Trong phòng của khách sạn, Ngôn Tư Diễn đang ngồi xem đống ảnh mới chụp, ngoại trừ một số ảnh phong cảnh và ảnh chụp cậu, còn có ảnh chụp Tần
Húc Cẩn, cậu nhìn khuôn mặt vô cảm của người kia, nhíu mày thở dài, ngay cả chụp ảnh cũng không cười một cái.
Boss bị chuột đồng kéo đi, cũng không biết hai người muốn bàn
chuyện gì, nhưng khi nhìn thấy nụ cười tủm tỉm của chuột đồng, cậu có
cảm giác rất quỷ dị, lắc lắc đầu, cậu tiếp tục xem ảnh, đột nhiên hơi
ngừng lại, ngây ngốc nhìn bức ảnh trước mặt.
Khi chụp ảnh cậu cũng không để ý tới cảnh này, giờ nhìn lại thấy sởn tóc gáy, ánh mắt phẫn hận của bóng người đứng trong góc giống như
một đạo hàn quang đâm thẳng vào người cậu, tuy rằng cậu cũng thường
xuyên gặp được những thứ đó, dù là oán linh, phần lớn cũng khá dễ xử lí, nhưng lần này thật không đơn giản, có thể hiện hình trong ảnh, phải
mạnh tới mức nào? Hơn nữa cho dù chỉ là ảnh chụp, cậu vẫn có thể cảm
thấy một cỗ oán khí, nhưng điều làm Ngôn Tư Diễn khó hiểu là, vì sao
người oán quỷ này nhìn lại là Tần Húc Cẩn.
Từ góc đứng của oán quỷ này, còn có hướng tầm mắt, cậu hoàn toàn khẳng định, thứ đó đang nhìn Tần Húc Cẩn, nghĩ thế, cậu ngồi dậy, xóa
bức ảnh này đi, thuận tiện kết một cái ấn trên cameras.
Nhìn thời gian ở điện thoại, bây giờ đã là mười giờ đêm, cậu do
dự một chút, cuối cùng vẫn mở cửa phòng, đi tìm Tần Húc Cẩn, nếu oán
linh cường đại như vậy tìm được Tần Húc Cẩn, cho dù anh là mặt than,
cũng không lạnh hơn oán quỷ.
Ra khỏi cửa, vừa đi được hai bước, đèn đường đã bắt đầu nhấp
nháy, cậu ngẩng đầu nhìn thứ đang bám trên đèn đường, trở mình một cái
xem thường, mấy tình tiết trong phim kinh dị đã diễn tới cũ mèm, mấy con quỷ này có thể có chút tinh thần đổi mới được không?
Không thèm để ý tới trò đùa này, thứ đang bám ở trên kia vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi, Điền Sơ ở cùng phòng với quản lí phòng hậu cần,
cách phòng của cậu và Boss chỉ vài phòng, cậu phát hiện ra mấy thứ trên
đường kia, tới trước cửa phòng Điền Sơ lại không còn thấy chút nào, sạch sẽ tới bất ngờ, nhìn cửa phòng Điền Sơ, lại nhìn nhìn mấy con đang hớn
hở hân hoan đứng trước cửa phòng mình, Ngôn Tư Diễn không thể không thừa nhận, đây là số mệnh trong truyền thuyết a.
========================================
Tần Húc Cẩn nhìn ảnh chụp trong cameras, lạnh lùng nói: “Tốt
lắm.” Cất cameras vào trong túi: “Những thứ đồ lần trước anh xin mua,
tôi đồng ý.”
Điền sơ nghe vậy, vô cùng mừng rỡ, ai nói phòng nhân sự không
quan trọng, nhìn đi, trang thiết bị của phòng nhân sự chúng ta tiên tiến thế nào, xem quản lí các phòng khác còn có thể vênh váo tự đắc trước
mặt mình thế nào?! Nhưng mà, Điền Sơ lại nghĩ, phản ứng này của Boss
không phải thể hiện là, Boss thật sự thích Ngôn tiểu trợ lí? Vạn nhất
chuyện tổng giám đốc là đồng tính truyền ra, tổng giám đốc có thể hoài
nghi là anh truyền ra không, đến lúc đó anh phải giải thích thế nào đây? Biết nhiều chuyện, kỳ thực cũng không tốt chút nào.
Vạn nhất một ngày nào đó Boss thấy anh biết nhiều quá, cuối
cùng… sẽ… cuối cùng sẽ… Càng nghĩ càng thấy đáng sợ, vì thế chuột đồng
lo lắng. Nhưng mà anh cũng không có lo lắng được lâu, thì tiếng gõ cửa
vang lên.
“Tôi đi mở cửa.” Điền Sơ vui vẻ lon ton chạy ra mở cửa, mở ra,
liền nhìn thấy tổng giám đốc phu nhân tương lai đang đứng ngoài, trên
mặt còn mang một nụ cười.
“Điền quản lí, tổng giám đốc có ở đây không?” Ngôn Tư Diễn nhìn
sắc mặt không ngừng thay đổi của Điền Sơ, trong lòng cảm khái, ai nói
sắc mặt phụ nữ thay đổi như thời tiết tháng sáu? Kỹ thuật thay đổi sắc
mặt của Điền quản lí đây so với phụ nữ còn ngưu B (trâu bò) hơn, một
nghệ nhân tài giỏi của loại kịch biến sắc mặt ở Tứ Xuyên* cũng không làm được như Điền Sơ.
*Chú thích: Một loại hình kịch ở Tứ Xuyên, Trung Quốc, khi biểu
diễn, người diễn thay đổi hàng ngàn cái mặt nạ sặc sỡ cực nhanh mà khiến cho người xem không thể nhìn ra cách thay đổi cũng như nơi giữ mặt nạ.
Cứ như hàng ngàn cái mặt nạ ấy dính trên mặt người diễn kia vậy.
“Có, có.” Vừa nghe thấy đối phương là tới tìm sếp, Điền Sơ vội
vàng mở cửa, niềm nở làm một cái tư thế mời vào, sau đó tới chỗ ấm nước
rót một ly trà đặt xuống trước mặt Ngôn Tư Diễn.
“Cậu đi tìm tôi?” Tần Húc Cẩn nhìn người đang ngồi cạnh mình,
trong trí nhớ của mình, hình như cậu chưa bao giờ chủ động đi tìm anh.
“Ân, một mình tôi ở trong phòng, buồn chán.” Ngôn Tư Diễn quét
mắt nhìn khắp phòng, không cảm thấy chút oán khí nào, đang cảm thấy khó
hiểu nên thuận miệng trả lời Tần Húc Cẩn.
Cằm Điền Sơ giật giật, thì ra sếp không phải là yêu đơn phương?
Hình như Ngôn tiểu trợ lí cũng có tình cảm với sếp, nếu không sếp mới đi một chút, cậu ta đã thấy buồn chán?
Khóe miệng Tần Húc Cẩn giương lên 0.01 cm, cũng không thèm để ý
tới cái cằm bất ổn của Điền Sơ, ngay cả ngữ khí cũng nhu hòa đi không
ít: “Vậy cùng quay về thôi.” Nhìn mái tóc mềm mại của người kia, anh cảm thấy thật muốn sờ sờ, nhưng cánh tay lại quy quy củ củ mà đờ ra.
“Nga nga, đi thôi.” Ngôn Tư Diễn không biết lời nói vừa rồi của
mình khiến người nghe suy nghĩ xa tới mức nào, thấy Tần Húc Cẩn nói đi,
lập tức gật đầu nói: “Vậy mau đi thôi.” Nếu như mãnh quỷ xuất hiện, cậu
cũng không có bản lĩnh bảo hộ hai người không biết chút gì này an toàn.
Nhìn cánh cửa phòng đóng lại, Điền Sơ chậc chậc lưỡi: “Gấp như
vậy…” Vội trở về làm chuyện gì sao? Anh sờ sờ cái mũi, cũng không nói
hết nửa câu còn lại.
Ra khỏi phòng Điền Sơ, trên đường đi không nhìn thấy thứ gì cả,
ngay cả tiểu quỷ vừa rồi bám trên đèn nghịch ngợm cũng không thấy, Ngôn
Tư Diễn bất bình nghĩ, vì sao cậu luôn gặp chuyện như vậy, mà Boss mặt
than lại không bao giờ gặp, chẳng lẽ lũ đó cũng bắt nạt người hiền lành? Không thể phân biệt đối xử như vậy a.
Tần Húc Cẩn quay đầu lại, thấy Ngôn Tư Diễn đang nhìn chằm chằm
đèn đường phía trên với một bộ dáng phẫn hận, anh nhìn mấy cái đèn trông vô cùng bình thường mà ở bất cứ đâu cũng thấy được: “Cậu đang luyện thị lực? Thật ra ánh sáng mạnh đối với mắt có kích thích, nếu muốn luyện,
ra ngoài kia lấy hai cái lá cây để luyện thì tốt hơn.”
Ngôn Tư Diễn cứng ngắc gục đầu xuống: “Không, tôi chỉ đang nghiên cứu xem trên cái đèn này có bao nhiêu tro bụi.”
“Không cần đâu, sự thật chứng minh, điều kiện vệ sinh của khách
sạn này rất tốt.” Sờ sờ cái mũi, nụ cười trên mặt Ngôn Tư Diễn có chút
không duy trì nổi nữa.
Tần Húc Cẩn không để ý tới cậu, mở cửa phòng, nói với người phía sau: “Vào đi.” Đợi người phía sau vào phòng, anh mới quay đầu quét mắt
nhìn bóng đèn, tiểu quỷ vừa mới hiện lên bị anh liếc một cái, lập tức
biến mất, trên hành lang một tia quỷ ảnh cũng không có.
Diện vô biểu tình đóng cửa lại, anh đặt chìa khóa phòng lên tủ ở đầu giường: “Tôi đi tắm, cậu nếu buồn chán có thể xem TV.”
Ngôn Tư Diễn nghe thấy anh muốn đi tắm, buột miệng nói: “Anh nếu cần gì cứ gọi tôi.”
Động tác của Tần Húc Cẩn dừng lại một chút, ánh mắt hiện lên một tia tiếu ý: “Được.”
Nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, Ngôn Tư Diễn không thể
không chú ý tới, bật TV lên cũng không có tâm trạng xem, dán người vào
cửa phòng tắm, chỉ lo có chuyện xảy ra mà không phản ứng kịp.
Cho nên khi Tần Húc Cẩn mặc áo choàng tắm mở cửa ra, kẻ nào đó
đang dán người vào cửa liền ngã luôn vào lòng anh, anh nhìn mái tóc xù
xù trong lòng, giương giương khóe miệng.
“Ngại quá, bị trượt chân.” Giẫm giẫm tấm thảm mềm mại dưới chân, Ngôn Tư Diễn mặt dầy nói lời nói dối mà cả đứa trẻ ba tuổi cũng khinh
bỉ.
Tháo miếng ngọc thạch từ trên cổ xuống để vào tay Tần Húc Cẩn,
Ngôn Tư Diễn mỉm cười nói: “Boss, giúp tôi cầm miếng ngọc này, tôi đi
tắm, tắm xong sẽ lấy lại.”
Tần Húc Cẩn nhìn ngọc thạch trong tay, ngọc thạch dưới ánh sáng
chiết xạ của đèn, vô cùng đẹp đẽ. Đây rõ ràng là vật quan trọng với cậu, vậy mà giờ lại đưa cho anh… Quay đầu lại nhìn phòng tắm đang đóng cửa,
khóe miệng Tần Húc Cẩn giương lên càng lúc càng rõ ràng, cuối cùng thành một độ cong hoàn mỹ.
Ngôn Tư Diễn tắm trong loại nước một hồi nóng một hồi lạnh, đèn
một hồi chớp một hồi tắt, rốt cục an toàn ra khỏi phòng tắm, nhìn Tần
Húc Cẩn đang ngồi trên giường, đến bên anh ngồi xuống, vừa lau tóc vừa
thờ ơ hỏi: “Sếp à, anh có tin trên thế giới này có quỷ không?”
Đáng tiếc đối phương hình như không có hứng thú với vấn đề của
cậu, mà cúi đầu giúp cậu đeo lại ngọc thạch lên cổ, hơi thở ấm áp thổi
vào tai cậu, khiến cho cậu có chút mất tự nhiên mà nghiêng người sang
bên cạnh.
Tần Húc Cẩn ngồi thẳng lại, mới từ từ nói: “Quỷ?” Anh không trả lời mà hỏi lại: “Cậu tin?”
Cho dù là ai, khi ra khỏi cửa đều luôn nhìn thấy mấy thứ đó như
cậu, cũng sẽ tin thôi, cậu cười gượng hai tiếng: “Đúng vậy, tôi thấy hẳn là những thứ đó tồn tại.”
Sau đó hai người đều im lặng, Ngôn Tư Diễn một tay ôm cái gối, một tay vẫn lau tóc, ánh mắt theo dõi màn hình TV.
Khi người đàn ông trong TV mắng vợ của mình rồi ôm lấy tiểu tam
bỏ đi, Ngôn Tư Diễn rốt cục ghê tởm mà tắt TV, là một người đàn ông chân chính, cậu không xem loại này là người, sở dĩ được gọi là người, bởi vì họ có nhân nghĩa, có trách nhiệm, một người đàn ông cả nhân nghĩa lẫn
trách nhiệm đều không có, hắn không được gọi là người nữa, mà gọi là súc sinh.
Nhìn đồng hồ, đã sắp đến rạng sáng, cậu nhìn Boss đang ngồi bên cạnh, do dự mở miệng: “Tổng tài, hiện đi ngủ hay là…”
“Ngày mai phải lên núi, đi ngủ sớm một chút.” Tần Húc Cẩn vươn
tay xoa xoa đầu Ngôn Tư Diễn, sau đó tắt đèn, trong bóng tối anh mỉm
cười, xúc cảm không tệ.
Người nào đó hắc tuyến, tại sao cậu cảm thấy, vừa rồi mình bị
Boss thú hóa? Động tác xoa đầu khi nãy của anh, tại sao lại giống như
đối xử với con cún vậy?
Nằm trên tấm nệm mềm mại, mí mắt Ngôn Tư Diễn bắt đầu đánh nhau, nhưng khi nghĩ đến Boss bên cạnh có thể bị sinh vật kia tìm đến, Ngôn
mỗ đành phải cố chống chọi, cố gắng chắc chắn người bên cạnh sẽ không bị mãnh quỷ hại chết.
Mí mắt dường như càng ngày càng nặng, người nào đó đành phải cắn một cái vào tay, nhất thời đau đến mức chảy nước mắt, xem ra cắn hơi
mạnh rồi, có lẽ đã lưu lại dấu răng.
“Tổng tài, anh ngủ chưa?”
“Có chuyện gì sao?”
“Thì ra anh chưa ngủ được, tôi cũng vậy, nói chuyện đi.”
Tần Húc Cẩn nghe thấy thanh âm tràn ngập buồn ngủ của cậu, cong cong khóe miệng, không ngủ được?
“Nói chuyện gì?”
“Ân… Không bằng kể chuyện công chúa bạch tuyết đi.”
“…”
“Vậy đổi thành Hắc Thái Lang cùng cừu vui vẻ?”
“…”
“Kể về chuyện của tôi hồi nhỏ được không?”
“… Được!”
“Khi tôi còn nhỏ, bà nội đối xử với tôi rất tốt, bà thường nói…”
Nghe người bên cạnh nói chuyện hồi nhỏ, Tần Húc Cẩn cong cong khóe miệng, thì ra thời thơ ấu của người này cũng thú vị như vậy.
“Còn có, khi nhỏ đi trộm mía nhà người ta, rõ ràng rất nhiều
người cùng đi trộm, vậy mà con chó kia chỉ đuổi theo tôi, về sau nhóm
trẻ trong thôn mỗi lần đi trộm đều gọi tôi, lúc đầu tôi nghĩ họ coi
trọng tôi, về sau mới biết bọn họ chỉ thấy có tôi đi cùng, sẽ không có
khả năng bị chó cắn…”
Ngoài khách sạn, một người phụ nữ tản ra oán khí đang đi tới ngày càng gần…