Đợi đám người Quách phu nhân ra ngoài hết, Vưu Vũ trầm tư một lúc
lâu, sau đó liền nói với Lam Nguyệt: “Em đi dò la xem hai ngày nay, trừ
Nghiêm Tam Thế ra còn có ai từng vào Dương phủ không?”
Lam Nguyệt thấy đám người Quách phu nhân niềm nở quá mức, Chu phu
nhân thậm chí còn cho Vưu Vũ mượn đồ trang sức đeo để đến tham dự tiệc
mừng sinh thần Phùng thái phu nhân cũng cảm thấy vô cùng kì lạ, nghe vậy liền nói: “Hôm ấy lúc kính trà, thái độ mấy người bọn họ đều không cam
lòng, hôm nay đột nhiên lại nhiệt tình như vậy, chỉ sợ là có chuyện gì
đó!”
Vưu Vũ gật đầu, không dưng lấy lòng, không gian tức đạo (không có
việc mà bợ đỡ nịnh nọt, không phải kẻ gian cũng là phường trộm cắp), đám người Quách phu nhân muốn nàng ăn mặc trang điểm lộng lẫy đến tham gia
sinh thần Phùng thái phu nhân nhất định là có mục đích khác.
Lam Nguyệt đi một lát thì trở lại, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, hôm qua
và hôm nay, trừ Nghiêm công tử ra thì không còn ai đến bái phỏng cả. Em
lén đưa cho bà lão quét sân một túi hà bao, bà ta liền nói với em rằng,
hôm qua Nghiêm công tử vừa đi khỏi, đại phu nhân đã triệu tập các phu
nhân khác, đóng cửa bí mật bàn bạc, mãi đến trưa mọi người mới giải tán. Hôm nay bọn họ lại không hẹn mà cùng đến thỉnh an…”.
“Nói vậy, việc họ muốn ta đi dự tiệc và việc Nghiêm Tam Thế đến phủ
có liên quan?”. Vưu Vũ đứng dậy mở cửa sổ, hít sâu một hơi, nhếch môi
nói: “Phùng thái phu nhân có vị tôn tử nào chưa thành gia lập thất
không?”
Lam Nguyệt giật mình ngẩn người nói: “Trong đám cháu chắt của Phùng
thái phu nhân, chỉ còn lại một vị tôn tử đích tôn, cũng là tân hầu gia,
tướng quân Phùng Yến chưa lập gia đình”.
Vưu Vũ nghe xong, lui đến trước gương, ngắm kĩ dung mạo tuyệt mỹ của
mình lần nữa, đoán rằng phải chăng vị Phùng Hầu gia kia sau khi gặp mình liền kinh vi thiên nhân (thành ngữ chỉ sự ngỡ ngàng trước sắc đẹp của
người con gái), sau đó không quan tâm đến sự thật mình từng gả cho người khác làm kế thất, nhất quyết đón mình vào cửa làm chính thê chăng.
Lam Nguyệt nghe Vưu Vũ hỏi vậy liền hiểu ra, thấp giọng nói: “Năm nay Phùng tướng quân hai mươi lăm tuổi, chưa lập gia thất, nhưng nghe nói
vì tính tình y quá kì dị nên khó tiếp cận”. Hơi do dự một chút lại tiếp
tục nói nhỏ: “Tiểu thư, vậy Thẩm công tử…”
Vưu Vũ đột nhiên xoay người, nhìn Lam Nguyệt nói: “Tối hôm trước Thẩm Dụ Nam đã gặp ta, nói Thẩm phủ nhìn trúng nữ nhi nhà họ Lã, chờ hắn
chịu tang xong Thẩm phủ sẽ đến Lã gia cầu hôn. Nhưng hắn không muốn phụ
ta, hy vọng ta có thể theo Lã tiểu thư gả vào Thẩm gia”.
“Thẩm công tử muốn tiểu thư làm thiếp?”. Lam Nguyệt biến sắc, ấp úng mãi không nói nên lời.
Vưu Vũ cười khẽ nói: “Lam Nguyệt, chờ Thẩm Dụ Nam chịu tang xong, nếu như em muốn làm thiếp của hắn, ta sẽ đưa em đến Thẩm phủ”.
Lam Nguyệt vừa nghe liền quỳ sụp xuống chân Vưu Vũ, lập tức khóc lớn: “Tiểu thư, em sai rồi!”
Vưu Vũ đỡ Lam Nguyệt đứng dậy, cau mày nói: “Được rồi, đi rửa mặt rồi vào hầu hạ ta”.
Lam Nguyệt không thấy Vưu Vũ trách mắng mình mới thở phào một hơi,
lau nước mắt rồi lui xuống. Nhất thời lại cảm khái, từ lúc tiểu thư gả
vào Dương gia dường như biến thành một người khác vậy, không động một
chút là khóc nữa, nói năng hành động đều có chính kiến riêng. Một người
gặp đại biến, quả nhiên tính tình cũng thay đổi theo.
Ngày hôm sau, Chu phu nhân thực sự mang đồ trang sức tới cho Vưu Vũ
chọn, còn làm mấy kiểu tóc cho Vưu Vũ, lấy vài chiếc trâm nạm đá quý cài lên đầu nàng, cảm thán: “Da thái phu nhân đẹp thật, cài trâm màu gì
nhìn cũng hợp”.
La phu nhân cũng dẫn người đến lấy số đo của Vưu Vũ về may y phục,
vừa khen ngợi tư thái của Vưu Vũ vừa cười nói: “Dựa vào dung mạo của
thái phu nhân, làm nương nương cũng có thể, cứ như vậy…”
Ừ, đến, đến thăm dò thử đi! Vưu Vũ thản nhiên, chỉ cười không nói.
Trong chốc lát, Chu phu nhân liền đuổi đám người Lam Nguyệt ra ngoài, đồng thời nháy mắt với La phu nhân.
Trong mấy chị em dâu, kể ra La phu nhân là người có tài ăn nói nhất,
vì vậy mọi người đều nhất trí để bà ta làm thuyết khách. La phu nhân bắt gặp ánh mắt của Chu phu nhân chỉ liếc mắt ra bên ngoài một cái, cân
nhắc ngôn từ, sau đó mới nói: “Thái phu nhân chắc hẳn đã biết chuyện hôm kia Nghiêm Tam Thế đến Dương phủ rồi phải không?”
Vưu Vũ gật đầu, thở dài nói: “Ngũ tẩu có chuyện gì cứ nói thẳng, ta đang nghe đây”.
La thị bình tĩnh nói: “Ân nghĩa của Vưu gia đối với Dương gia, không
chỉ có lão gia ghi nhớ mà chúng ta cũng vậy. Nhưng dù sao lão gia tuổi
tác cũng lớn rồi, chỉ sợ không thể bảo vệ cho thái phu nhân lâu dài. Mà
tên Nghiêm Tam Thế kia chức vị tuy không cao, nhưng đằng sau lại có đám
người phò mã làm chỗ dựa, không thể khinh thường, chúng ta nghĩ đi nghĩ
lại mãi mới tìm ra một biện pháp…”. Vừa nói vừa liếc nhìn sắc mặt của
Vưu Vũ, thấy nàng không nổi giận mà chỉ yên lặng lắng nghe, tâm trạng bà ta liền ổn định hơn vài phần, lại nói tiếp: “Theo lý mà nói, thái phu
nhân đã có vị hôn phu, sau này đương nhiên phải gả vào Thẩm gia. Nhưng
hiện giờ Thẩm Dụ Nam lại đang chịu tang, không thể lo chuyện của thái
phu nhân ngay được, hơn nữa ba năm sau, không biết hoàn cảnh đổi thay
thế nào, lòng dạ cũng thay đổi theo, liệu rằng có chịu đón thái phu nhân đã từng xuất giá một lần vào cửa hay không? Kế sách của chúng ta chính
là, chi bằng thái phu nhân hãy tìm một vị hôn phu khác, như vậy sẽ giữ
được nửa đời bình an”.
Vưu Vũ cúi thấp đầu, mở miệng nói: “Ta cũng không muốn làm liên lụy
Dương gia, nhưng hiện giờ, ta đã cùng lão gia bái đường thành thân thì
ta chính là nữ nhân Dương gia, sao thể tìm vị hôn phu khác? Như vậy thật không hay, vừa mất hết danh tiếng vừa khiến người đời chê cười Dương
gia”.
Bị người đời dèm pha mấy câu so với việc phá gia bại nghiệp thực sự
không đáng là gì. La phu nhân thầm oán trong lòng, trên mặt vẫn giữ
nguyên nụ cười vân đạm phong khinh nói: “Xin thái phu nhân yên tâm, tất
cả đã có chúng ta lo liệu! Chỉ cần thái phu nhân đồng ý, việc tìm hôn
phu chúng ta cũng sẽ sắp xếp”.
Vưu Vũ phồng má, thấp giọng nói: “Đã vậy thì chuyện này giao lại cho
mấy tẩu vậy. Nhưng chẳng hay mấy tẩu đã chọn được ai chưa? Nếu người đó
không trấn áp được Nghiêm Tam Thế thì cũng bằng không thôi”.
La phu nhân trầm ngâm một lát rồi nói: “Sinh thần của Phùng thái phu
nhân ấy mà, kiểu gì cũng có rất nhiều công tử danh gia vọng tộc đến chúc mừng, thái phu nhân bối phận cao, đương nhiên sẽ được ngồi cạnh Phùng
thái phu nhân, khi ấy có thể nhìn kĩ tướng mạo lẫn cử chỉ của những vị
công tử đó, nếu vừa ý ai, thì liền…”, đến đây thì dừng lại, cúi xuống
nói nhỏ vào tai Vưu Vũ: “Lúc đó thái phu nhân hãy đặc biệt để ý tân khoa trạng nguyên Vệ Chính, còn có Uy Viễn hầu Phùng Yến nữa nhé”.
Đến sinh thần của Phùng thái phu nhân, đám người Quách phu nhân sớm
đã dùng cơm trưa, sau đó đồng loạt tập trung ở sân viện Vưu Vũ, thấy Vưu Vũ còn chưa đi ra, liền bảo một nha hoàn đi xem đám người Dương Tư Ý đã chuẩn bị xong chưa, nhíu mày nói: “Sinh thần của Phùng thái phu nhân,
tân khách đến chúc mừng không phú cũng quý, tiểu thư nhà chúng ta đương
nhiên không thể thất lễ, bề ngoài mặc dù không lấn át người khác nhưng
cũng không thể bôi tro trát trấu vào mặt để người khác chê cười được.
Dương Tư Ý và Dương Tư Đoan trang điểm xong xuôi liền nhanh chóng
chạy tới, đám người Quách phu nhân thấy các nàng ăn mặc thanh tú đoan
trang, không có gì phải bắt bẻ thì gật gật đầu.
Ngay sau đó, Vưu Vũ cũng ăn mặc chỉnh tề đi ra, mọi người vừa nhìn
đều sững người trong chốc lát, được rồi, mỹ nhân thì khoác lên người
trang phục gì đi nữa thì vẫn xinh đẹp động lòng người thôi.
Đoàn người đi đến trước đại môn Phùng phủ, gia nhân Phùng phủ nhận ra xe ngựa của Dương phủ nên không dám thất lễ, vội vã nghênh đón các nàng vào phủ.
Phùng thái phu nhân năm nay sáu mươi sáu tuổi, liếc đôi mắt hẹp dài,
mặc dù già đi một tuổi nhưng nhan sắc được bảo dưỡng rất kĩ lưỡng, thấp
thoáng còn nhìn thấy nét đẹp khi còn xuân sắc.
Vưu Vũ từng nghe Quách phu nhân nói, năm đó Phùng lão gia phò tá Thái tổ tranh đấu giành thiên hạ, trì hoãn hôn sự, đợi đến khi nước Đông
Tống được thành lập, Phùng lão gia đã ba mươi tuổi rồi vẫn chưa đón dâu. Sau đó thì lấy Phùng thái phu nhân nhỏ hơn mình mười mấy tuổi vào cửa,
sủng ái không sao kể hết, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Sau
khi Phùng lão gia qua đời, Phùng thái phu nhân đau lòng đến mức gần như
muốn đi theo, nhờ có mọi người trong phủ ngày đêm túc trực mới dần dần
hòa hoãn lại.
Khi còn sống, Phùng lão gia rất sủng ái Phùng thái phu nhân, mặc dù
Phùng thái phu nhân chỉ sinh được hai người con trai nhưng ông cũng
không lấy thêm tiểu thiếp, vì vậy người nhà họ Phùng khá ít ỏi. Phùng
Yến mới được phong Hầu này thực ra là con trai trưởng dòng chính.
Thời điểm Phùng Yến ra đời, mẫu thân vì khó sinh mà chết, đúng lúc đó phụ thân cũng tử trận trên chiến trường, từ nhỏ hắn được Phùng thái phu nhân nuôi dưỡng, do đó vô cùng thân thiết với Phùng thái phu nhân. Vì
phòng lớn chỉ có mình hắn là huyết mạch, Phùng thái phu nhân khó tránh
khỏi thiên vị Phùng Yến, đối với con cháu nhị phòng có chút lơ là, lâu
dần, phía nhị phòng thường có những lời bàn ra tán vào, Phùng Yến nghe
xong không nói một tiếng nào. Đợi tròn mười sáu tuổi, liền lén rời phủ
tòng quân, làm một tên lính quèn ở quân doanh. Phùng Yến dùng chín năm,
từ một tiểu binh phấn đầu lên cấp tướng, đánh thắng trận trở về, được
phong Uy Viễn hầu, trải qua bao nhiêu đắng cay ngọt bùi cũng không nói
với bất kì một ai.
Phùng thái phu nhân thấy đoàn người Quách phu nhân đi đến, phía trước lại là một cô nương tuyệt sắc, vị cô nương này búi tóc kiểu hoa đào,
trên mặt vẽ mấy đóa châu hoa, bên đầu cài một cây trâm bằng vàng ròng,
tai đeo hoa tai bằng đá mắt mèo, mặc y phục màu hồng cánh sen, chân đi
đôi hài thêu hoa, dáng vẻ vô cùng thanh lịch trang nhã, nhưng trang phục như vậy khoác lên người nàng lại sinh ra vài phần phong tình. Nhất thời liền đoán đây chính là cô vợ kế vừa xinh đẹp vừa thú vị của Dương
Thượng Bảo rồi.
Vưu Vũ mới ra mắt Phùng thái phu nhân, sau khi tặng quà chúc thọ thì
nói mấy câu tốt lành. Phùng thái phu nhân cũng từng nghe nói qua cảnh
ngộ của Vưu Vũ, thấy hơi thương tiếc cho nàng, vẫy tay nói: “Vũ Nương
đến ngồi cạnh ta đi!”
Quách phu nhân và Tống phu nhân nghe thấy vậy liền trao đổi ánh mắt
cho nhau, tốt lắm, chưa được gặp Phùng Yến nhưng trước tiên vừa mắt
Phùng thái phu nhân là vui rồi.
Dương Tư Ý và Dương Tư Đoan theo sau Vưu Vũ, thấy ánh mắt mọi người
chỉ đặt trên người Vưu Vũ, hoàn toàn bỏ quên các nàng, không khỏi cảm
thấy bất mãn, thế nhưng không biểu hiện ra ngoài, hành lễ xong liền đến
ngồi sau Quách phu nhân và Tống phu nhân.
Bên cạnh Phùng thái phu nhân đã có mấy mệnh phụ phu nhân ngồi đó,
thấy đoàn người Vưu Vũ đi đến, đương nhiên cũng đánh giá một phen, trong lòng thầm sáng tỏ, xì xào bán tán nói: “Dương đại nhân lấy vị phu nhân
này, vốn là nữ nhi nhà họ Vưu đó, người cũng như tên, thật đúng là một
vưu vật”.
“Đáng tiếc, một mỹ nhân như vậy nhưng số mệnh lại chẳng ra sao, vì
không muốn làm thiếp mà phải trở thành vợ kế của Dương đại nhân”.
“Vậy à”. Một vị mệnh phụ phu nhân về thăm quê hai năm, gần đây mới
hồi kinh không khỏi hiếu kỳ, hỏi nhiều vài câu. Có người nói cho bà biết tình cảnh của Vưu Vũ, nghe xong liền thở dài.
Yến hội đã bắt đầu, mọi người yên vị, mấy nha hoàn bưng dầu hoa quế
đến cho các vị phu nhân rửa mặt, rửa tay, sau đó mới nối tiếp nhau mang
thức ăn lên.
Vì Vưu Vũ là vợ kế của Dương Thượng Bảo nên có bối phận khá cao, lại
được ngồi cạnh Phùng thái phu nhân dự tiệc. Nàng vốn dĩ có đôi chút lo
lắng, nhưng thấy rằng yến hội thời cổ đại phục vụ cũng không khác lắm so với hiện đại thì mới dần yên tâm trở lạ, lúc lại liếc nhìn cử chỉ của
Phùng thái phu nhân rồi bắt chước theo.
Trong bữa tiệc, Phùng thái phu nhân uống vài chén rượu, tửu lượng
chịu không nổi liền đứng lên nói: “Ta đi thay y phục, mọi người cứ tự
nhiên”.
Hai nha hoàn đứng sau Phùng thái phu nhân định đến đỡ bà thì bà nói:
“Các ngươi hầu hạ mấy vị phu nhân đây cho tốt, không cần đi theo ta”.
Quách phu nhân nghe thấy Phùng thái phu nhân nói vậy liền nháy nháy
mắt với Vưu Vũ. Vưu Vũ ngẩn người một chút, sau đó cũng đứng lên đỡ
Phùng thái phu nhân, cười nói: “Để ta đưa thái phu nhân đi!”
Ngồi cùng với Phùng thái phu nhân đều là những mệnh phụ phu nhân đã
có tuổi, dù muốn lấy lòng Phùng thái phu nhân nhưng kiểu gì cũng bị đánh đồng với hành động của bọn nha hoàn. Vưu Vũ thì khác, tuy nàng là vợ kế của Dương Thượng Bảo nhưng tuổi còn nhỏ, thế nên giúp đỡ Phùng thái phu nhân như vậy sẽ không ai thấy khó coi.
Phùng thái phu nhân không hiểu sao lại có thiện cảm với Vưu Vũ, thấy
nàng đến đỡ mình thì không từ chối mà cười nói: “Được mỹ nhân như vậy
dìu đi, có khi ta lại trẻ ra vài tuổi cũng nên”.
Mọi người đều cười, rồi nhân cơ hội nịnh hót vài câu.
Vưu Vũ cảm thấy tính tình Phùng thái phu nhân rất đỗi thẳng thắn nên
liền nảy sinh sự thân thiết. Dọc đường đi đỡ bà ra ngoài còn cười nói
vui vẻ.
Lúc đi ngang qua khu vườn, đang định rẽ vào, đột nhiên nghe thấy động sột soạt cách đó không xa truyền lại, một nam tử cầm cung tên đang nhắm thẳng vào con chim ưng trên bầu trời, bỗng thấy Phùng thái phu nhân và
một mỹ nhân đang đến gần, tay hắn khẽ run, mũi tên trong tay mất đi độ
chính xác, bắn thẳng về phía Vưu Vũ.