Sáng sớm rời giường, Ngôn Tư Diễn có chút mơ hồ nhìn khung cảnh trước
mặt cùng với cảm giác dễ chịu dưới giường, mông lung nhớ lại đêm qua
mình đang ngồi làm bản kế hoạch, chẳng lẽ giờ vẫn đang mơ?
Mình thế nào lại đến phòng ngủ, như thế nào thay quần áo, Ngôn
Tư Diễn không có nhớ lại được. Lật đật đi ra phòng tắm rửa rửa lau lau
thay quần áo mới thanh tỉnh một chút, kéo bức màn trong phòng ra, dưới
lầu là hoa viên của biệt thự, Mạt Lan mặc áo trắng đang ngồi xổm trong
bụi hoa làm cỏ, Ngôn Tư Diễn có cảm giác Mạt Lan không giống thợ tỉa
hoa, làm gì có thợ tỉa hoa nào ăn mặc sạch sẽ vậy
Chỉ thấy Đào Dao đến bên cạnh Mạt Lan nói vài câu gì đó, Mạt Lan một mực mỉm cười nghe, sao đó Đào Dao hái vài đóa hoa mang đi, Mạt Lan
lại tiếp tục cắt cắt hoa lá.
Ngôn Tư Diễn đứng ở sau cửa sổ nửa mở nhìn mấy người đi đến
trong nhà, đột nhiên nghĩ đến khi bà nội còn sống nói một câu, bên ngoài mĩ lệ cùng đáng ghê tởm cũng không có nghĩa là lấy tâm linh.
Cũng không biết vì sao lại nghĩ đến câu nói kia, Ngôn Tư Diễn tự giễu cười cười, đang muốn kéo bức màn thấy người nọ đột nhiên ngẩng đầu về phía bên này, mắt dưới ánh mặt trời có chút chói, Ngôn Tư Diễn cùng
người nọ bốn mắt nhìn nhau, sau nửa ngày đối người nọ nhẹ gật đầu, quay
người vào phòng.
Mạt Lan híp mắt nhìn cái cửa sổ trống rỗng, cho rằng con người
nhát gan nhu nhược tựa hồ cũng không vô năng như mình tưởng tượng. Anh
cúi đầu nhìn cành hoa đang không ngừng vặn vẹo trong tay mình, cười nhạo nói: “Khá lắm yêu nghiệt, cũng dám xuất hiện ở đây, ta niệm tình ngươi
tu hành không dễ, nhanh chóng cút đi”. Nói xong nhẹ buông tay, cành hoa
đang không ngừng vặn vẹo kia bỗng chốc biết mất không chút dấu vết.
Cậu ta nhìn về phía bên này, sợ là do cảm thấy tại đây phát ra yêu khí.
Lúc Ngôn Tư Diễn xuống lầu, Tần Húc Cẩn đã rời giường, bữa sáng
nhìn tuy đơn giản nhưng đều là những món bác sĩ nói đối tốt cho thân
thể. Cậu đối với bữa sáng từ trước đến nay đều không lấy làm mặn mà,
đang lúc ngồi uống một ngụm sữa bò thấy Đào Dao đem vài đóa hoa cùng
dính sương sớm cắm vào trong bình.
Tần Húc Cẩn thấy Ngôn Tư Diễn nhìn bình hoa, động tác dừng lại một chút, nhíu mày.
Ăn xong bữa sang, hai người thu thập vài thứ đồ rồi đi ra ngoài, cũng không biết từ nơi này xuất hiện mấy người, đứng ở cửa ra vào nhất
tề đưa tiễn bọn họ.
Ngôn Tư Diễn đối với loại đãi ngộ quý tộc này có chút không
thích tứng, ánh mắt đảo qua Mai quản đứng bên cạnh Mạt Lan, thần sắc
không đổi ra khỏi biệt thự.
Đợi hai người ra khỏi cửa, Đào Dao mới nhìn hướng Mạt Lan mỉm cười, “Ngươi buổi sáng nay là cố ý?”
“Thế nào lại là cố ý? Rõ ràng là tiểu hoa yêu không có mắt xông
vào làm loạn nơi này, cùng ta có quan hệ gì?” Mạt Lan đối với câu hỏi
của Đào Dao không thèm để ý, vẫn như cũ một khuôn mặt tươi cười.
“Ngươi nếu như không cho một Hoa yêu xông vào, cũng sẽ không
trong nháy mắt xảy ra sự tình, làm gì muốn hắn phát hiện?” Đào Dao hiển
nhiên đối hành vi này của Mạt Lan không đồng tình, “Chủ tử biết rõ,
ngươi nhất định sẽ bị phạt”
Nét cười trên mặt Mạt Lan chậm rãi chuyển sang lạnh, “Nếu hắn
đối chủ tử một tia không hiểu rõ, làm gì có tư cách bên cạnh người?”
“Ngươi sai rồi” Đào Dao ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt trong
xanh, “Ngươi cảm thấy chủ tử nghĩ muốn nói rõ thân phận ra sao? Mạt Lan, cái gì gọi là hoa lan như quân tử, nhưng mà quân tử nhiều khi đều quá
tự đại rồi” Nói xong cũng không để ý tới sắc mặt Mạt Lan, quay người ly
khai.
“Tổng giám đốc, Mạt Lan tiên sinh kia từ khi nào bắt đầu là thợ
tỉa hoa cho ngài?” Ngôn Tư Diễn do dự một chút, rốt cục vẫn mở miệng,
“Những người làm này ngài đều biết rõ hết?”
“Ừm, rất quen thuộc” ánh mắt Tần Húc Cản hơi tối, hai mắt nhìn thẳng đường cái phía trước, “Có chuyện gì?”
Ngôn Tư Diễn im lặng, chẵng lẽ muốn cậu nói, Ông chủ, thợ tỉa
hoa kia nhà ông không bình thường, rất có thể còn không phải là người,
chỉ sợ cậu đem những lời này nói ra, ông chủ liền trực tiếp đưa mình vô
trại tâm thần đi.
Nói thật loại chuyện này, thật sự làm muốn mạng người, không nói thật khả năng là muốn mạng giám đốc, nói thật khả năng là muốn mạng của mình, thứ cao thượng sâu đậm quên mình vì người này đúng là dạng cậu
vẫn sùng bái.
“Không có gì, đối Mạt Lan tiên sinh có chút tò mò thôi”, cho nên Boss anh cứ tiếp tục phát huy tinh thần cao thượng xả thân cứu người đi để tôi ôm cái bí mật này dến chết già a.
“Thật sao?” Tần Húc Cẩn nghiêng đầu nhìn Tư Diễn, rõ ràng là
không có bao nhiêu cảm xúc nhưng lại khiến cậu mồ hôi lạnh chảy ròng
ròng, chột dạ không thôi.
“Ách, đúng vậy” Ngôn Tư Diễn tuyệt dối không thừa nhận chính
mình như vậy chột dạ, nhẹ gật đầu về phía sau, có chút thoáng do dự,
“Nhiều năm như vậy thuê một thợ tỉa hoa không chán ư, ngài muốn hay
không gọi nguyên một đám thợ khác thay đổi phong cách biệt thự?”
Tần Húc Cẩn tiếp tục đánh tay lái rẽ vào một chỗ ngoặt, khóe
miệng cong lên một đường cong rồi lập tức biến mất, “Mạt Lan nếu như
biết lời cậu vừa nói là muốn đuổi việc cậu ta, nhất định cậu ta sẽ không bỏ qua đi.”
Không buông tha mình?
Ngôn Tư Diễn cứng ngắc cười ha ha hai tiếng, “Tôi chỉ là nói
giỡn thôi, Mạt Lan tiên sinh tỉa hoa rất tốt”, miệng há, cậu mới rồi
nhìn thấy một cảnh trong vườn hoa thật tốt quá đi, mới sáng sớm rời
giường đã thấy Mạt Lan ôm một cành cây uốn éo chơi đùa, còn có thể nói
cái gì. Người ta đem một cái gần giống, gần thành, gần bằng yêu quái xem như hài tử mà chơi đùa, so với chính mình đợt đi trêu chọc ma khóc là
trình độ nguy hiểm cỡ nào, đây dính vào còn không phải tự tìm đường
chết.
“Mạt Lan rất không thích đừa giỡn…” Tần Húc Cẩn cảm thấy việc nhìn sắc mặt Tư Diễn thay đổi cũng là một thú vui a.
“A, tổng giám đốc, tôi vừa rồi có nói gì sao?” Ngôn Tư Diễn cười nhe răng lộ ra một hàng thẳng trắng bóng, “Tôi vừa rồi chính là khoa
trương tài nghệ của Mạt Lan tiên sinh thực tốt, còn nói cái gì khác
sao?”
Tần Húc Cẩn: ??????????
Chạy xe đến dưới lầu tổng bộ Tần Phong, cũng chưa xuống xe liền
gặp mấy trưởng phòng đang mở cửa xe trước mặt, Ngôn Tư Diễn đột nhiên
nhớ tới hôm nay muốn đi tất cả các phân khu công ty thị sát. Cậu đưa mắt nhìn vài nhãn hiệu BMV cùng Audi lóe sáng, cố nén tâm trạng lấy cục
gạch tương vô cửa kính, đem tâm tư mình phóng lên cái xe đang ngồi, BMV
với Audi thì sao, đại gia đây hiện vẫn còn ngồi trên Ferrari đây này.
Mấy quản lý nhìn thấy Tần Húc Cẩn đến, nhao nhao một lượt chào
hỏi, thấy Ngôn Tư Diên ngồi ghế bên cạnh đều làm ra bộ dáng quan tâm
không lý giải được.
Tô Thanh yêu xe thể thao ngày hôm qua không cẩn thận cạo sờn,
hôm nay là đi cùng với Hàn Dương trên em xe vừa được tân trang. Hàn
Dương nhìn mỹ nữ bên người, lại nghĩ tới lần trước cùng Ngôn Tư Diễn
ngồi vào trong một cái xe chết cũng không muốn nghĩ, sắc mặt biến đổi.
Thấy Ngôn Tư Diễn ngồi trong xe Tần Húc Cẩn, anh nhẹ nhàng thở
ra, rốt cục tổng giám đốc chịu tai họa đi, hiện tại mình có thể thả lỏng một chút.
“Không nghĩ tới ngồi ở ghế phụ lái của tổng giám đốc lại là cậu
ta”, Tô Thanh vừa tiếc hận vừa cảm khái nói, “Những năm nay người có thể ngồi xe tổng giám đốc không nhiều lắm, ngổi ở vị trí phụ lái chỉ sợ
cũng chỉ có tiểu Ngôn.”
Hàn Dương hừ hừ, “Vậy muốn cậu ta có tiền mua xe đi”
“Chờ cậu ta thành tổng giám đốc phu nhân, xe gì mà không có” Tô
Thanh tủm tỉm cười, “Nhìn ông chủ mặt lạnh vậy mà có cảm tình với một
tên ngốc tử, đúng là ngược đời.”
“Cậu ta có trở thành tổng giám đốc phu nhân cũng không thể có
xe”, Hàn Dương cười lạnh, “Sợ cả đời cậu ta cũng chẳng có được cái bằng
lái.”
Tô Thanh Tâm vội ho một tiếng, hiển nhiên không biết cái sự thật này, không có bằng lái xe là một chuyện phi thường không bình thường
đi.
Tần Phong trên danh nghĩa có gần hai mươi chi nhánh nhỏ, mà chủ
yếu thì phân ra hai chi nhánh lớn, một bên là sản nghiệp điện tử, là nơi trước kia Ngôn Tư Diễn thực tập, một bên là đồ gia dụng. Hai tập đều
tuy quy mô đều không phải là rất lớn nhưng hiệu quả và lợi ích không
nhỏ.
Ngôn Tư Diễn lần đầu tiên cảm nhận cảm giác mục ruỗng của loại
công tác thị sát này, đến gần tập đoàn, chứng kiến bốn phía không tôn
trọng, hay hiếu kỳ thì là hâm mộ. Cậu có chút cảm khái, nếu như những
người này đến gần tổng bộ thì có phải hay không lý tưởng kia tiêu tan
hết, tỷ như Hàn Dương, lại tỷ như Điền Sơ, còn có Tổng giám đốc.
Thoạt nhìn tổng giám đốc lạnh lùng, kỳ thật cũng chỉ là cơ mặt hơi cứng ngắc thôi.
Nghe quản lý chi nhánh giới thiệu công tác, Ngôn Tư Diễn phát
hiện mợi người đi làm rất nghiêm túc. Ít nhất thoạt nhìn là như vậy,
không ai buôn chuyện, cũng không ai ăn trộm đồ ăn, kỳ thật người không
may như cậu hy vọng có thể bắt được ai đó giống mình L như vậy có thể
tái tìm một cái mặt mo đeo vào cho bản thân.
Có lẽ không may oán khí quá nặng, ông trời thật sự nghe được kỳ
vọng của cậu, chỉ thấy trong góc có một nam nhân viên đang chơi game
online, cậu xem sắc mặt ông chủ ngưng trọng lập tức đồng cảm với người
nọ.
Quản lý đang giới thiệu tiến độ công tác bên cạnh cũng bị hù đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trong nhất thời không tìm được lý do giải
thích.
“Giờ làm việc chơi game, quá cực khổ rồi, hôm nay cho cậu ta về
nhà chơi tiếp” Tần Húc Cẩn mặt không biểu tình mở miệng, “Tần Phong
không thể chia rẽ tình cảm của người khác được”
Ngôn Tư Diễn nhìn mặt không chút máu của nam nhân viên kia, có chút sợ sệt.
Tần Húc Cẩn quét mắt nhìn cậu một cái, “Đứng đấy làm gì?”
“Không có” Ngôn Tư Diễn trong lòng nghi hoặc, lúc trước chính
mình bị bắt gặp đang chơi game, Boss vì cái gì không để mình chậm rãi về nhà chơi tiếp, mà lại điều mình đến tổng bộ? Đến tột cùng là có chỗ nào không đúng? Cậu nghiêng đầu nhìn về phía nam nhân lạnh lùng kia, phát
hiện trong mắt nam nhân rõ ràng ẩn xuất cái bóng của mình, tại trong mắt hắc bạch phân mình lại chỉ có một mình cậu.
Cậu kinh ngạc nhìn, trong lòng nghi hoặc chậm rãi cùng dấy lên một cảm xúc không tên.
Mọi người thấy ông chủ cùng trợ lý hai người trừng mắt đưa tình, cũng không dám nhiều lời.
Ngôn Tư Diễn sau mới lên tiếng, “Ông chủ là người tốt, lại còn biết mỗi ngày vừa chơi vừa trộm đồ ăn rất nhàm chán.”
Mọi người không rõ tình hình thấy một đống mờ mịt.