Mưa rơi suốt một đêm, như cũ không có dấu hiệu ngừng lại, nhưng mà bão
đã qua, vì vậy nên đi làm thì phải đi làm, nên đến trường như trước phải đến trường.
Lúc Ngôn Tư Diễn từ trên giường thức dậy, Tần Húc Cẩn đã mặc một thân âu phục chỉnh tề ngồi ở cạnh bàn ăn trứng tráng, cậu nghi hoặc
nhìn âu phục mới tinh trên người Tần Húc Cẩn một cái, tại trong trí nhớ
của cậu, ông chủ mặc đêm qua hình như không phải bộ đồ này.
Chạy vào nhà bếp cầm lấy phần bữa sáng thuộc về mình, Ngôn Tư
Diễn lại nghi ngờ, cậu nhớ rõ… Trong tủ lạnh trứng gà đêm qua cũng đã
ăn, vậy hiện tại trứng gà trong đĩa là từ đâu ra?
Một ly sữa bò đẩy đến trước mặt cậu, Tần Húc Cẩn ngữ khí bình thản mở miệng, “Uống hết, mới cao.”
Ngôn Tư Diễn bi phẫn rồi nhá, cho dù miệng ăn đồ của anh ta,
cũng không có nghĩa là anh ta có thể tiến hành vũ nhục trên nhân cách
với mình, cậu phẫn nộ ngẩng đầu… “Cám ơn ông chủ.” Bẹp một ngụm, trên
mặt trứng tròn xuất hiện một lổ hổng thật to.
Cầm lấy sữa bò uống một ngụm, tức giận xuôi theo ngực, Ngôn Tư
Diễn lần nữa mấy ngụm cắn hết trứng, chậc lưỡi nghĩ, hình như độ lửa
trứng tráng cũng không tệ lắm, nghĩ đến chuyện ông chủ nói ở chung đêm
qua, hình như thật sự không tệ.
Cậu xem xét nhìn sườn mặt không biểu tình của Tần Húc Cẩn, hay
ông chủ chỉ là thuận miệng nói vậy? Cậu lại lườm lườm đối phương ăn
trứng thôi mà cũng xuất ra tư thế tao nhã như vậy, rút ra một tờ khăn
giấy tùy ý sờ sờ khóe miệng, “Ông chủ, mỗi ngày đều thức dậy sớm như
vậy?”
Tần Húc Cẩn vốn liếc nhìn Ngôn Tư Diễn, thả nĩa ăn trong tay, ưu nhã lau lau khóe miệng sau mới mở miệng nói, “Thói quen sống lành mạnh
là điều kiện cơ bản nhất bảo chứng thân thể khoẻ mạnh.” Nói xong, lại dò xét Ngôn Tư Diễn từ trên xuống dưới một phen, “Cậu chính là phản diện
tài liệu giảng dạy.”
Anh mới là phản diện tài liệu giảng dạy, cả nhà anh đều phản
diện tài liệu giảng dạy! (#‵′) 凸, Ngôn Tư Diễn vén tay áo, lộ ra cánh
tay trắng sáng của mình, “Tôi có bắp tay nè.”
Tần Húc Cẩn liếc mắt nhìn thứ thịt lồi như có như không, chậm
rãi mở miệng, “Rửa chén sau đó đi làm, nếu như muộn trừ tiền lương.”
Không cần nói nhảm nhiều lời, Ngôn Tư Diễn vụt đứng lên, nhanh
kéo tay áo xuống, sau đó thu dọn ly đĩa mau phóng vào nhà bếp, về phần
tranh luận bắp tay gì gì đó, có quan trọng bằng tiền lương sao?
Sáng sớm đi ra ngoài, Ngôn Tư Diễn nghiêng đầu liền nhìn thấy bé gái đứng cô đơn ở chỗ rẽ ngoài cửa phòng khóc, như cũ cầm cây kẹo trong tay, bước chân của cậu có chút dừng lại.
“Làm sao vậy, “ Tần Húc Cẩn ánh mắt không để lại dấu vết lướt nhanh qua cô bé.
“Không có gì.” Ngôn Tư Diễn miễn cưỡng cười cười, ấn mở cửa
thang máy, quay đầu lại mắt nhìn cô bé, nhóc như cũ vẫn kêu pa pa ma ma.
Trong thang máy đứng nhiều người, trong đó một người phụ nữ
trung niên nhìn thấy Ngôn Tư Diễn, liền nhiệt tình mở miệng nói, “Tiểu
Ngôn, đi làm a.”
“Dì Từ, “ Ngôn Tư Diễn cười cười, “Đúng vậy a, dì bây giờ muốn đi mua đồ ăn?”
“Đúng, rau buổi sáng tươi hơn, thừa dịp thời gian còn sớm, mua
chút xương về hầm súp cách thủy, con dì sẽ thi vào trường đại học, cũng
không biết gần đây xảy ra chuyện gì, luôn nói có ai đang gọi nó, cái kỳ thi đại học này áp lực quá nặng, đứa nhỏ bị tội theo.” Nói về con mình, dì Từ hiển nhiên có chút đành chịu, “Ngày hôm qua là cuối tuần, mang nó đi coi bác sĩ, nói là không có việc gì, chính là áp lực lớn hơn.”
Ngôn Tư Diễn nghĩ đến mấy năm trước bản thân thi đại học, lúc ấy chơi bời lêu lổng, gượng cười hai tiếng, “Kỳ thi đại học nha, tự nhiên
phải coi trọng chút.” Nếu như, khi đó bản thân cố gắng chút, không chuẩn có thể thi đại học điểm tốt? Nhưng mà, dù cho lên đại học Q đại học B,
cũng chỉ tìm được việc làm như hiện tại, Hàn Dương chả phải là du học
nước Mỹ trở về, cũng chả phải làm trợ lý giống mình sao?
Cậu không nhìn thấy, Tần Húc Cẩn nhìn sau lưng dì Từ có chút nhíu mày.
Sau khi cửa thang máy mở ra, đợi ba người đều đi ra dì Từ mới
phát hiện người đàn ông dáng vẻ cao lớn cùng một chỗ với Ngôn Tư Diễn
vừa rồi, bà tán thán nói, “Tiểu Ngôn a, vị này chính là bạn của cháu hả? Chậc chậc” đại thẩm dò xét từ trên xuống dưới một phen sau, “Bộ dạng
thật là anh tuấn, đứa nhỏ, cháu có bạn gái chưa?”
Ngôn Tư Diễn sờ sờ mũi, quả nhiên Boss vô luận ở địa phương nào
sự tồn tại đều được hoan nghênh nha, chỉ là… Nhìn khí sắc ông chủ nhà
mình như thế nào lại không dễ nhìn lắm, cậu cảm thấy đụng vào ông chủ
không phải chủ ý tốt.
“Xin lỗi, tôi đã có người yêu,” Tần Húc Cẩn hơi gật đầu, nện
bước chân thon dài tới chỗ đậu xe, Ngôn Tư Diễn đối với người phụ nữ áy
náy cười cười, vội đuổi theo.
Dì Từ nhìn theo bóng lưng hai người, lắc đầu thở dài, “Lại có người yêu rồi, thật sự là đáng tiếc…”
Trên đường Ngôn Tư Diễn nghiêng mắt nhìn sườn mặt không lộ vẻ gì của Tần Húc Cẩn, nhớ tới Tần Húc Cẩn nói đã có người yêu…, cảm thấy dần dần minh bạch, hóa ra ông chủ đã có người yêu, chỉ là không biết là
thầm mến hay là… Nhưng mà đối loại đàn ông cường thế như Boss này, hẳn
không đi làm ba loại thầm mến ngây ngô này đâu… A.
Sáng sớm thứ hai, là thời gian tất cả ngành quản lý và bản khu
nhánh công ty đến phòng họp đến văn phòng tổng giám đốc báo cáo công tác chuẩn bị một tuần, cho nên đối với mọi người ở Tần Phong mà nói, thứ
hai là một khoảng thời gian đáng sợ, bởi vì mỗi một lần họp sớm đều là
một lần khiêu chiến lòng can đảm.
Tất cả quản lý, người phụ trách tất cả bản khu nhánh công ty đều sớm chạy tới phòng họp, Hàn Dương vừa sửa sang lại tư liệu, vừa quan
sát sắc mặt mấy vị quản lý ngành, cái mặt không biểu tình kia là hoàn
thành kế hoạch, về phần tâm thần thấp thỏm bất an, vậy khẳng định là
công tác chưa hoàn thành, còn có cái mặt lộ mỉm cười, có lẽ kế hoạch của bản thân hoàn thành không tồi, mà đối thủ của kế hoạch mình còn chưa
hoàn thành.
Mắt nhìn vị trí trống bên tay, còn có vị trí trống phía trên,
Hàn Dương vuốt cằm hơi tò mò nghĩ, chẳng lẽ đại ca cũng chịu ảnh hưởng
từ tên Ngôn Tư Diễn đó, học được bóp thời gian vào công ty rồi.
Chư vị quản lý tuy đều là một bộ dạng trầm tư, nhưng mà khóe mắt sớm vẹo đến trên đầu rồi, trao đổi ánh mắt ngầm cho nhau, hiển nhiên
đối màn Boss còn chưa tới cũng vô cùng hiếu kỳ.
Tô Thanh lật văn kiện trong tay, tựa như đối với việc Boss tới
muộn chả hứng thú chút nào, ngược lại nữ quản lý ngồi ở bên cạnh cô một
bộ hậu cần mở miệng, “Quản lý Tô, cô nói coi tổng giám đốc sao lại còn
chưa tới.”
Tô Thanh khép lại văn kiện trong tay, mỉm cười mở miệng, “Quản
lý Thẩm lời này đã có thể có ý tứ rồi, tổng giám đốc này đi đâu, tôi một người nho nhỏ quản lý PR làm sao mà biết được?”
“Người khác không biết tôi còn tin, chứ còn quản lý Tô…” Thẩm Hà cong cong khóe miệng, làm cho người ta nhìn không ra là châm chọc hay
là vui vẻ đơn thuần, “Luôn cùng tụi tôi khác nhau.”
“Quản lý Tô với quản lý Thẩm đương nhiên khác nhau,” Ngôn Tư
Diễn mỉm cười đứng ở phía sau hai người, “Quản lý Tô là tóc dài, quản lý Thẩm là tóc ngắn.”
“Ơ, hóa ra là trợ lý Ngôn,” Thẩm Hà nghiêng đầu thì chứng kiến
Ngôn Tư Diễn mặc thân âu phục vừa vặn vẻ mặt mỉm cười, đối phương cười
ôn hòa, nhưng mà Thẩm Hà lại thế nào cũng không nghe ra cậu đang vì Tô
Thanh giải vây, cô hơi xùy~~ cười một tiếng, “Trợ lý Ngôn tới thật sớm,
Hàn đặc trợ vừa mới đến trong chốc lát đây này.”
Hàn Dương đang uống cà phê một bên thiếu chút nữa đem cà phê
trong miệng sặc ra, anh vội ho một tiếng, anh một mực biết rõ Thẩm Hà
với Tô Thanh hai người từ khi vào công ty đến nay quan hệ luôn bất hòa,
nhưng mà chiến hoả lần này sao lại đốt tới trên người anh chớ, hơn nữa
còn lấy mình và Ngôn Tư Diễn so sánh, cái này không phải đang đả kích
Ngôn Tư Diễn, đây là đang đả kích anh, nếu ông chủ mà biết lời này, cũng không biết cho mình mang giày sẽ ra cái dạng gì.
Ngôn Tư Diễn như cũ mỉm cười, “Đa tạ khích lệ.” Ngôn trợ lý và
Hàn đặc trợ? Trong chuyện này cảm giác còn kém quá xa rồi, người phụ nữ
này rất biết đâm vào chỗ đau người ta, nhưng có lẽ do cái mồm này, cô ta cũng chỉ có thể làm một người quản lý hậu cần.
Hậu cần ở công ty từ trước đến nay quản một ít việc vặt vãnh, so với những nghành khác mà nói, địa vị luôn nhỏ bé như vậy, cẩn thận
tưởng tượng Ngôn Tư Diễn cảm thấy mình có thể thông cảm với tâm lý không công bằng của Thẩm Hà, quay người ngồi xuống bên cạnh Hàn Dương, vội ho một tiếng, ý bảo mọi người Boss sắp vào rồi, thu lại nụ cười, chỉnh
trang y phục bắt tay thu lại, nên trầm tư thì làm bộ dạng trầm tư, nên
sám hối thì làm bộ dạng sám hối.
Tất cả quản lý vừa thấy ánh mắt của Ngôn Tư Diễn, lập tức ngồi
nghiêm chỉnh, Tô Thanh cười nhìn về phía Ngôn Tư Diễn, dấu đi một tia ảm đạm trong đáy mắt.
“Tất cả ngành đối công tác trong tuần tiến lên báo cáo ngắn gọn
trong hai phút,” Tần Húc Cẩn đẩy cửa ra, vừa hướng vị trí của mình vừa
nói, “Tôi không muốn nghe lời nhảm, các người nên nói cái gì đều phải rõ ràng.”
Ngôn Tư Diễn chuyển bút trong tay, sấn đầu nghe các ngành thuyết minh nội dung công tác, gắng gượng nhịn xuống ngáp một phát, tay run
lên, bút rơi trên mặt đất phát ra tiếng vang thanh thúy.
Ánh mắt đồng loạt quăng qua Ngôn Tư Diễn, đều như xem vị đạo liệt sĩ vậy.
Hàn Dương dưới đáy lòng hừ hừ, tổng giám đốc đang tại đây, cho
dù các bây toàn bộ thành bia đỡ đạn, Ngôn Tư Diễn tên nhóc kia cũng chả
thành liệt sĩ, người ta chính là đối tượng thầm mến của tổng giám đốc
nhá.
Tô Thanh cực hứng thú nhìn về phía Ngôn Tư Diễn, tựa hồ suy nghĩ cậu ta đối diện với mấy cái ánh mắt này sẽ có phản ứng gì, nhưng mà chí ít có một điểm có thể khẳng định, Tần Húc Cẩn sẽ không làm khó cậu.
Xoay người nhặt bút lên, Ngôn Tư Diễn phảng phất như không có
chứng kiến ánh mắt “Cực nóng” của mọi người, ngồi thẳng người làm một bộ dạng cẩn thận lắng nghe.
“Quản lý Vương, cậu còn có nửa phút,” Tần Húc Cẩn mặt không đổi sắc, nhìn lướt qua Ngôn Tư Diễn sau đó mở miệng.
“A, phải” Vương Phong lập tức tiếp tục báo cáo công tác, về phần náo nhiệt gì gì đó, chỉ cần mình không tạo náo nhiệt, thế nào cũng tốt.
Lúc hội nghị sắp chấm dứt, Tần Húc Cẩn nhìn về phía Ngôn Tư Diễn, “Trợ lý Ngôn, nghe xong hội nghị hôm nay cậu có cảm tưởng gì?”
Mọi người lần nữa đưa ánh mắt rơi vào trên người Ngôn Tư Diễn, đều lộ biểu tình cậu quả nhiên thực xui xẻo.
“Mọi người nói đều rất tốt, các vị so với tôi đều có kinh nghiệm hơn, ở phương diện này tôi không thể làm đánh giá gì, tôi chỉ nói về
phát hiện chút ít của tôi trong tuần này,” Ngôn Tư Diễn mắt nhìn mọi
người, bắt đầu kể một vài vấn đề nhỏ cậu nhìn thấy, còn phát biểu tới
một tí vấn đề thị trường cạnh tranh, nói tới nói lui, nghe tựa hồ rất có lý, chờ sau khi cậu nói xong, mọi người mới phát hiện, vừa rồi cậu căn
bản không có nói lời đánh giá mọi người.
Mọi người thấy tầm mắt của Ngôn Tư Diễn lập tức có chút ý vị thâm trường, xem ra người này cũng chả phải nhân vật dễ đối phó.
Sau khi nói xong, Ngôn Tư Diễn thở dài một hơi, cậu căn bản cũng không có chăm chú nghe mấy người này nói cái gì, có thể đánh giá như
thế nào đây?
Tần Húc Cẩn mị mắt nhìn về phía Ngôn Tư Diễn, sau nửa ngày mới nói, “Rất tốt.”
Ngôn Tư Diễn tim đập ở đâu đó lập tức dừng lại, rất tốt, cái gì rất tốt? Vì sao cậu có loại dự cảm không thể nào tốt?
“Hội nghị hôm nay tới đây, báo cáo hội nghị giao cho Hàn Dương,
có chuyện gì có thể tìm Hàn Dương hoặc là Ngôn Tư Diễn,” Tần Húc Cẩn
khép lại văn kiện trong tay, “Cuối tuần tôi hy vọng có thể chứng kiến
thành tích của các người.”
Tô Thanh nghe lời nói của Tần Húc Cẩn…, mỉm cười, đây là đang hướng bọn họ cho thấy địa vị của Ngôn Tư Diễn sao?
Trở lại văn phòng, Tần Húc Cẩn đã ném cho Ngôn Tư Diễn một phần
kế hoạch biểu, “Kế hoạch này giao cho cậu làm, một tuần sau tôi hy vọng
có thể nhìn thấy kế hoạch hoàn mỹ.”
Ngôn Tư Diễn lấy tới xem xét “kế hoạch đưa XX ra thị trường”,
lập tức mặt trắng bệch, kế hoạch quan trọng thế này giao cho cậu, còn
không bằng hiện tại trực tiếp đuổi việc cậu cho rồi.
“Đúng rồi,” Tần Húc Cẩn ngẩng đầu nhìn vẻ mặt tro tàn của Ngôn Tư Diễn, “Cậu có thể xin tôi chỉ bảo riêng.”
Ngôn Tư Diễn nghe xong, lập tức mừng rỡ, nếu như cậu dọn đến nhà Tần Húc Cẩn, chẳng phải có rất nhiều cơ hội hỏi thăm?!
Tần Húc Cẩn mị mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, hôm nay khí trời thật không tồi.
Mưa bụi đánh vào trên cửa sổ, không cam lòng giãy dụa trên thủy tinh, sau đó trượt xuống dưới.