Hàn Dương ôm tài liệu, đứng ngoài cửa văn phòng tổng giám đốc, cảm giác cả thế giới này thật không ổn.
Ai có thể
nói cho anh biết, người ngồi trên ghế làm việc của tổng giám đốc là ai
không? Ai có thể nói cho anh biết, sếp từ khi nào thích bưng bê trà nước cho người khác? Ai có thể nói cho anh biết, sếp thế quái nào mà lại mỉm cười?
Run run rút cái chân vừa bước vào văn phòng tổng giám đốc về, Hàn Dương
quay đầu lại nhìn ánh mặt trời rực rỡ, chợt cảm thấy toàn thân lạnh run. Giữa ban ngày xảy ra chuyện kinh dị, một trợ lý tổng giám đốc nho nhỏ
như anh biết phải làm sao?
“Hàn Dương,
anh đứng ngoài này làm gì?” Tô Thanh nhìn Hàn Dương đang mang vẻ mặt kỳ
quái đứng ngoài cửa, nghi hoặc hỏi: “Đây là bảng kế hoạch của phòng
chúng tôi, anh giúp tôi đưa cho tổng giám đốc.”
Hàn Dương
liếc mắt nhìn vào trong văn phòng tổng giám đốc: “Tổng giám đốc ở trong, chúng ta cùng vào đi.” Hiện tại, anh không muốn một mình đối mặt với
cái cảnh tượng quỷ dị kia, đây là một chuyện quá đáng sợ.
Tô Thanh
nhướn mày nhìn Hàn Dương, trực giác của cô cho thấy, Hàn Dương hiện tại
khá kỳ lạ, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, cô gõ mấy tiếng lên cánh cửa
khép hờ của văn phòng tổng giám đốc, rồi đẩy cửa ra: “Tổng giám đốc, đây là bản kế hoạch của phòng chúng tôi.” Sau cửa, Ngôn Tư Diễn đang cầm
một tập tài liệu chuẩn bị đi ra.
“Chị Tô
Thanh?” Ngôn Tư Diễn cười cười với cô, xoay người nhìn Tần Húc Cẩn: “Mọi người bàn bạc, tôi đi xuống tham dự cuộc phỏng vấn.”
Tô Thanh
nhìn cảnh trước mặt, cười trêu: “Thằng nhóc này, thật từ tốn nha, Điền
quản lí giờ có lẽ đang vội muốn chết.” Cô bất đắc dĩ lắc đầu, có sếp là
cái dù to lớn che chở, Điền quản lí cũng chỉ là mây bay.
Tần Húc Cẩn
nhìn theo bóng Ngôn Tư Diễn, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cậu có thể có thời
gian đi tham dự phỏng vấn, đã là rất cố gắng rồi.
Ngôn Tư Diễn vừa ra khỏi văn phòng, đã nhìn thấy Hàn Dương đang dùng một ánh mắt có
thể sánh với đèn pha nhìn cậu, loại ánh mắt này khiến cậu run lên, lùi
lại hai bước: “Hàn trợ lý, anh có việc gì sao?”
Hàn Dương
híp mắt nhìn Ngôn Tư Diễn, đánh giá cậu từ trên xuống dưới: “Sếp hôm này dường như rất vui?” Việc này chắc chắn có liên quan đến thằng nhóc này, là một trợ lý riêng, anh sao có thể không quan tâm tới chuyện của sếp.
Ngôn Tư Diễn vội ho một tiếng: “Ờm, có lẽ vậy, tôi cũng không để ý lắm.” Không hổ là trợ lý riêng, biến đổi nhỏ như vậy cũng nhìn ra, không đi làm chó săn
thực lãng phí tài năng mà.
Nhìn theo
bóng Ngôn Tư Diễn bước vào thang máy, Hàn Dương sờ sờ cằm, rốt cục là
cái gì bất bình thường chứ? Thái độ của sếp đối với Ngôn Tư Diễn… Thái
độ… Hàn Dương biến sắc, chẳng lẽ Ngôn Tư Diễn đã thăng cấp trở thành phu nhân sếp sao? Anh bắt đầu nhớ lại xem mình có đắc tội với cậu chỗ nào
không, hiện tại lấy lòng có còn kịp không nhỉ?
“Kế hoạch
đưa sản phẩm mới ra thị trường lần này do tiểu Ngôn phụ trách.” Tần Húc
Cẩn lật lật chỗ tài liệu Tô Thanh mang đến, trầm giọng nói: “Để cho cậu
ấy rèn luyện năng lực một chút.”
Tô Thanh do
dự mở miệng: “Sếp à, việc đưa ra sản phẩm mới lần này trị giá đến mấy
ngàn vạn.” Cho nên, anh không thể giao việc lớn như vậy cho một người
chưa có kinh nghiệm phụ trách, nhỡ lỗ vốn thì sao hả?
“Tôi biết,
bởi vì giá trị lớn nên cậu ấy mới không dám lười biếng.” Tần Húc Cẩn tựa hồ hiểu rất rõ bản tính thừa nước đục thả câu của Ngôn Tư Diễn: “Cô
không cần lo lắng, có tôi ở đây, sẽ không để sai lầm xảy ra, bộ phận PR
các cô chỉ cần thực hiện tốt nhiệm vụ về tỉ lệ hàng tiêu thụ ở các chuỗi siêu thị là được rồi.
Tô Thanh câm nín, tại sao trước đây cô lại cảm thấy Tần Húc Cẩn là một người lạnh
lùng nhờ? Đây rõ ràng là một tên đàn ông muộn tao với tính cách bao che
khuyết điểm đến mức tận cùng. Cô câm nín gật gật, câm nín bước ra khỏi
phòng, thật ra mấy ngàn vạn cũng không tính là lớn mà, dù sao nếu kế
hoạch thất bại, số tiền kia cũng coi như mua một bài học.
Hàn Dương
đưa ánh mắt đồng tình nhìn Tô Thanh, rồi nhìn cánh cửa đã đóng lại của
văn phòng tổng giám đốc: “Chuyện gì vậy, sao cô lại mang cái vẻ mặt này
thế?” Xem ra bị đả kích không nhẹ.
“Thật ra mấy ngàn vạn và mấy ngàn đồng cũng có khác nhau đâu nhờ?” Tô Thanh ngẩng
đầu nhìn vào mắt Hàn Dương, lắc lắc đầu thở dài: “Cái thế giới của cô bé lọ lem và bạch mã hoàng tử là gì chứ, phải là bạch mã hoàng tử và thanh y kỵ sĩ mới đúng.”
Hàn Dương ngu người nhìn cái bóng câm lặng của Tô Thanh, không hiểu gì hết.
Khi Ngôn Tư
Diễn ngồi xuống ghế chủ khảo của cuộc phỏng vấn, cậu cảm thấy cuộc đời
thế là viên mãn rồi, nửa năm trước cậu vẫn chỉ là một sinh viên nghèo
khổ đi phỏng vấn, hiện tại đã trở thành nhân vật chọn lựa thành phần tri thức, nhân sinh thật quá viên mãn, khó trách hai mươi năm qua cậu đen
như vậy, thì ra là để dành may mắn cho đến giờ mới bắt đầu dùng.
Điền Sơ ngồi bên phải Ngôn Tư Diễn, anh đưa bản sao chép tài liệu phỏng vấn cho Ngôn Tư Diễn: “Ngôn trợ lý, nếu cậu cảm thấy ai phù hợp, thì đóng một dấu ở
bên cạnh ảnh người đó.”
Chọt chọt
bản sao chép tài liệu thật dày trên tay mình, buổi sáng ngày hôm nay chỉ là phỏng vấn tuyển nhân viên cho tổng công ty thôi mà, sao lại có nhiều hồ sơ như thế chứ, chỗ này phải đến vài trăm bộ ấy nhỉ? Cậu đưa mắt
nhìn những vị chủ khảo, ba người từ bộ nhân sự, một người từ bộ phận PR, cộng thêm một vị đại biểu tổng giám đốc là cậu, đội hình cũng lớn quá
chứ.
Người đầu
tiên là một người đàn ông trung niên, đối đáp bình thường, trả lời câu
hỏi cũng bình thường, nhưng nói năng lại mạch lạc rõ ràng, có thể nhìn
ra là một người có kinh nghiệm. Ngôn Tư Diễn nghĩ nghĩ, rồi đóng một cái dấu ở bên cạnh.
“Người tiếp theo.”
Lần này là
một cô gái, tốt nghiệp cùng năm với Ngôn Tư Diễn, tuy vậy, trang điểm
lại rất già dặn. Đối với kiến thức chuyên môn lại nắm bắt rất kém, Ngôn
Tư Diễn ngắt lời cô: “Tôi muốn hỏi bạn, vì sao lại không tiếp tục làm
việc ở nơi trước đây?”
Cô gái không ngờ trong số khảo tuyển lại có một người trẻ tuổi như vậy, cô không
nghĩ gì liền đáp: “Vì tôi cảm thấy tôi thích hợp với nơi này hơn.”
Ngôn Tư Diễn trầm mặc: “Bạn có thể ra, xin bạn chờ điện thoại thông báo của chúng tôi.”
Sau đó có
những người tự biên tự diễn, tán dương công ty, thâm tình dứt khoát,
khiêm tốn, bằng cấp cao không có kinh nghiệm, có kinh nghiệm bằng cấp
không cao, một đống hỗn loạn, Ngôn Tư Diễn từ hưng phấn cũng dần trở nên mệt mỏi, sau khi xem xong màn ca hát bi thảm, nhảy múa kích tình, màn
ảo thuật nhỏ liếc mắt liền nhìn ra, cậu rốt cục hiểu được vì sao mấy vị
chủ khảo trước kia nhìn thấy cậu thì hai mắt tỏa sáng, bởi vì mấy vị
tuân thủ quy định đi phỏng vấn thật sự rất ít. Cậu hoài nghi bản thân có lẽ không phải là đến phỏng vấn người ta, mà là đến làm giám khảo chấm
tài năng.
“Người tiếp theo.” Thanh âm của Điền Sơ cũng đã trở nên hữu khí vô lực.
Ngôn Tư Diễn đến cả hồ sơ cũng lười chả thèm xem, một tay chống cằm, một tay nâng
chén nhấp một ngụm trà, chỉ sợ mình ngủ gục mất.
“Xin chào,
tôi là Đào Dã đến từ đại học quản lí tài chính, hôm nay tôi đến đây để
ứng cử chức vị trợ lý tổng giám đốc, tôi đã từng làm việc ở công ty XX,
nhưng vì một số nguyên nhân cá nhân nên cuối cùng đành nuối tiếc rời
khỏi công ty đó balabal…”
Khi Ngôn Tư
Diễn nghe được hai chữ Đào Dã, lập tức ngẩng đầu lên, người này chính là hội trưởng hội học sinh khi cậu học đại học, hơn nữa còn cùng lớp với
cậu, hội trưởng không hổ là hội trưởng, đi xin việc liền chọn chức vị
cao nhất này, nhưng trợ lý tổng giám đốc? Tổng giám đốc của công ty là
ai a?
Sau khi Đào
Dã giới thiệu xong, mới nhìn mặt các chủ khảo, cho đến khi anh nhìn thấy người ngồi giữa, liền biến sắc, Ngôn Tư Diễn?!
Quan hệ của
anh và Ngôn Tư Diễn không hề tốt, hơn nữa Ngôn Tư Diễn ngày thường không hề tham gia các hoạt động ngoại khóa của trường, nên anh cũng không
thích người như Ngôn Tư Diễn, không ngờ mình khi ở trường học hô phong
hoán vũ, khi ra trường muốn vào một công ty lớn thì lại gặp một người đã từng dưới quyền mình làm chủ khảo. Cho dù nhìn thế nào, cũng cảm thấy
có chút bối rối.
Điền Sơ sau
khi nghe xong màn giới thiệu của Đào Dã, nghiêng đầu qua nói với Ngôn Tư Diễn: “Ngôn trợ lý, người này và cậu cùng tốt nghiệp một trường này.”
Ngôn Tư Diễn mỉm cười, liếc mắt nhìn qua hồ sơ trên tay: “Phỏng vấn anh ta nhờ Điền quản lý hỏi vậy.”
Điền Sơ cũng hiểu Ngôn Tư Diễn né tránh, anh cũng không ngại, hỏi một chút về vấn đề nghiệp vụ, thấy người này trả lời khá trôi chảy, nói năng mạch lạc, anh đánh mắt với mấy người kia, rồi gạch một gạch lên hồ sơ của Đào Dã. Sau đó nói: “Không hổ là người cùng trường với Ngôn trợ lý, không hề tầm
thường.”
Ngôn Tư Diễn mỉm cười nói: “Điền quản lý quá khen rồi, người này đã từng là hội
trưởng hội học sinh của trường, anh cũng không cần thiếp vàng lên mặt
tôi, tôi không thể không biết xấu hổ được.”
Điền Sơ cười cười, cũng không nói gì, chính là dư quang nơi khóe mắt nhìn thấy một
tia không cam lòng trong mắt Đào Dã, anh lắc đầu thở dài, người này mặc
dù có chút năng lực, nhưng lại không hiểu được cách đối nhân xử thế a.
Có lẽ bình thường quá thuận lợi, nếu không làm sao lại không biết lợi
dụng tốt mối quan hệ là Ngôn Tư Diễn này.
Đào Dã còn
chưa ra khỏi phòng, đã thấy cửa phòng mở ra, một người đàn ông anh tuấn
mang khuôn mặt lạnh lùng bước vào, anh ta cũng không thèm liếc nhìn anh, mà liền nhìn đến chỗ bàn phỏng vấn nói: “Tiểu Ngôn, cậu đi ra trước
đi.”
Điền Sơ cảm
thán, Ngôn trợ lý lại thăng cấp, sếp dưới tình huống như này mà gọi cậu
đi, cả công ty, có ai có được đãi ngộ cao như vậy?
Đào Dã nhìn
lại, thấy toàn bộ nhân viên trong phòng đều tỏ vẻ cung kính, giật mình,
chẳng lẽ người này là nhân viên cao cấp của tập đoàn Tần Phong? Ngôn Tư
Diễn vậy mà đã vươn đến tầng lớp cao cấp ở trong công ty sao?
Ngôn Tư Diễn nhìn thấy Tần Húc Cẩn đến, vui mừng vì tìm được lý do để kết thúc công
việc buồn chán này, sau khi ra khỏi cửa mới thở phù một hơi: “Phỏng vấn
thật sự rất đáng sợ.”
Tần Húc Cẩn cong cong khóe miệng: “Tôi còn tưởng em sẽ thích chứ.”
“Lúc đầu quả là có chút thú vị, nhưng càng về sau càng chán, may là anh gọi em ra.”
Ngôn Tư Diễn đấm đấm lên vai mình: “Rất hao tâm tốn sức đó.”
Tần Húc Cẩn mỉm cười, tay nắm lấy vai cậu: “Đã trưa rồi, chúng ta đi ăn cơm đi.”
Ngôn Tư Diễn gật gật đầu.
Cách hai
người không xa, một nữ nhân viên dùng tay dụi dụi mắt, mình vừa thấy cái gì đây? Tổng giám đốc đang cười?! Cô muốn gọi điện cho mẹ mình, kêu cả
nhà đi mua xổ số đi!