Quê Ngôn Tư
Diễn là một trấn nhỏ trong núi, núi rất cao, đường đi cũng không bằng
phẳng. Nhưng có những cây cối xanh tươi và dòng suối nhỏ mà trong thành
phố không có, Ngôn Tư Diễn vẫn còn nhớ rõ, thôn nhỏ quê cậu có một con
sông nhỏ, các bà con đều gọi con sông này là sông Thanh Khê, chảy từ đầu thôn đến cuối thôn, trên mặt sông có vài tảng đá, vài khối được xếp lại làm thành một cái cầu nhỏ, để người hai bên bờ sông đi qua, bên cạnh
cầu nhỏ có vài bụi lau, mà cậu chính là được quỷ nước kia cứu lên từ chỗ đó.
Cho dù đã trải qua bao lâu, cậu vẫn nhớ lời mà thanh niên quỷ nước kia nói: “Vẫn còn là một đứa trẻ mà.”
Trong truyện xưa về quỷ, quỷ nước luôn rất ác độc, bởi vì nó không cam lòng mà chết
đuối, nên hại người sống chết để thay mình, nhưng quỷ nước mà cậu gặp
được kia, không chỉ không lấy mạng, mà còn cứu cậu.
Quỷ nước chết đuối còn có lòng trắc ẩn, vì sao con người lại luôn hãm hại lẫn nhau?
Tần Húc Cẩn
đem quà tặng đã được chuẩn bị tốt để lên xe, thấy Ngôn Tư Diễn đang cầm
một quyển sách ngẩn người, liếc mắt nhìn, dường như là một câu truyện kể về ma quỷ, liền biết là do Mai quản gia sợ cậu đi đường buồn chán, nên
chuẩn bị.
Đóng cửa xe, Tần Húc Cẩn thắt dây an toàn giúp Ngôn Tư Diễn: “Trên xe đừng đọc sách, sẽ có hại với mắt.”
“Hiện tại em đã không còn là thường nhân, chẳng lẽ vẫn bị cận thị sao?” Ngôn Tư Diễn nghe vậy kinh ngạc: “Em ngoại trừ sống lâu một chút, thì có gì khác
người thường?”
“Vẫn có điều khác.” Tần Húc Cẩn khởi động ô tô, nghiêm túc nói: “Người thường ba
ngày không uống nước sẽ chết, em ba tháng không uống nước vẫn có thể
sống.”
“Xuy.” Ném
quyển sách sang một bên, Ngôn Tư Diễn nhìn ghế sau chất đầy rượu bổ
thuốc lá các loại, cùng với những món đồ chơi xa hoa mà trẻ nhỏ ưa
thích, cậu xoa cằm trầm ngâm nói: “Em nói này, em thế này có gọi là bám
đại gia không?”
Tần Húc Cẩn nhướn mi: “Chẳng lẽ anh không được tính là đại gia sao?”
Ngôn Tư Diễn lục lục túi áo Tần Húc Cẩn lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng, tức giận
nói: “Thì ra em xui xẻo nhiều năm như vậy, là vì may mắn hiện giờ, là
một người đàn ông, lại bám đại gia, thật sự… Khiến cho người ta cảm giác khó mà chịu nổi.”
”Nếu không
anh đem công ty chuyển nhượng cho em, anh bám em.” Tần Húc Cẩn đối với
thứ lòng tự trọng khó hiểu này của phàm nhân không cho là đúng, nên anh
cũng không coi trọng.
“Anh có thể
đừng phối hợp như vậy được không?” Ngôn Tư Diễn lấy từ tủ bên ra một gói thịt bò khô, cắn một miếng, lại cắn hết một nửa, nuốt rồi mới nói:
“Loại thịt bò khô này, trước đây em thấy trong siêu thị cũng không dám
mua.”
“Ừ, từ giờ sẽ khác, cho dù em muốn mở nhà máy làm thịt bò khô cũng được.”
“Hừ, anh nói vậy, em sẽ hư hỏng đó.”
Hư hỏng mới
tốt, vậy em sẽ không – bao – giờ rời xa anh, Tần Húc Cẩn nghiêng đầu
nhìn Ngôn Tư Diễn đang oán hận cắn cắn thịt bò như nàng dâu nhỏ, tâm
tình vui sướng cong khóe miệng.
Trong nhà
Tần Húc Cẩn, mấy người giúp việc ngồi vây quanh sofa, đang đoán xem lần
gặp người thân bên nhà vợ này của chủ nhân thế nào.
“Mọi người nói xem, lần này chủ nhân đi BMWs, có phải thất sách hay không?” Đào Dao nhíu mày nói.
“Những loại
xe khác quá phô trương, tuy rằng Ngôn thiếu gia thích xe thể thao
Ferrari, nhưng màu sắc quá sặc sỡ.” Mai quản gia nghĩ nghĩ, cho ra một
kết luận như vậy.
“Cậu ta
không thích Ferrari, mà là vì cậu ta mới biết giá tiền của nó, hai ngày
trước còn hỏi tôi giá.” Mạt Lan cười nhạo một tiếng: “Nếu các người dùng RMB 100 đồng xếp thành một đống lớn như cái xe, tôi chắc chắn cậu ta sẽ thích chỗ tiền ấy hơn nhiều.”
“Khụ.” Đào
Dao là một người thông minh, vì thế cô tỏ vẻ mình chẳng nghe thấy gì cả, mà tiếp tục chuyện mình vừa nói: “Mấy năm gần đây không phải có một lão nhà giàu mới nổi say rượu lái xa xảy ra tai nạn sao, lão nhà giàu mới
nổi đó thích lái BMWs.”
Mai quản gia sửng sốt, lập tức bình tĩnh nói: “Tiểu Đào, xe BMWs sẽ khóc đó.”
Đào Dao chớp mắt mấy cái: “Mai quản gia, ông sao lại học Ngôn thiếu gia cười nhạt thế, như vậy không tốt đâu.”
Mai quản gia đứng bên, cười bí hiểm: “Là một quản gia tốt, phải có sở trường hợp với chủ nhân, nên ta mới là quản gia. Mà các người không biết, cho nên chỉ
là tôi tớ bình thường bên cạnh chủ nhân.” Nói rồi, chắp tay sau lưng, từ từ bước ra cửa.
Đào Dao và Mạt Lan cùng câm nín.
Một giờ sau, Ngôn Tư Diễn thấy con đường nhựa quen thuộc trước mắt, sững sờ nói:
“Em ngồi xe lửa một ngày một đêm, còn đi xe ô tô thêm một giờ nữa mới tới nơi, anh lái chiếc BMWs cư nhiên một giờ đã đến?”
Rẽ vào đường nhỏ vào trong thôn, Tần Húc Cẩn mở miệng nói: “Anh còn định tới ngay lập tức.”
Ngôn Tư Diễn hai mắt tỏa sáng nhìn Tần Húc Cẩn: “Cuối tuần này chúng ta đi Hawaii
đi, nghe nói nơi đó có rất nhiều người đẹp.” Dù sao cũng chỉ là chuyện
trong chớp mắt thôi mà.
Sắc mặt Tần
Húc Cẩn hơi trầm xuống, mặt không chút thay đổi chém: “Nơi đó không phải là phạm vi quản lý của thần phương đông, anh không thể trực tiếp đến.”
Đương nhiên, câu chém gió này mấy trăm năm sau, khi Ngôn Tư Diễn phi thăng mới bị vạch trần.
“A.” Ngôn Tư Diễn thở dài đầy thất vọng, nhìn thấy xe ngày càng gần nhà chú thím, mất mác trong lòng mới chuyển thành vui vẻ.
Thôn dân của Thanh Khê thôn phần lớn đều là người thích chiếm chút lợi nhỏ, nhưng
bản tính cũng vô cùng thuần phác, đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe mà
chỉ trong TV mới có xuất hiện, một đám người đều dừng lại ngó nghiêng,
không biết là đại nhân vật nào từ xa đến đây.
“Này, mọi
người nhìn xem, chiếc xe này đi về phía nhà họ Ngôn, có khi nào là chú
ba nhà Ngôn gia trở về?” Một thôn dân vác theo cái cuốc nói với bạn:
“Nhìn chiếc xe này, thật là có khí thế.”
“Chú ba nhà
họ Ngôn, là một kẻ bạc bẽo, khi mẹ ông ta mất ông ta cũng không về, tôi
nghe nói chú ba nhà họ Ngôn đã mắc bệnh chết, làm sao về đây được.”
“Chết thế nào, năm ngoái tôi vào thành phố làm thuê còn thấy ông ta đi ra từ một khách sạn sang trọng.”
“Hừ, ăn ở thất đức, ông trời nhìn thấy thôi.”
Chiếc xe
BMWs dừng lại ở trước tầng trệt của một ngôi nhà có chút cũ kĩ, Ngôn Tư
Diễn cởi dây an toàn, nghe được tiếng chó sủa cách đó không xa, còn có
tiếng vịt đang phơi nắng kêu cạp cạp ở ao sen gần đó, nơi đây cậu không
hề cảm thấy một chút xa lạ nào, mà chỉ có cảm giác thật thân quen. Nơi
sinh sống hơn mười năm, vẫn luôn là một nơi khiến cậu cảm thấy an bình.
Thím nhà họ
Ngôn đang trong nhà lột vỏ đậu, nghe tiếng xe, ra khỏi nhà liền thấy một chiếc xe bóng loáng cao cấp có rèm che chậm rãi dừng trước của nhà
mình, bà nhất thời không biết làm sao, bàn tay chai sần vô thức nắm nắm
góc áo, rồi chậm rãi đi về phía trước vài bước, người đi xe này là ai,
tại sao đến nhà bọn họ, có thể nào là tiểu Ngôn ở bên ngoài xảy ra
chuyện gì không?
Nghĩ như
vậy, trên mặt thím Ngôn không khỏi lộ ra vẻ lo lắng, cảm giác sợ hãi
cũng trở thành lo âu, tiến thêm vài bước, đi đến gần xe để cố nhìn rõ
người ngồi bên trong.
“Thím hai.” Ngôn Tư Diễn mở cửa xe, nhìn thím Ngôn, bước lên phía trước chào hỏi, trên mặt là nụ cười không thể dấu.
Tần Húc Cẩn
đã nhìn thấy rất nhiều nụ cười của Ngôn Tư Diễn, nhưng ở Tần Phong chưa
từng thấy Ngôn Tư Diễn cười đến thuần phác hàm hậu như vậy, anh nhìn
người phụ nữ hiền lành có dáng vẻ phúc hậu đã hơn sáu mươi tuổi này, hơi hơi gật đầu, tuy rằng số mệnh bình thường, nhưng tâm địa thiện lương,
là một người sống lâu nhiều phúc.
“Tiểu Ngôn,
là cháu sao.” Nguyên bản là lo lắng nhưng khi nhìn thấy người thanh niên lại chuyển thành vui sướng, thím Ngôn cầm tay Ngôn Tư Diễn: “Vài năm
không gặp, cháu đứa bé này lớn lên nhiều, nho khô lần trước cháu gửi về
nhà chú hai rất thích, mau vào nhà đi.” Kéo Ngôn Tư Diễn bước hai bước,
thím Ngôn mới nhìn thấy Tần Húc Cẩn đứng sau Ngôn Tư Diễn, nhìn thế này, không tự giác mang theo chút cảm giác kính sợ, người trước mắt mặc tây
trang đi giày da, xem chừng không phải người bình thường, chẳng lẽ là
bạn của tiểu Ngôn sao?