"Năm đó anh hai qua
đời, tôi lo lắng những người đó sẽ gây bất lợi cho con gái của anh ấy,
vì vậy ngày hôm sau đã đưa con bé ra nước ngoài, sau đó cũng vì lo lắng
Đảng Dân Quyền nhổ cỏ tận gốc, vì vậy vẫn không tiết lộ ra ngoài nửa chữ về con gái của anh hai..." Đào Tú Quyên biết rõ người của Vũ Văn thị
từng muốn đền bù tổn thất cho Đào Du Du, trong lúc nhất thời trong lòng
cũng bình tĩnh trở lại.
Năm năm nay, khi bà đối với Vũ Văn thị
đang nắm quyền, chỉ biết trừng phạt hung thủ ám sát năm đó, lại quyên
việc đền bù tổn thất cho đứa bé, rất là thất vọng. Bây giờ biết rõ bọn
họ từng lén tìm Đào Du Du, trong lòng nhất thời, bỏ xuống không ít oán
hận đối với Vũ Văn thị.
"Thì ra là thế, phu nhân Ngô quả nhiên
thận trọng như thần, nghe đứa bé không có việc gì, tôi cũng yên tâm."
Ngả Cầm Thị nghe lời Đào Tú Quyên nói xong, vẻ mặt hơi thả lỏng một
chút.
"Phu nhân người có lòng rồi." Ngô Định Thiện thấy Ngả Cầm
Thị nói như thế, trong lòng còn đang suy nghĩ mục đích hôm nay Ngả Cầm
Thị hẹn gặp là gì, mặt cũng không lộ vẻ khác thường, chờ bà ta lên
tiếng.
Ôn chuyện xong, Ngả Cầm Thị bắt đầu vào chủ đề chính, tuy
rằng giờ phút này bà tình cảm tốt đối với người nhà Ngô Định Thiện một
cách khó hiểu, nhưng việc này không thể trở thành lý để Đào Du Du tiến
vào nhà Vũ Văn thị một cách thuận lợi, trong vòng lẩn quẩn này cũng
không được, bà ta quyết định trở lại chuyện chính.
"Nghị viên
Ngo, là như vậy, hôm nay tôi đến đây, chủ yêu là xin lỗi." Ngả Cầm Thị
nói xong, cúi đầu thấp xuống, trên mặt hơi áy náy.
"Phu nhân
người nói lời này từ đâu vậy? Tại sao phải xin lỗi?" Ngô Định Thiện bị
bà ta nói những lời này làm ông bối rối không hiểu ra sao, ông hơi khó
hiểu nhìn Ngả Cầm Thị trước mắt, thật sự không hiểu nổi bà ta đang diễn
trò gì.
"Ông cũng biết, bây giờ Vĩ Thần nhà tôi tuổi cũng không
còn nhỏ, tôi như vậy, chỉ hy vọng nó có thể bắt đầu lo chuyện hôn sự của mình, ông xem đi, lần trước tôi tốn tâm tư mời công chúa Đại Tây đến
đất nước chúng ta, vốn nghĩ mở tiệc rượu ở phủ Tổng Thống tiện lợi để
cho họ tăng thêm tình cảm, nhưng nó vẫn cự tuyệt sự sắp xếp của tôi, xem Đào Du Du như lá chắn, lợi dụng cô ấy đối phó tôi, làm cho công chúa
Đại Tây mất hứng thú đối với nó, thật sự là hơi quá đáng." Ngả Cảm Thị
nói xong, trên mặt rõ ràng hiện lên sự tức giận.
Vợ chồng Ngô
Định Thiện nghe vậy, trong lúc nhất thời hơi ngớ ra, tuy rằng nghe ra
lời nói ẩn ý của Ngả Cầm Thị, nhưng vẫn không dám xác định.
"Phu
nhân, người.... ....Người nói Tổng Thống lấy Du Du nhà chúng tôi ra làm
lá chắn, lợi dụng con bé để tuyên chiến với người, việc này.... ..." Đào Tú Quyên kích động hơn, bà nâng mắt nhìn thẳng vào Ngả Cầm Thị, hỏi
tiếp.
"À......Đều tại tôi làm cho Vĩ Thần căng thẳng một chút, vì vậy nó mới không kiêng nể gì mà đả thương lòng tôi. Nhưng nó không
biết, làm như vậy sẽ liên lụy đến quản gia Đào, tôi nhớ quản gia Đào có
hai người con? hôm đó trước mặt nhiều khách mời nó nói nó yêu quản gia
Đào, cha của hai đứa bé hẳn là rất tức giận, nếu vì chuyện này mà làm
cho quản gia Đào và ngài ấy xảy ra hiểu lầm, việc này thật sự là đắc
tội, cho nên hôm nay tôi đến đây chính là muốn thay mặt Vĩ Thần xin lỗi, hy vọng nghị viên Ngô và phu nhân Ngô có thể giải thích với chồng của
quản gia Đào, để cho ngài ấy không nên hiểu lầm quan hệ giữa quản gia
Đào và Vĩ Thần, giữa bọn họ thật ra không có gì cả." Lúc Ngả Cầm Thị nói những lời này, trên mặt vẫn treo nụ cười áy náy, nhưng không ai biết,
trong lời nói của bà ta có ý gì.
Ngô Định Thiện nghe vậy, nụ cười trên mặt vụt tắt, vẻ mặt trở nên cứng ngắc.
Mà ĐàoTú Quyên nghe xong những lời Ngả Cầm Thị nói, hoàn toàn hiểu rõ lý
do hôm nay bà ta hẹn gặp mặt, trong lúc nhất thời, sắc mặt cũng dần dần
chìm xuống.
Bà hiển nhiên không tin Ngả Cầm Thì hoàn toàn không
biết chuyện Đào Du Du chưa kết hôn, ở trước mặt bọn họ bà ta mở miệng
gọi một tiếng chồng của quản gia Đào, mục đích nhắc nhở cho họ biết Đào
Du Du đã là mẹ của hai đứa bé, một người phụ nữ đã có tiền án. Với lại
bây giờ bà ta nói xin lỗi, đơn giản là vì muốn họ biết, thật ra lúc đó
Vũ Văn Vĩ Thần chẳng qua lợi dụng Đào Du Du từ chối công chúa Đại Tây,
hoàn toàn không có ý đối với Đào Du Du, xin họ hãy hiểu rõ một chút.
"Phu nhân, Du Du nhà chúng tôi không có chồng.......Vì vậy, người đừng để
tâm......." Tuy rằng Ngô Định Thiện đã hiểu ý của Ngả Cầm Thị, nhưng
nghe Ngả Cầm Thị nói như thế, ông nhịn không được muốn giải thích giúp
Đào Du Du.
"Hả? Thì ra quản gia Đào đã ly hôn à, thật xin lỗi,
tôi lại không biết rõ." Ngả Cầm Thị nghe Ngô Định Thiện nói như thế,
trên mặt bà ta lộ vẻ hoảng sợ, sau đó nói lời xin lỗi.
"Ôi, phu
nhân à, quản gia Đào không có ly hôn, quản gia Dào vốn không có kết hôn, vẫn là con gái chưa lập gia đình." Lúc này trợ lý đứng sau lưng Ngả Cầm Thị nhân cơ hội nói chen vào, lúc nới những lời này, ánh mắt của bà ta
còn vô cùng khinh bỉ nhìn lướt qua vợ chồng Ngô Định Thiện ngồi đối diện với Ngả Cầm Thị.
"Cái.......Cái gì? Không kết hôn?
Nhưng......Nhưng không phải cô ấy đã sinh hai đứa con rồi sao Làm sao có thể không kết hôn chứ?" Ngả Cầm Thị nghe những lời trợ lý nói, vẻ mặt
cố ý biểu hiện ra vẻ khiếp sợ, khoa trương hỏi.
"Nghe nói chưa
lập gia đình đã làm mẹ, tuổi trẻ bây giờ đúng là lớn gan, chưa kết hôn
đã sinh con cho người ta, tuyệt đối không biết liêm sỉ là gì, việc này
cũng khó trách, không phải nề nếp của gia đình nào cũng tốt, con gái đều được dạy dỗ tốt." Giọng nói của trợ lý cực kỳ ngạo mạn ngang tàn, nói
một cách chế nhạo.
Ngô Định Thiện nghe lời bà ta nói, tức giận
đến sắc mặt đỏ bừng lên, ông vẫn luôn nhẫn nhịn, không muốn chấp nhặt
với người phụ nữ trước mặt này, nhưng mà Đào Tú Quyên ngồi bên cạnh
không thể để người khác sỉ nhục cháu gái bà như thế.
Ngả Cầm Thị
không thể không biết Đào Du Du là bà mẹ độc thân, nhưng bây giờ cố ý
dùng những lời lẽ này để sỉ nhục con bé, âm mưu thật sự làm cho người ta cảm thấy không biết xấu hổ. Bà ta có thể giải thích lý do không thể
chấp nhận Đào Du Du làm con dâu của bà ta, nhưng bà không thể dễ dàng
tha thứ cho bà ta muốn dùng những lời lẽ châm chọc này để sỉ nhục, hạ
thấp con bé.