Đào Du Du khẽ gật đầu với cô ta, tiện tay nhận lấy băng dán cô ta đưa, sau
đó ngồi xổm trước mặt Vũ Văn Vĩ Thần, bắt đầu băng bó cho anh.
Mà cô y tá thì thu dọn hòm thuốc của mình xong, nhanh chóng tránh đi.
Đào Du Du xé từng miếng băng dán, sau đó quấn trên băng gạc, cuối cùng cầm
miếng băng gạc dán lên viết thương trên cánh tay của Vũ Văn Vĩ Thần,
toàn bộ động tác rất nhẹ nhàng, chân mày của Vũ Văn Vĩ Thần đang nhíu
lại từ từ thả lỏng ra.
Sau khi đã băng vết thương, cô tiện tay
kéo ống tay áo của anh xuống, lúc làm những chuyện này, trong đầu không
ngừng suy nghĩ xem câu đầu tiên phải mở miệng nói với anh thế nào.
"Đã suy nghĩ kỹ chưa?" Vũ Văn Vĩ Thần nhìn ra trong lòng cô rối rắm, vì vậy không đợi cô mở miệng trước, anh đã hỏi cô.
"Hả? Cái gì?" Vì anh đột nhiên mở miệng nên làm Đào Du Du hơi sững sờ, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng.
"Gả cho anh." Trong chớp mắt Vũ Văn Vĩ Thần bắt lấy cánh tay cô, dùng ánh mắt thâm tình nhìn cô, nói lời cầu hôn.
Đào Du Du ngây ngốc nhìn anh, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên trả lời anh như thế nào.
Một lúc sau, cô mới nhỏ giọng nói: "Anh không biết chuyện này.... .......Quá nhanh sao?"
"Nhanh?" Nhưng Vũ Văn Vĩ Thần tuyệt đối không cảm thấy, nếu tính từ lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, dù thế nào cũng đã năm năm rồi.
"Bây giờ là thế kỷ 21 rồi, cũng không phải ở cổ đại nữa, lệnh của cha mẹ, lời của mối
mai là được. Hiện tại xem như là dựa vào trình tự xem mắt, cũng có thể
có một quá trình yêu nhau, làm sao nói kết hôn là kết hôn được chứ?
Chúng ta.... ......"
"Vậy chúng ta bắt đầu yêu nhau đi." Vũ Văn
Vĩ Thần vừa nghe Đào Du Du nói ra nguyên nhân rối rắm nên không muốn gả
cho anh, anh lập tức cười nói.
"Cái.... .....Gì? Tôi.... ....tôi
không có ý đó, ý của tôi là...." Hiện tại Đào Du Du rất bất lực, cô cảm
thấy cô không có cách nào nói rõ lòng mình.
"Mặc kệ ý của em là
gì, kết quả chỉ có một, đó chính là em phải gả cho anh. Kế hoạch của anh là ba tháng sau sẽ cử hành hôn lễ, vì vậy chúng ta có ba tháng để chuẩn bị. Trong ba tháng này, em muốn chơi đùa thế nào cũng được, anh không
cản em," Vũ Văn Vĩ Thần đưa ra nhượng bộ lớn nhất, mục đích của anh chỉ
có một, đó là kết hôn. Về phần Đào Du Du muốn như thế nào mới có thể
đồng ý lời cầu hôn của anh, có thể đưa ra điều kiện, anh đều có thể làm
được.
"Không, anh không hiểu ý tôi, tôi muốn nói.... ...." Đào Du Du muốn nói rõ suy nghĩ trong lòng, thế nhưng khi cô nghe Vũ Văn Vĩ
Thần nói để cô tùy ý chơi đùa, anh cũng không ngăn cản cô, trong lúc
nhất thời dừng lại ý cô muốn nói, hai mắt mở to, cười hề hề nhìn anh
nói: "Anh.... ......An nói thật sao? Trong ba tháng này tôi muốn làm thế nào cũng được?"
"Đúng, tùy ý em muốn làm gì." Vũ Văn Vĩ Thần
biết, Đào Du Du đã động lòng, vì vậy anh cũng cười, ngược lại anh cũng
muốn nhìn một chút xem Đào Du Du có thể giở trò gì.
"Có........Có thể từ chức không?" Tuy cảm thấy khả năng này không lớn, nhưng Đào Du Du vẫn không nhịn được dò hỏi.
"Có thể." Anh hơi cười, cười rất âm hiểm. Đào Du Du vừa nghe anh nói ngay
cả điều kiện này cũng đồng ý, lập tức như nở hoa, nhưng hoa trong lòng
cô chưa kịp nở rộ, anh đã nói thêm một câu quan trọng: "Lúc em lên làm
phu nhân Tổng Thống, em có thể không cần làm quản gia nữa."
"Anh....." Đào Du Du lập tức rất muốn chửi thô tục, nhưng cô kiềm chế lại, bởi vì
cô không tìm được bất kỳ lời mắng chửi thô tục nào để diễn tả nội tâm
đang đau đớn.
"Nói cho anh biết, vì sao em từ chối gả cho anh?"
Vũ Văn Vĩ Thần nhìn vẻ mặt tức giận của cô như ăn phải 100 con ruồi,
nhịn không được hỏi.
"Nói nhảm, chuyện này còn phải hỏi sao? Anh đứng dậy đi......" Gương mặt Đào Du Du tái mét không còn chút máu, hai
người đứng song song.
"Anh nhìn vào gương đi, hai chúng ta xứng
đôi sao? Anh cao như vậy, tôi đây thì thấp. Anh đẹp trai, còn tôi thì
bình thường. Còn có tính tình, phong cách, nhìn thế nào hai chúng ta
cũng giống như người xa lạ, làm sao có thể kết hôn chứ?" Đào Du Du vừa
khoa tay múa chân, vừa đánh giá khách quan.
Đây là lần đầu tiên
cô bình phẩm bộ dáng bên ngoài của mình, tuy rằng không xuất phát từ đáy lòng, nhưng rốt cuộc cô cũng chính miệng thừa nhận.
"Ừ, vậy xem
ra, em thật sự không xứng với anh." Vũ Văn Vĩ Thần nhìn hai người trong
gương, sau đó như có điều suy nghĩ rồi gật nhẹ đầu.
"Đúng không?
Anh cũng cho rằng như vậy, dưới bầu trời đâu đâu chẳng có cỏ thơm, hay
là anh tìm người khác đi." Đào Du Du nói những lời này rất chân thành và đúng trọng tâm.
Vũ Văn Vĩ Thần cúi đầu suy nghĩ, một lúc lâu
sau, anh quay đầu, vô cùng nghiêm túc nói với Đào Du Du: "Cho nên anh
quyết định chịu thiệt một chút, nhận em. Cái này gọi là anh không vào
địa ngục thì ai vào. Sau này em đối xử tốt một chút với anh là được, anh cũng sẽ không ghét bỏ em."
"Tôi.... ...." Một lần nữa Đào Du Du
bị những lời nói của Vũ Văn Vĩ Thần đánh bại, trên thực tế, cùng anh đấu chỉ số thông minh, cô chưa bào giờ thắng.
"Thế nào? Em còn lấy
cớ gì để từ chối anh không?" Anh nói xong, cười hì hì khoanh tay trước
ngực, mỗi lần nhìn vẻ mặt Đào Du Du cam chịu trước mặt anh, anh cảm thấy tâm trạng rất thoải mái.
"Được rồi, cho dù anh không chê tôi,
nhưng còn mẹ của anh thì sao? Gia tộc của anh nữa? Bọn họ có thể chấp
nhận không? Tạm không nói đến thân phận của chúng ta chênh lệch quá lớn, chỉ cần tôi dẫn theo hai đứa con, tôi nghĩ mọi người trong gia tộc anh
không thể chấp nhận tôi đâu. Tuy rằng tôi không biết tại sao anh nhất
định phải kết hôn với tôi, nhưng tôi thật sự không có dũng khí, tôi sợ
con của tôi bị tổn thương, anh có hiểu không?" Cuối cùng, Đào Du Du cũng lấy đòn sát thủ, cô có thể nhìn ra Vũ Văn Vĩ Thần rất yêu thương hai
đứa con của cô, vì vậy cô tin rằng, vì lo cho bọn trẻ, cô sẽ không dễ
dàng quyết định qua loa như vậy được.