Trong văn phòng tổng giám đốc, bầu không khí rất âm trầm, thái độ rất
nghiêm túc, Ngôn Tư Diễn nhìn Tô Thanh đang cười vô cùng quỷ dị, rồi lại quay sang kẻ đang chăm chú nhìn sàn nhà là Hàn Dương, cậu có thể nói
với anh ta rằng sàn nhà này chỉ có một loại hoa văn, cho dù anh ta nhìn
đến thế nào cũng sẽ chỉ thấy một loại, nó không thể thay đổi được không?
“Tổng giám đốc, đây là báo cáo tình hình từ quản lý các siêu thị trong công ty chúng ta đưa lên.” Tô Thanh đem tài liệu đặt lên bàn làm
việc của Tần Húc Cẩn: “Các quản lý phát hiện ở vài siêu thị lớn sản phẩm của Nhạc Hải vượt hơn chúng ta 20%, điều này đối với công ty rất bất
lợi.”
Tần Húc Cẩn liếc nhìn tài liệu, cũng không mở ra xem: “Nhạc
Hải?” Sản nghiệp của công ty này từ trước đến nay đều ngang với Tần
Phong, lần này lại chiếm một thị trường lớn như vậy, cũng quá mạo hiểm
rồi?
“Giờ chưa cần để ý, chờ một thời gian đã.” Tần Húc Cẩn mị mị
mắt: “Nội bộ Nhạc Hải hiện tại đang có mâu thuẫn lớn, cho dù chúng ta
không làm gì, tự bọn họ cũng sẽ xảy ra chuyện.”
Tô Thanh kinh ngạc nhìn ông chủ của mình, Nhạc Hải đang lục đục
nội bộ, cô không hề nghe nói, chẳng lẽ, trong nội bộ cao tầng của Nhạc
Hải có người của Tần Phong? Cô sửa lại biểu tình trên mặt: “Tôi hiểu
rồi.” Cho dù chuyện này là thật hay giả, cô cũng không thể tiếp tục hỏi, tuy có những lúc tổng giám đốc không hề tham dự vào rất nhiều việc,
nhưng hành động của anh ta không ai dám nhiều lời.
Ánh mắt Ngôn Tư Diễn dừng trên tập tài liệu, rồi lại chuyển sang bức tượng con kỳ lân hoặc là ngựa hoặc là sư tử lộng lẫy,ậu luôn nghi
nó làm bằng vàng ròng, nhưng vẫn chưa có dũng khí sờ thử.
“Chỉ cần số lượng sản phẩm được tiêu thụ của Tần Phong trên thị
trường không thay đổi lớn, chúng ta sẽ không làm gì.” Tần Húc Cẩn nhìn
Ngôn Tư Diễn vẫn trầm mặc nãy giờ: “Tiểu Ngôn, đi pha cho tôi một cốc
cafe.”
Ngôn Tư Diễn lập tức đứng dậy đi vào gian pha cafe ở bên phải
văn phòng, vào gian pha cafe cậu mới thở một hơi nhẹ nhõm, cậu vẫn cảm
thấy hôm nay tổng giám đốc có gì đó lạ, nhớ tới thứ ở bên trong thang
máy bị cậu vo thành một đống rồi lại bị boss giẫm ngiẫm, cậu chợt cảm
thấy bé ấy cũng thật xui xẻo, ai bảo bé nổi lên sắc tâm, đi theo sau
lưng Tô Thanh cơ, cậu coi như thay trời hành đạo, đã có sắc đảm, nên nhớ sẽ phải trả giá.
Đem ba tách cafe vừa pha xong trở lại văn phòng, sau đó lại
ngoan ngoãn ngồi một bên tiếp tục im lặng, loại thảo luận cao cấp này
cậu không nên tham gia, không nhiều chuyện thì sẽ không gặp xui xẻo.
Tô Thanh cầm tách cafe lên nhấp một ngụm, mỉm cười nói: “Không
ngờ tiểu Ngôn pha cafe không tệ.” Tô Thanh lại uống một ngụm: “Cậu chưa
có bạn gái đúng không, không bằng, hai ta rổ rá chặp lại thành một đôi
đi.”
“Nơi này không phải trung tâm môi giới hôn nhân.” Tần Húc Cẩn
cảm thấy cafe vốn hương vị không tệ bỗng trở nên nhạt nhẽo, đặt tách lên bàn: “Nam nữ nên tôn trọng lẫn nhau, không nên tùy tiện nói đùa.”
Tô Thanh cười híp mắt, sếp cũng có lúc nói không ít nha, cô đặt
tách cafe sang một bên, thần sắc trở nên nghiêm túc: “Tình hình tiêu thụ sản phẩm ở các khu vực không tệ, nhưng việc đại hạ giá của Nhạc Hải ảnh hưởng xấu tới sản phẩm của chúng ta, trừ những sảm phẩm mới tung ra, số lượng tiêu thụ của những sản phẩm khác đều giảm xuống.”
“Một số tiểu thương vì sự đại hạ giá của Nhạc Hải mà lỗ vốn, nếu Tần Phong chúng ta cũng hạ giá, thì thị trường đồ điện tử sẽ xuất hiện
hỗn loạn.” Tuy rằng hạ giá đối với Tần Phong có lợi trước mắt, nhưng thị trường hỗn loạn vẫn đem lại nhiều phiền phức hơn.
Tần Húc Cẩn gật gật đầu, không nói, Nhạc Hải giở thủ đoạn này
ra, chắc chắn sẽ có cục XX mời bọn họ đi uống trà, mộc tú vu lâm, phong
tất tồi chi, cái gọi là điều tiết khống chế thị trường, phía trên vẫn
luôn có chút thủ đoạn, Tần Phong không cần phải… nhảy vào vũng nước đục
này.
“Tiểu Ngôn, cậu thấy sao?” Tần Húc Cẩn nghiêng đầu nhìn Ngôn Tư Diễn.
Ngôn Tư Diễn thấy ba đôi mắt đều đang nhìn mình, có chút mất tự
nhiên nghiêng đầu: “Tất cả thủ đoạn cạnh tranh đều không được phá vỡ quy luật kinh tế, cạnh tranh xấu là không được phép, đây không phải điều cơ bản nhất sao?”
Đúng vậy, đạo lý cơ bản ấy người nào không thể hiểu được chứ? Khóe miệng Tần Húc Cẩn cong lên một chút: “Nói đúng lắm.”
Hàn Dương đen mặt, sếp à, anh cũng quá thiên vị rồi, nói như vậy cũng được khen là tốt, tôi làm cho anh nhiều báo cáo như vậy, nhiều
bảng kế hoạch như vậy, cũng chưa từng được nghe anh nói một câu làm tốt, thật ra tâm sếp trải từ cực nam đến cực bắc, trái tim sếp ở cực bắc,
còn Hàn Dương anh thì ở cực nam a?
Tô Thanh tiếp tục nâng tách uống cafe, khóe mắt thấy biểu tình
run rẩy của Hàn Dương, cong cong khóe miệng, kỳ thật những người bất
hạnh hơn mình có rất nhiều, không phải sao?
Ngôn Tư Diễn đắc ý chớp chớp mắt: “Tôi học rất tốt môn chính trị – phát triển kinh tế năm lớp 11 đấy.”
Không trách lại như vậy, Hàn Dương trở mình một cái xem thường,
mấy kiến thức học về phát triển kinh tế năm lớp 11 là cái cóc gì, ông
đây đi du học có bằng thạc sĩ chuyên ngành quản lý tài chính, còn không
hơn cậu sao?
“Tốt lắm.” Khóe miệng Tần Húc Cẩn cong cong: “Vậy nên cậu nhất định phải hoàn thành tốt báo cáo kia.”
Ngôn tư diễn 囧: “Sếp à, tôi chỉ học được một chút da lông thôi.”
Tần Húc Cẩn nghiêm túc nói: “Tôi tin tưởng khả năng về chuyên
ngành phát triển kinh tế của cậu.” Đem văn kiện khép lại: “Cậu không tin tưởng bản thân?”
Tin cái thứ này ư? Không bao giờ! Ngôn Tư Diễn nhe răng… mỉm
cười: “Tất nhiên là không rồi, tôi sẽ cố gắng làm việc, mỗi ngày hướng
về phía trước.” Quả là, sếp mở lời vàng ngọc, nhân viên chết chắc rồi.
Nếu mắng chửi có thể khiến anh thoải mái, xin sếp anh hãy cứ mắng chửi
tôi đi, sự khen ngợi này của sếp, tôi thật sự không tiếp nhận nổi a.
~~~~~~~~~~Tôi là phân cách tuyến cơm trưa ngon tuyệt của tiểu Ngôn ~~~~~~~~~~~~
Phần cơm trưa của Ngôn Tư Diễn gồm thịt kho tàu, ngư hương gia
tử (cá kho? Cá hấp? cá rán?), một ly trà sữa. Bưng khay đồ ăn loanh
quanh tìm vị trí, Ngôn Tư Diễn phát hiện việc có cực nhiều nhân viên
trong công ty được thể hiện rất rõ ràng, cậu không hề thấy cái bàn nào
còn chỗ trống.
Có bàn còn chỗ, thì ở đó có đôi nam nữ đang thân mật anh một
miếng em một miếng, Ngôn Tư Diễn cảm thấy cậu thật sự không đủ dũng cảm
để đến đấy làm một cái bóng đèn, thở dài, cậu không thể yên ổn mà ăn
được một bữa cơm sao.
“Ngôn trợ lý, bên này, ” Một giọng nữ quen thuộc vang lên cách
đó không xa, Ngôn Tư Diễn nhìn lại, liền thấy Hàn Dương, Tô Thanh, Điền
Sơ cùng Vương Phong và một nữ viên chức ngồi đó, sáu cái ghế bên bàn vừa vặn còn lại một ghế, cậu hớn hở, tung tăng chạy đến ngồi xuống chỗ kia.
“Hôm nay cậu không ăn cùng sếp sao?” Hàn Dương kì quái hỏi.
“Khi tôi đi tổng giám đốc vẫn đang làm việc.” Ngôn Tư Diễn uống
một ngụm trà sữa, khó hiểu hỏi lại: “Vì sao tôi lại phải ăn cùng tổng
giám đốc?”
Hàn Dương uống một ngụm canh bí đao: “Không có gì, tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi.” Anh cứ thiên vị cậu ta đến cùng cực, xem xem, cậu ta
căn bản lại không hiểu tâm tư của anh, không biết vì sao, Hàn Dương cảm
thấy gần đây mình luôn tìm được sự an ủi từ đau thương của người khác,
chẳng lẽ mình đã chịu quá nhiều bi kịch sao?
Điền Sơ liếc mắt nhìn Tô Thanh, thấy sắc mặt cô không hề bất
thường thậm chí còn đang cười, mới yên tâm nói: “Như vậy nghĩa là tổng
giám đốc còn chưa ăn cơm?”
Ngôn Tư Diễn gẩy gẩy mấy hột cơm, nuốt thức ăn trong miệng rồi
mới nói: “Tổng giám đốc hẳn là gọi điện kêu đồ ăn tới hoặc làm gì rồi.”
Nói rồi, lại tiếp tục gẩy cơm, gẩy hai hột, chợt cảm thấy gì đó không
bình thường, ngẩng đầu thì thấy, ba cặp mắt nhìn mình chằm chằm, còn
mang theo điểm trách cứ.
“Khụ khụ.” Uống một ngụm trà sữa mới khiến bản thân khỏi bị cơm
sặc chết, Ngôn Tư Diễn có chút mất tự nhiên hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Thật đáng thương.” Tô Thanh cảm thấy mình có chút đồng cảm với tổng giám đốc.
“Thật đáng giận.” Hàn Dương nghĩ a, tại sao mình lại làm việc cùng một kẻ như vậy chứ.
“Thực…” Điền sơ dừng một chút: “Ngôn trợ lý, tổng giám đốc có lẽ rất bận, cậu ăn xong thì đem một phần cơm trưa lên cho anh ấy đi.”
“Mua cơm trưa cho tổng giám đốc có được ghi vào sổ quỹ của công ty không?” Ngôn Tư Diễn nghiêm túc hỏi.
Ba người đồng thời nghiêng đầu, sau đó yên lặng bới cơm của
mình, bọn họ rốt cục phải có ý chí thế nào mới có thể có dũng khí giúp
một cái đầu gỗ ngu ngốc thông suốt, sự thật chứng minh, đầu gỗ chính là
đầu gỗ, ngu ngốc vẫn luôn là ngu ngốc.
Ngôn Tư Diễn vẻ mặt khó hiểu nhìn ba người, cậu chỉ hỏi thôi mà, cũng không phải bảo bọn họ trả tiền, bọn họ bày ra cái vẻ mặt này làm
gì?
Vương Phong cũng không hiểu, nhưng thấy người khác không giải
thích, anh cũng thông minh mà không hỏi nhiều, dù sao ngày mai anh cũng
phải đi công tác, mấy chuyện linh tinh này anh không hứng thú, chẳng
qua, dường như sếp cùng Ngôn trợ lý này có chuyện gì đó, đây là một vấn
đề đáng chú ý.
Ăn cơm xong, Ngôn Tư Diễn vẫn là lết a lết đi vào khu bán đồ ăn, mua cho sếp một suất cơm loại A, rồi mang vẻ mặt đau lòng ra khỏi nhà
ăn.
Suất cơm loại A cư nhiên khiến cậu tốn 30 đồng, đáng ghét! Nhưng mà nghĩ đến vài ngày trước Boss mời cậu đi mấy nhà hàng kia ăn cơm,
tính đi tính lại, vẫn là cậu chiếm tiện nghi.
Nghĩ vậy, cậu cảm thấy đỡ hơn, đi đến cửa phòng tổng giám đốc gõ mấy tiếng, đợi một chút rồi mở cửa ra, quả nhiên Tần Húc Cẩn còn đang
ngồi làm việc.
“Tổng giám đốc, nếu anh chưa ăn cơm trưa, vậy ăn đi.” Ngôn Tư Diễn mỉm cười đem hộp cơm đặt lên bàn.
Tần Húc Cẩn liếc nhìn hộp cơm, lại nhìn bản kế hoạch đã làm được một nửa, cuối cũng vẫn là dừng công việc trong tay lại, lấy suất cơm,
đứng trước bàn làm việc của cậu nói cảm ơn.
“Không có gì, anh ăn đi.” Ngôn Tư Diễn ra khỏi phòng, cảm khái,
cậu quả là người đàn ông biết chăm sóc người khác, ngay cả khi đối
phương ăn cơm cậu cũng để cho anh ta một không gian riêng.
Hàn Dương khi lên lầu thấy Ngôn Tư Diễn đang ngồi chồm hổm trên
hành lang, cười toe toét với anh, khi Ngôn Tư Diễn nghĩ Hàn Dương sẽ mời cậu vào trong phòng ngồi thì, cánh cửa phòng trợ lý đóng sầm lại.
Cậu sờ sờ cái mũi, người đàn ông không có tình đồng nghiệp là không tốt a không tốt.
Trong phòng tổng giám đốc, Tần Húc Cẩn ăn những hạt cơm óng ánh
lóng lánh, còn đồ ăn thì hương sắc câu toàn, khóe miệng hơi cong lên.
Trong nhà ăn, một nhân viên oán giận nói: “Hôm nay suất cơm loại A thật khó ăn.”
Người khác tiếp lời: “Đúng vậy, đồ ăn nấu kỹ quá, cơm thì hơi cứng, đầu bếp Vương hôm nay xuống tay a.”