không có nhiều thiện ý. Ngược lại, Yến Hành Thiên lại chỉ lắc
đầu, ý bảo mọi người yên tâm rồi nói. “Diệp sư đệ đã có tính toán riêng, chúng ta không nên gây khó dễ làm gì. Sư đệ hãy cẩn thận một chút,
không nên đi quá xa. Nếu gặp nguy hiểm hay mau chóng dùng pháo hiệu cầu
cứu, ta và các sư huynh đệ sẽ tới giúp.”
“Đa tạ sư huynh.” Diệp Thanh Vũ chắp tay hành lễ, sau đó hướng phía Tây đi mau.
Yến Hành Thiên nhìn theo một lát, chỉ lắc đầu rồi như nhớ ra điều gì đó lại gọi với theo.
“Diệp sư đệ…”
“Sư huynh còn chuyện gì dặn dò?”
“Ngươi nhớ phòng bị tên Lưu Lệ đó.”
“Đa tạ Yến sư huynh, tiểu đệ nhất định sẽ chú ý.” Diệp Thanh Vũ gật đầu đáp.
Sau đó, đám học viên còn lại cùng Yến Hành Thiên cũng hướng phía Bắc rời
đi. Trong đám người này, Yến Hành Thiên dĩ nhiên có vai trò như người
lãnh đạo, dẫn dắt mọi người. Trong lịch sử tồn tại của học viện cũng
từng xuất hiện mấy vị lãnh tụ có tư chất thiên tài, sau này đều nổi danh ở Tuyết quốc nên trải qua nhiều thăng trầm, đệ tử hàn môn vẫn còn có
thể gia nhập Bạch Lộc học viện.
Trong mắt nhiều người, Yến Hành
Thiên hẳn sẽ trở thành vị lãnh tụ tiếp theo của đám đệ tử hàn môn, hắn
cũng được không ít học viên cao cấp đi trước ủng hộ.
Diệp gia đã
suy bại không biết ngày nào mới gượng dậy được, vì thế Diệp Thanh Vũ
cũng được coi là một người trong đám đệ tử hàn môn này. Nhưng hắn lại
không muốn lãng phí thời gian cho những chuyện tranh đấu giữa bè phái nọ kia, hắn muốn tách rời cả hai phe để có thể giảm bớt được chút nào
phiền toái thì hay chút ấy. Mặt khác, hắn cũng ưa thích độc hành, lâu
dần đã thành thói quen rồi.
***
Bước đi trên đường, trong
lòng Diệp Thanh Vũ cảm thấy rất thoải mái, hưng phấn. Mọi nặng nề được
cởi bỏ, thân thể nhẹ nhõm như chim trời.
Sau lưng hắn đã xuất
hiện một con Thanh Bối Sài Lang từ lúc nào. Con thú thấy hắn đi một mình liền khe khẽ lần theo sau, trong chớp mắt đã lao tới sau lưng Diệp
Thanh Vũ đánh tới. Mùi tanh từ hơi thở thoát ra nồng nặc, đôi móng vuốt
mang theo lực lượng có thể chấn nát cự thạch.
Diệp Thanh Vũ không dừng bước, hắn chỉ xoay người đánh ra một quyền. Lực lượng trong quyền
này làm không khí vang lên tiếng cọ sát, sau đó trực tiếp va chạm với
thân thể cự lang. Cả đầu và hai chân trước của con sự lang này bị vỡ
nát, xương cốt hòa cùng máu tưới bắn ra tung tóe, thân thể bị chấn ngược trở lại, không kịp kêu lên một tiếng. Truyện được dịch tại
bachngocsach.com.
“Chỉ là một dã thú bình thường mà thôi, trong
cơ thể còn không có cả Nguyên Cốt. Da lông cũng không đáng tiền, thật
không có chút giá trị nào.”
Diệp Thanh Vũ cầm trong tay một sách
có ghi rõ những nguy hiểm cùng đồ vật, con thú ở bình nguyên này, trong
đó có không ít tin tức về các loại dã thú nguy hiểm. Con Thanh Bối Sài
Lang này có thực lực tương đương với võ giả Phàm Võ Nhục Cảnh, nhưng
trước mặt Diệp Thanh Vũ lại không chịu nổi một đòn.
Hắn bước theo hướng Đông trong nửa canh giờ, liên tục gặp mấy chục dã thú lao tới tập kích nhưng đều dễ dàng giải quyết. Không lâu sau, phía trước hắn truyền tới tiếng nước xả và tiếng sóng gầm. Một con sông lớn rộng mấy ngàn
thước hiện ra, nhìn từ trên cao giống như một con rông lớn vắt ngang
bình nguyên này. Sóng đục cuồn cuộn chảy, tiếng nước như tiếng sấm, hơi
nước bốc lên cao như có sương mù, một cố hàn ý đập vào mặt hắn.
“Thương Mãng Hà, là một trong ba con sông lớn chảy qua Bắc Cự Bình Nguyên,
chiều dài tới vài vạn cây số, cũng là nơi cung cấp nước chủ yếu cho bình nguyên này. Mấy ngày tới đây nhất định phải vượt qua con sông này.”
Diệp Thanh Vũ nhìn dòng sông, mỉm cười tự nhủ.
Hắn đứng bên cạnh một tảng đá trên mỏm đoòi, nhìn về bốn phía xa xa để xác định vị trí và phương hướng.
Nước là khởi nguồn của sinh mệnh. Địa phương có nước nhất định sẽ có nhiều
dã thú và yêu thú sinh sống, qua lại. Đây cũng chính là nơi mà hắn muốn
đến khi tham gia thí luyện. Chỉ có không ngừng chiến đấu, va chậm mới
khiến cho thực lực của hắn không ngừng tăng lên. Hơn nữa, nếu có thể
giết được nhiều dã thú, yêu thú, sẽ lấy được nhiều Nguyên Cốt để quay về học viện đổi lấy học điểm.
Đi đây đó tìm kiếm không bằng tới
trước nơi này để chủ động chuẩn bị. Dù là yêu thú nào cũng thường tới
đây uống nước, lúc đó hắn sẽ tùy thời mà hành động, thu hoạch khẳng định không ít. Nhưng trước khi đi, vị giáo quan đã nghiêm khắc dặn dò, những khu vực hoang vu ở sâu bên trong, nhất là những nơi gần nguồn nước sẽ
là nơi có nhiều dã thú và yêu thú nguy hiểm, dù là võ giả có tu vi Linh
Tuyền Cảnh cũng có thể mất mạng. Hắn lựa chọn như vậy cũng mạo hiểm
không ít.
“Trước hết, mình phải tìm một nơi dễ thủ, dễ công kích
đã…” Diệp Thanh Vũ đi dọc theo bờ sông tìm kiếm một nơi thích hợp. Ước
chừng khoảng hơn mười cây số, mặt trời đã bắt đầu xuống núi, không gian
dần tối.
“Chỗ này không tệ.” Hắn nhìn chỗ nước cạn gần bờ sông,
ánh mắt sáng lên vừa ý. Diện tích chỗ này khoảng mấy trăm mét, xa phía
sau là một đám quái thạch kéo dài mấy cây số, thảo mộc tươi tốt rất
thích hợp để ẩn giấu, lúc gặp nguy hiểm cũng dễ dàng thoái lui.
Sau một lát suy nghĩ, hắn liền tiến vào trong khu vực quái thạch thăm dò.
Chỗ này mặt đất khô ráo, mặt đất sạch sẽ, ít lá cây rơi rụng nên rất ít
các loại độc trùng, các loại rắn rết. Từ trong đám quái thạch, hắn phát
hiện một miệng hang liền lấy đó làm nơi nghỉ tạm.
***
Thời gian trôi qua, đảo mắt đã được hai ngày.
Trong hai ngày này, Diệp Thanh Vũ lúc thì chủ động truy đuổi săn giết quái
thú, lúc lại chạy chốn cuống cuồng. Có mấy lần hắn chọn sai dã thú có
thực lực mạnh mẽ, kết quả thiếu chút nữa là bỏ đi mạng nhỏ của mình. Hắn vội vàng bỏ chạy, trốn sâu vào trong đám quái thạch mới an toàn thoát
thân.
Lúc này, Diệp Thanh Vũ đang gặp phải một dã thú nguy hiểm không kém.
Ở chỗ nước cạn vang lên từng tiếng gào thét.
“Giết! giết!”
Toàn thân hắn vương đầy máu tươi, trở mình xuất ra một quyền công kích vào
đầu một con Hoàng Kim mãng xà, sau đó nhanh chóng lui lại.
“Kim
Lân Long Mãng, yêu thú cấp hai, có nọc độc vô cùng nguy hiểm, am hiểu
việc phun độc và quấn chặt để giết chết đối phương…” Trong đầu Diệp
Thanh Vũ hiện lên thông tin và con dã thú này. Yêu thú có thực lực đạt
tới cấp hai có lực lượng không hề thua kém cường giả Linh Tuyền Cảnh của loại người, chẳng qua loại vật này có trí tuệ đơn giản, lúc chiến đấu
chủ yếu dựa vào bản năng nên so với con người thì thua kém không ít.
Đây cũng chính là lý do khiến Diệp Thanh Vũ hắn dám đối đầu cùng nó. Ngoài
ra, tu vi của hắn đạt tới Phàm Võ đệ ngũ cảnh, rất cần gột rửa cốt tủy,
tu luyện Long Ngâm Quyết mà máu huyết của con Long Mãng này lại có tác
dụng trọng yếu đối với việc tịnh tiến tu vi.
Diệp Thanh Vũ này đã chú ý tới con mãng xà này hơn một ngày rồi. Nó vốn hoành hành ngang
ngược ở khúc sông cạn này, hùng cứ một phương. Qua nhiều lần quan sát
quá trình chiến đấu của nó với các yêu thú khác, Diệp Thanh Vũ cũng đoán được phần nào sức chiến đấu của nó, trong lòng đã định, mạo hiểm ra tay một lần.
Con Long Mãng này có thực lực quả nhiên rất mạnh, mấy lần hắn suýt bị nó quấn lấy, phải khó khăn lắm mới thoát ra được.
“Không đạt tới cực hạn và vượt qua nó, thì tu vi sao có thể tăng lên?” Hắn thầm nhủ.