Đến sân bay, An Diệc Bác và Nhập Hồng đã chờ từ sớm. Nhập Hồng thấy sắc mặt Bùi Anh không tốt, lo lắng nhìn Nam Tĩnh một cái, Nam Tĩnh cho cô một
ánh mắt nhờ giúp đỡ.
Nhập Hồng và An Diệc Bác cố gắng hoà giải, cuối cùng không khí giữa hai người họ cũng hòa hoãn một chút.
Trong thực tế cãi vã giữa người yêu với nhau thì không có cái gì đúng hay sai tuyệt đối. Vì lập trường của mọi người khác nhau, góc độ tư duy cũng
khác nhau, tất nhiên sẽ có thái độ khác nhau.
Chú ý tới đáy mắt
xanh đen của Nam Tĩnh, Bùi Anh cũng âm thầm hối hận, thật ra thì cũng
không có gì, cô không nên bởi vì trong lòng mình khó chịu mà nổi giận
lung tung với anh. Một nhóm bốn người sau khi ăn cơm xong từ trong quán
cơm đi ra, An Diệc Bác ôm Nhập Hồng đi ở phía trước, Bùi Anh đi ở giữa,
còn Nam Tĩnh thì đi sau cùng.
Bùi Anh suy nghĩ một chút, dừng bước lại, ngồi xổm xuống thắt lại dây giày.
Nam Tĩnh vừa mới bước lướt qua liền thấy cố tụt lại. Bùi Anh đứng dậy, thuận thế kéo tay anh lại.
Nam Tĩnh đi theo Bùi Anh trở về nước, hôn sự của hai người cũng coi như
xong xuôi, ba mẹ Nam Tĩnh cũng đang chuẩn bị đi Trung Quốc thăm hỏi một
chuyến, gặp mặt gia trưởng của Bùi Anh một lần.
Bùi Anh vì chuyện công việc mà hoang mang một hồi. Nam Tĩnh là con trai duy nhất trong
nhà, tất nhiên là sẽ tiếp quản sự nghiệp của gia tộc, dã tâm của anh
bừng bừng, muốn một tay sáng lập đế quốc thương mại thuộc về mình. Bận
rộn một hồi, thời gian trôi qua cực kì nhanh, đợi đến lúc Nam Tĩnh có
thời gian rảnh rỗi, mới phát hiện ra đã mấy ngày mình chưa gặp người
yêu.
Nam Tĩnh tắm xong, thay quần áo, đi đến tiệm bán hoa mua một bó hoa hồng thật lớn, hăng hái bừng bừng đi tới nhà trọ của Bùi Anh.
Dọc đường anh không ngừng tính toán xem phải thuyết phục Bùi Anh thế nào để cô dọn tới sống chung với anh. Anh muốn để cô hiểu rằng, mặc dù anh
rất tán thưởng việc cô cố gắng tự lập, nhưng anh vẫn là người đàn ông
tương đối truyền thống, người đàn ông nên nuôi vợ con mình.
Đứa
bé. . . . . . Nếu như sau này anh và Anh Tử có đứa bé, sẽ giống ai đây?
Nam Tĩnh tưởng tượng, nhất thời cũng không thấy những đứa trẻ cả ngày
chạy loạn kia đáng ghét nữa.
Anh trựa tiếp cầm chìa khóa mở cửa, trong phòng khách không có ai. Có tiếng nước chảy "Ào ào" trong phòng vệ sinh.
Anh đẩy cửa ra, không hề ngoài ý muốn thấy Bùi Anh ở bên trong, cô vẫn mặc áo ngủ, đang súc miệng.
Nam Tĩnh đi tới, từ phía sau ôm lấy cô, ngửi mùi thơm trên tóc cô, "Con sâu lười, giờ này mới rời giường."
Bùi Anh được anh ôm, thân thể lại không ngừng run rẩy. Cảm thấy điều gì đó
không đúng, Nam Tĩnh buông lỏng cánh tay, xoay người cô lại, phát hiện
sắc mặt cô tái nhợt, đôi mắt hồng hồng, giống như vừa mới khóc xong.
Chỉ vài ngày không gặp, hình như cô đã gầy đi.
"Sao vậy, chỗ nào không thoải mái?" Nam Tĩnh dịu dàng hỏi, giúp cô vén tóc đã bị ướt ra sau lưng.
Đôi môi Bùi Anh giật giật mấy cái, yếu ớt nhào vào trong ngực anh.
Hiếm khi cô tỏ ra yếu ớt như vậy, Nam Tĩnh tất nhiên vô cùng thương xót, "Có phải nhớ anh không?" Anh vừa nói vừa ôm ngang cô đi tới phòng ngủ, "Đến đây, để anh thương yêu em một chút."
Ai ngờ Bùi Anh thay đổi sắc mặt, cắn anh một cái. Nam Tĩnh cúi đầu nhìn dấu răng mới xuất hiện trên cánh tay anh, cười nói: "Sao lại nghiêm túc như vậy. Chỉ đùa với em
chút thôi, sắc mặt em không tốt lắm, anh dẫn em đi bệnh viện khám."
"Em không đi!" Bùi Anh nắm cổ áo của anh, lắp bắp nhìn anh, giọng nói nhỏ
giống như con muỗi, "Hình như em. . . . . . Mang thai."
Bùi Anh
nói xong hình như, thật ra là có thật. Chờ Nam Tĩnh lấy lại tinh thần để cô xuống, cô chạy vào phòng ngủ lấy tờ giấy xét nghiệm của bệnh viện
cho anh xem.
Vừa xem liền hiểu, Nam Tĩnh lẳng lặng nhìn chằm chằm tờ giấy xét nghiejm kia một lúc lâu, ánh mắt chuyển đến mặt cô, đột
nhiên cười ngây ngô, hôn lên tờ giấy xét nghiệm một cái.
Trong lòng Bùi Anh vốn rất sự hãi, nay nhìn thấy phản ứng của anh, sự ngọt ngào dần lan tràn trong lòng cô.
Cô chưa kịp mở miêng, Nam Tĩnh giống như kẻ điên bế cô lên, hét to: "Bảo bối, chúng ta có con rồi!"
Đáy mắt Nam Tĩnh tràn đầy sự vui mừng và tình yêu say đắm, Bùi Anh nhìn mọt lúc, ngượng ngùng cúi đầu, vùi mặt lên cổ anh.
Nam Tĩnh yên tĩnh trở lại, cẩn thận đặt cô ngồi xuống, "Anh Tử, nếu em đã
mang thai, chúng ta hãy mau kết hôn đi." Bàn tay to của anh chậm rãi
vuốt ve sống lưng của cô, "Cũng không thể để cho con chạy phía trước
chúng ta được."
Bùi Anh nhỏ giọng nói: "Tất cả nghe anh."
Mấy ngày nay tâm trạng của Nam Tĩnh đều rất vui sướng, trên đường đi đều
ngẩng đầu ưỡn ngực, bước chân nhẹ nhàng như muốn bay lên. Điều này khiến cho người âm trầm như Nam Cung Kỳ Áo không thể hiểu nổi, hỏi An Diệc
Bác, An Diệc Bác bĩu môi, tiến tới bên cạnh anh ta nhỏ giọng nói: "Có gì đặc biệt hơn người, không phải là có cái kia sao."
Lúc đó Nam Tĩnh đang ngồi trước máy vi tính vui vẻ gõ gõ.
Nam Cung Kỳ Áo kinh ngạc, "Cái gì?"
An Diệc Bác chỉ xuống phía dưới, làm động tác tay bỉ ỏi, "Làm ra mạng
người, đang bận kết hôn." Giọng điệu của anh ta rất chua, mặc dù Nhập
Hồng đồng ý lời cầu hôn của anh ta, nhưng hôn lễ được lùi đến tận năm
sau. Anh ta cũng muốn nhanh chóng có một gia đình, sau khi trở về có
người rót cho một ly trà nóng, chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy toàn thân đều ấm áp.
Nam Cung Kỳ Áo nhàn nhạt đáp một tiếng. An Diệc Bác duỗi
tay chặn ngang, thở dài nói: "Nam Tử muốn kết hôn, mấy người chúng ta
cũng không thể trốn thoát." Anh ta nhìn đồng hồ trên cổ tay, "Gọi chúng
ta tới đây là để cho chúng ta xem bộ dạng ngẩn ngơ của cậu ấy à? Đã nửa
giờ rồi, cười đến mức ngốc rồi sao."
An Diệc Bác cũng thấy nhàm chán, chọc Nam Cung Kỳ Áo một chút, “Ai, cậu đã gặp vị hôn thê của cậu chưa?”
"Rồi!" Nam Cung Kỳ Áo lời ít ý nhiều, vẻ mặt cũng không vì như vậy mà nhu hòa hơn tí nào.
An Diệc Bác thấy vậy vui vẻ cười nói, "Lúc nào dẫn tới cho bọn mình xem một chút."
Nam Cung Kỳ Áo nhớ tới nữ sinh mềm mại như con thỏ nhỏ kia, qua loa đáp một tiếng: “Ừ, cứ biết thế."
"Aha!" An Diệc Bác nhảy dựng lên, "Không cho phép che giấu!"
Đột nhiên Nam Tĩnh giơ tay gọi hai người bọn họ tới, “Hai người xem xem, cái này như thế nào?"
Nam Cung Kỳ Áo trợn mắt nhìn An Diệc Bác một cái, dẫn đầu đi tới, An Diệc
Bác theo sát phía sau, hai người nhìn thấy trên màn hình vi tính của Nam Tĩnh đều là kim cương chói lóa, đều im lặng, chỉ có giọng nói của Nam
Tĩnh hưng phấn vang lên, “Mình nhìn đi nhìn lại, liền cảm thấy viên này
lớn nhất cũng đẹp nhất, hai người các cậu giúp mình trông coi một chút,
nhất định phải đấu giá được!"
Bởi vì Bùi Anh xấu hổ, nên chuyện
cô đang mang thai Nam Tĩnh đành phải giấu các vị trưởng bối trong nhà.
Sau khi hai nhà bàn bạc một phen, quyết định sẽ tổ chức hôn lễ ở Mỹ
trước sau đó sẽ về nước làm tiệc rượu.
Bùi Anh vẫn nói cho Nhập
Hồng biết cô có thai, Nhập Hồng rất vui mừng nhưng vẫn cảm thấy ngượng
ngùng, hai người nói chuyện cười đùa rất lâu, đến tận khi Nam Tĩnh không khách khí tới thúc giục, uyển chuyển tỏ ý mời Nhập Hồng về, thì lúc đó
hai người mới ngừng lại.
Nam Tĩnh giả bộ tỏ vẻ nói Nhập Hồng nếu rảnh rỗi thì đến chơi, nhưng cô ấy còn chưa kịp đáp ứng thì đã đóng cửa lại.
Bùi Anh nhìn thấy hành động của anh, dở khóc dở cười, "Anh định gán tội lên người bạn bè của em à?"
Nam Tĩnh giữ mặt của cô hung hăng hôn một cái, "Ai cũng không được hù dọa con trai anh."
Bùi Anh liếc anh một cái, "Làm sao anh biết là con trai?"
Nam Tĩnh nhẹ nhàng sờ sờ bụng của cô, lại vuốt vuốt cằm nhọn của Bùi Anh,
"Còn chưa ra ngoài đã giày vò em thành bộ dạng thế này, nhất định là một tiểu tử bướng bỉnh." Nói đến đây mặt anh trầm xuống, "Chờ đến khi nó ra ngoài nhất định phải đánh cho nó một trận!"
"Anh dám!" Bùi Anh
đập nhẹ vào lưng anh, liền nhận bị Nam Tĩnh khiển trách, “Không được,
nếu không chịu ra ngoài thì người chịu khổ sẽ là anh!" Vừa nói vừa cong
ngón tay cù cô, Bùi Anh rất sợ nhột, vội vã giơ tay cầu xin tha thứ.
Nam Tĩnh nhìn thấy sắc mặt cô đỏ ửng, khí sắc so với lúc nãy tốt hơn rất
nhiều, lúc này mới chịu thôi, dịu dàng ôm cô, hỏi cô muốn ăn gì.
Mấy ngày qua, Nam Tĩnh vẫn ở lại chỗ của cô, dịu dàng săn sóc, bày ra dáng
vẻ tỉ mỉ kiên nhẫn mà cô không ngờ tới, hơn nữa còn biết dỗ cô vui vẻ,
cố gắng để cho cô thấy rằng anh không còn là người đàn ông lãnh khốc
nữa.
Mặc dù như vậy nhưng trong lòng Bùi Anh vẫn cảm thấy thấp
thỏm. Việc này dù sao cũng là việc quan trọng cả đời người, thỉnh thoảng nhớ tới sự việc bi thảm ngày hôm đó, nhớ tới Nam gia vô cùng phức tạp,
cô cảm thấy hơi khiếp sợ. Nhưng Nam Tĩnh lại vô cùng yêu thương chăm sóc cô, dần xóa tan những nghi ngờ về anh.
Cô đưa tay đặt lên mu bàn tay màu mật ng củ anh, ngẩng đầu, đưa môi đến gần tai anh, nhẹ giọng nói: "Ăn gì cũng được."
Hơi thở ẩm ướt phun vào tai, Nam Tĩnh không khỏi ôm chặt lấy cánh tay cô,
thân thể nhanh chóng có biến hóa. Để ý tới ý cười ranh mãnh trên mặt Bùi Anh, anh cảm thấy hơi lúng túng, nhưng cũng rất nhanh kịp phản ứng lại, liền bóp mặt cô, nửa cười nửa cảnh cáo nói: "Đừng đùa với lửa!"
Khi hai người đang tập trung chuẩn bị hôn lễ thì Nam gia lại truyền đến tin tức xấu. Người cô họ quanh năm sống một mình của Nam Tĩnh bị mắc bệnh
ung thư, theo như lời bác sĩ, nhiều nhất chỉ có thể sống được ba bốn
tháng.
Tình cảm của cha Nam Tĩnh và người em họ này rất thân
thiết, sau khi nhận được tin tức, liền lập tức tạm dừng chuyện vui trong nhà.
Tới tận bây giờ Nam Tĩnh vẫn chưa được gặp vị cô họ này,
cho nên không có tình cảm gì với bà ấy, mặc dù tỏ ra thương tiếc đồng
tình, nhưng lại cảm thấy uất ức thay Bùi Anh. Tối hôm đó, anh đến phòng
sách tìm cha, nói cho ông biết Bùi Anh mang thai, “Cha, con nghĩ, không
cần tổ chức lớn làm gì, con và Anh Tử đi đăng ký là được rồi. Một thời
gian sau, chuyện của cô qua đi, đến lúc đó chúng ta sang Trung Quốc bổ
sung tiệc rượu cũng được. . . . . ."
Ai ngờ lời còn chưa kịp nói
hết, Nam Tĩnh liền cha Nam trực tiếp mắng cho một trận: "Đồ khốn kiếp,
có phải con ước gì cô của con chết đi có phải không?” Tâm tình cha Nam
kích động, tiện tay cầm cái lý đựng nước nóng trên bàn, ném vào người
Nam Tĩnh.
Đầu Nam Tĩnh bị dính đầy nước nóng và lá trà, anh vô cùng kinh ngạc nhìn cha Nam đang vô cùng tức giận trước mặt.
Cha Nam lại hét lên với anh: “Cút ra ngoài! Trong vòng ba năm nhà chúng ta không được tổ chức đám cưới!"
Nam Tĩnh nhếch nhác từ trong thư phòng đi ra ngoài, nhìn thấy mẹ đang đứng ở cửa yên lặng lau lệ, tưởng bà đau lòng cho anh, vội xoa xoa mặt một
chút, "Mẹ, con không sao."
Mẹ Nam khóc không thành tiếng, kéo Nam Tĩnh tay nói: "Có phải rất nóng không? Đi, mẹ thoa thuốc cho con."
Nam Tĩnh rất buồn bực: "Tại sao cha lại tức giận lớn như vậy?"
Nhưng mẹ Nam chỉ khóc, nhìn bộ dạng nghi ngờ của con trai, vội lau nước mắt,
"Ông ấy và cô học của con từ nhỏ đã chơi chung, lớn lên cùng với nhau,
lúc này chắc hẳn là tâm tình không tốt, con cững đừng lại gần ông ấy,
tránh phải chịu tội oan."
"Con biết rồi."Giọng nói Nam Tĩnh buồn bực, "Chỉ là con vẫn có chút không hiểu."
Mẹ Nam xiết chặt cái khăn đang cầm trong tay, ngơ ngác nhìn vách tường,
cuối cùng cũng không nói cái gì, chỉ thở dài một hơi, trấn an con trai
một phen sau đó bảo anh đi ngủ.
Không ngờ cha Nam Tĩnh lại phát
hỏa lớn như vậy, ngày hôm sau khi ở nhà ăn cơm, cũng chỉ nói ngày thứ
hai sẽ tới thăm cô, bởi vì hôm nay hắn phải dưa Bùi Anh đến bệnh viện
kiểm tra, cha Nam liền ném bát cơm, ép buộc anh đi tới bệnh viện.
Nam Tĩnh cũng không phải là người dễ nổi nóng, nhưng bị đối xử như vậy, khi đến bệnh viện, sắc mặt cũng không tốt lắm. Chỉ là khi nhìn thấy người
cô họ chưa gặp bao giờ, trong lòng anh cảm thấy có gì đó rất lạ.
Mặt mũi bệnh nhân rất tiều tụy, nhưng khi nhìn thấy anh tinh thần lại tốt
hơn rất nhiều, kéo cánh tay anh nói chuyện rất lâu. Nam Tĩnh cúi đầu
nhìn cánh tay nổi đầy gân xanh của bà, lại nghĩ tuổi người cô họ này
chắc cũng chỉ bằng mẹ anh, liền cảm thấy bà rất đáng thương. Anh cầm lấy tay bà, nói bà nghỉ ngơi sớm một chút dưỡng bệnh cho tốt. Ai ngờ bà ấy
lại nhào vào trong ngực anh khóc lên.
Nam Tĩnh luôn không có thói quen thân mật với người khác, huống chi là người vừa mới gặp một lần.
Anh chậm chạp lại kiên định đẩy bà ra.
Mãi cho đến buổi tối, Nam
Tĩnh mới tới chỗ Bùi Anh. Mặc dù Bùi Anh không thích, nhưng nghe anh nói đi thăm họ hàng bị ung thư, liền thông cảm.
Bùi Anh để ý trên mặt anh có vết hồng hồng không bình thường, “Đây là bị làm sao vậy?"
Nam Tĩnh thở dài, ôm lấy cô nằm xuống, "Không có gì, bị đổ nước nóng."
Bùi Anh quở trách anh, "Anh uống nước kiểu gì vậy?"
Nam Tĩnh đưa tay tắt đèn, lăn qua lộn lại mãi không ngủ được.
Nam Tĩnh quay người lại ôm lấy cô, "Chỉ là. . . . . . Trong lòng không
thoải mái." Nhắm mắt lại, nhưng dường như anh vẫn nhìn thấy cặp mắt mang lê của người cô họ kia. Bà bị bệnh tật hành hạ nhưng khi cặp mắt kia
nhìn thấy anh thì giống như nhìn thấy trân bảo, lấp lánh ánh sáng.
Bùi Anh không nói gì, chỉ là nhích sát vào trong ngực anh.
Một lát sau, cô nhỏ giọng nói: "Nếu không chúng ta lùi lại hôn lễ đi. Gần
đây em cảm thấy hơi mệt mỏi, không muốn hoạt động nhiều."
Nam
Tĩnh nhớ tới cam kết của anh với người Bùi gia, thương tiếc hôn một cái
lên trán cô, "Anh Tử, ngày mai chúng ta đi đăng kí đi."