Sau khi Trần An An mang thai bốn tháng thì càng ăn nhiều, mỗi buổi sáng
tỉnh dậy cô đều hào hứng đi vào phòng bếp, bảo mẫu của Diệp gia nấu ăn
rất ngon, dễ dàng chinh phục dạ dày của Trần An An.
Dù cô bảo mẫu làm món gì, Trần An An đều có thể ăn vài miếng. Buổi sáng, Diệp Lương
ăn một lúc bốn cái bánh bao nhân thịt gà và nấm hương, một bát cháo
trứng muối thịt nạc, nhưng cô phải ăn sáu cái, có đôi khi húp cháo xong
còn chưa đã, cô còn phải ăn thêm hai quả trứng chiên. Diệp Lương nhìn cô với vẻ kinh hồn bạt vía, nhưng lại chẳng thể ngăn cản cô ăn uống.
Bình thường, nhân lúc Trần An An ngủ, anh đều len lén sờ bụng của cô, anh là bác sĩ nên biết rõ khi mang thai cô ăn nhiều là chuyện bình thường,
nhưng anh lại không thể ngừng lo lắng, khi cô mới bị thai nghén, anh lo
rằng cô không ăn nổi bất kỳ thứ gì, bây giờ thì ngược lại, khẩu vị ăn
uống của cô lại càng tăng thêm, thì anh lại lo cô ăn no quá mức.
Với lại, không biết tại sao Trần An An đặc biệt thích ăn đồ ăn ngậy, trong
bát gà đen hầm cách thủy, nước dùng béo ngậy khiến Diệp Lương không dám
đụng tới, nhưng Trần An An lại vô cùng thích thú, lần nào ăn cơm cũng
phải chan canh gà đậm đặc chất béo, mỗi lần đều ăn hai bất to, cộng thêm các món ăn khác, cứ như thế dạ dày của cô nhất định sẽ phình to mất.
May mắn thay tuy ăn nhiều, nhưng Trần An An lại không hề lười vận động, cô
thích nhất đi dạo phố, mỗi tối cô đều lôi kéo Diệp Lương đi một vòng
quanh khu đánh cầu lông, nếu Diệp Lương có ca phẫu thuật không về được
thì cô tự mình đi tới công viên bên cạnh, khiêu vũ với những cô bác về
hưu, chơi đùa vô cùng vui vẻ.
Đến khi Trần An An mang thai sáu
tháng, hầu như tất cả người già ở vùng phụ cận đều biết Diệp gia có một
người phụ nữ mang thai yêu thích chạy, thích nhảy.
Trần An An
không yêu thích đặc biệt đối với bất kỳ món ăn nào, cũng không kén chọn, bà Diệp cười toe toét, khoe rằng cháu trai bà là đứa có phúc. Trần An
An không biết rằng việc mình không kén ăn có liên quan gì tới đứa bé
trong bụng, nhưng thấy bà Diệp vui vẻ, cô cũng cười ngây ngô với bà.
Tuy Trần An An ăn nhiều nhưng cũng không béo lên là bao, bụng cô không lớn
lắm, đắp chăn ngồi trên giường thì chắc chẳng ai nhận ra cô là một phụ
nữ đang mang thai.
Lúc cô mang thai sáu, bảy tháng, đúng lúc vào
hè, mùa hè ở thành phố A mát mẻ hơn một chút so với thời tiết khu vực
khác nhưng cũng nóng đến phát hoảng, huống hồ, Trần An An còn đang mang
thai, cô càng khó chịu. cô không bật điều hòa vì cô sợ bản thân mình
đang lạnh mà gặp thời tiết nóng sẽ bị cảm, sợ cục cưng trong bụng không
ổn, đôi khi nóng tới nỗi vành mắt đỏ lên, nước mắt ứa ra ngoài.
Vừa thấy Diệp Lương tới gần cô đã buồn phiền, không vui, xông tới cắn anh
hai cái, lúc đó cô mới nín khóc, mỉm cười. Diệp Lương tuy là người lạnh
lùng, nhưng tính tình khá tốt, hơn nữa đối với Trần An An anh càng kiên
nhẫn, bị vợ căn vài cái cũng có sao, lại còn đem dấu hôn khoe khoang!
Bác sĩ Diệp chứng tỏ mình là một người da mặt dày, anh vô cùng hưởng thụ tâm tình nhỏ bé của vợ mình.
Đó chỉ là một chuyện, hai người
luôn có những bất đồng nho nhỏ. Cơ thể Trần An An càng ngày càng nặng
nề, ban đêm khó chịu tới nỗi không ngủ nổi, Diệp Lương còn yêu cầu cô,
thỉnh thoảng lăn qua lăn lại, nói hoa mỹ là mang theo cục cưng vận động, nói tắt là vận động cha con.
Vào giữa hè, Trần An An chỉ ngồi im mà cũng toát mồ hôi, huống chi cùng anh vận động, cô bị Diệp Lương quấy rầy tới nỗi không chịu nổi, nhưng dục vọng ‘người ta’ đã nổi lên, cô
lại không khống chế được bản htân, vừa khóc vừa bị Diệp Nhất Lương đè ra làm, trong lòng vốn cảm thấy tủi thân vậy mà Diệp Lương còn thốt ra mấy lời nói không biết xấu hổ.
Anh thích nhất là vừa làm tình vừa cúi xuống hôn lên nước mắt cô, vừa thở hổn hển nói:
“Nhìn xem, chồng em lợi hại tới nỗi làm em bật khóc này”
Hoặc là
“Vợ ơi, cứ ở trên giường nhìn thấy em là anh lại cứng”
một loạt lời nói ùn ùn kéo tới, Trần An An thật sự không chống đỡ nổi. Dĩ
nhiên, cô cũng thông minh lên chút ít, cô nhất quyết đi tìm bà Diệp tố
cáo!
cô nói, Diệp Lương không để cô ngủ ngon giấc, ngay cả cục
cưng cũng phản đối, ghé khuônmặt nhỏ nhắn, trắng trẻo tới gần bà Diệp, ý tứ rằng mẹ con cô bị người ta lăn qua lăn lại tới nỗi gầy đi rồi.
Bà Diệp nghe xong, sao có thể ngồi yên, cháu trai bảo bối của bà mới là
quan trọng nhất! Con trai giờ cũng chỉ là đóa hoa héo mà thôi, vậy mà
còn dám ảnh hưởng tới sự phát triển của cháu trai bà, đúng là ngại sống
lâu ư!!!
Diệp Lương bị mẹ mắng cho một trận, cuối cùng, mẹ anh
còn chưa hết giận, dùng chổi lông gà vụt anh vài cái, vẫn chưa hiểu
chuyện gì xảy ra anh đã bị đuổi tới phòng ngủ dành cho khách, bà nói
trước khi anh giác ngộ được những suy nghĩ cao quý thì đừng hòng bước
vào phòng ngủ của mình!
Trần An An ngồi bên cạnh, hả hê nhìn ông
chồng mặt lạnh của mình, thiếu chút nữa nhảy cỡn lên. Sau khi thời tiết
sang thu, cảm xúc của Trần An An luôn thất thường, Diệp Lương vừa thấy
cô cười vui vẻ, anh bất lực, lắc đầu, anh cảm thấy bản thân mình bị đánh một trận nhưng đổi lại được nụ cười của cô cũng xứng đáng.
Khi
Trần An An mang thai giai đoạn cuối, bắp chân của cô luôn bị chuột rút,
mỗi lần co rút cũng phải tới 10 phút, cô đau tới nỗi đầu rịn đầy mồi
hôi, mỗi đêm, Diệp Lương đều phải xoa bóp cho cô nửa tiếng, lúc này, cô
mới có thể dễ chịu một chút. Nền tảng của cơ thể Trần An An cũng không
được tốt, có lẽ do ngày trước thiệt thòi nhiều nên thời kỳ mang thai,
Diệp Lương cố gắng hết sức tẩm bổ dinh dưỡng cho cô, nhưng rốt cuộc cũng không có cách nào bù đắp được 20 năm đã qua.
Khi cô mang thai
được chín tháng, bắp chân và bàn chân của cô sưng phù nặng, mu bàn chân
giống hệt một cái bánh bao, Diệp Lương vô cùng đau lòng, cả ngày bọn ở ở trong phòng bác sĩ khoa phụ sản của bệnh viện chữa chạy khiến cho mọi
người đều mệt mỏi.
Tính tình Trần An An cũng càng ngày càng xấu,
ban đêm cô không ngủ được cũng khôgn cho phép Diệp Lương ngủ, chỉ cần
nghĩ tới chuyện mỗi ngày Diệp Lương đều có thể ngủ ngon mà bản thân mình phải chịu khổ như vậy, cô thấy không công bằng. Vì vậy, cô không muốn
lúc cô mất ngủ thì Diệp Lương lại có thể ngủ, cô phải làm anh thức dậy
rồi mới thôi.
Ban đầu, Diệp Lương không phát hiện ra rằng trong
lòng Trần An An để ý chuyện này, vài ngày sau, thấy đêm nào cô cũng thay đổi phương pháp không để cho mình ngủ, anh liền hiểu ra. Sau đó, mỗi
khi anh buồn ngủ, anh lại bấm đùi, hoặc uống một cốc nước lạnh khiến
mình tỉnh táo lại, nói chuyện phiếm với cô,đợi lúc cô ngủ thiếp đi thì
anh mới ngủ tiếp.
Vài ngày như vậy, mắt của Diệp Lương đã bị thâm quầng, ban ngày anh phải đi làm, ban đêm lại thiếu thốn giấc ngủ, hốc
mắt càng ngày càng trũng xuống, làm tôn lên sống mũi cao, khiến anh càng trở nên lạnh lùng, nghiêm nghị.
Trần An An biết mình vô cớ gây
sự, nhưng cô không thể khống chế bản thân, khi trông thấy viền mắt thâm
quầng của Diệp Lương, trong lòng cô lại tự trạch, lại vừa áy náy, ban
đêm cô giả vờ nhắm mắt ngủ, cô muốn để Diệp Lương ngủ sớm một chút.
Nhưng cô và Diệp Lương nào phải người xa lạ, cô có ngủ hay không, Diệp
Lương chỉ cần nhìn cũng có thể nhận ra.
Nhưng trong lòng cô vì
muốn tốt cho mình, nên Diệp Lương cũng không vạch trần, anh vẫn giống
như lúc trước, khi nào cô ngủ thì anh mới ngủ.
Cứ như vậy tới đầu tháng 12, ngày dự tính sinh của Trần An An cũng sắp tới.
Trước ba ngày, Trần An An phải tới bệnh viện chờ sinh, Diệp Lương cũng vào
bệnh viện với cô. Trước khi tới bệnh viện, Trần An An vì quá hồi hộp, cố ý đề cập tới vấn đề sinh sản, kết quả, không thể giảm bớt lo lắng,
ngược lại cô còn khiến bản thân mình thêm sợ hãi.
Trần An An
không phải người yếu ớt, nhưng cô sợ đau, chỉ cần nghĩ tới đau đớn khi
sinh cục cưng thì cô đã sợ hãi, cô còn hay nảy sinh ảo giác, cho rằng
bụng mình bị đau, lần nào cũng dọa Diệp Lương giật mình.
Tới thời điểm cô sinh, thì Diệp Lương đã có chuẩn bị.
Cơn co rút đau đớn ở bụng dưới càng ngày càng kịch liệt, Trần An An vừa đau lại vừa sợ, sắc mặt cô trắng bệch, Diệp Lương ở bên cạnh dỗ dành cô ăn, nhưng cô sao có thể ăn nổi thứ gì, đến lúc cô vất vả nuốt vào vài thìa
cháo thì đã sinh.
Lần đầu tiên Diệp Lương mặc áo blouse trắng đi
cùng vài bác sĩ khoa phụ sản vào phòng sinh với tư cách cá nhân. Anh là
bác sĩ hàng đầu bệnh viện, người trong phòng sinh lại là vợ anh, đương
nhiên không ai ngăn cản anh.
Tuy Trần An An sợ hãi, nhưng Diệp
Lương lại ở cạnh cô, chỉ cần cô ngước mắt là có thể trông thấy ánh mắt
ấm áp, khích lệ của anh, mỗi lần ánh mắt hai người giao nhau, Trần An An đều cảm giác rằng bọn họ đang cùng nhau nỗ lực, thậm chí ngay cả cơn
đau cũng không còn kịch liệt nữa.
Trần An An ngu ngốc cả đời
nhưng ở thời khắc quan trọng lại có cái phúc của một kẻ ngốc, thời gian
sinh đẻ của cô không kéo dài quá lâu, cô ở trong phòng sinh có lẽ chỉ
khoảng hai giờ thì con trai của cô và Diệp Lương đã cất tiếng khóc chào
đời, bé nặng 3 cân 8 lạng, so với những bé trai khác thì nhỏ hơn nhưng
bé lại rất khỏe mạnh, tiếng khóc rất vang, dường như muốn nói cho ba mẹ
sự tồn tại của mình.
Khi Trần An An tỉnh lại, cô thấy có một đứa
trẻ dúm dó nằm bên cạnh mình, nhắm chặt đôi mắt ngủ say sưa. cô thực sự
quá mệt, hai tiếng đồng hồ cũng đủ khiến cô kiệt sức, ngay cả lần đầu
tiên con trai mình uống sữa cô cũng đã bỏ lỡ.
Trần An An thò tay
nhẹ nhàng chạm vào gương mặt nhỏ nhắn của con trai, đỏ hỏn, không hề
trẵng nõn, rất xấu xí, không giống cô, cũng chẳng giống Diệp Lương,
trong lòng cô lại tràn đầy vì ba của đứa bé xấu xí này, đây là con trai
cô, bé ngây ngô ở trong bụng cô chín tháng mười ngày, được nuôi lớn từ
tất cả tinh hoa trên người cô, nó là trái tim của cô, là máu thịt của
cô.
Trần An An không hề hay biết bên ngoài phòng bệnh, hầu như
tất cả bạn tốt của cô và Diệp Lương đều tới, Chu Tề, Lý Duyệt Nhiên,
Lăng Tiêu…Thậm chí còn có Quý Cửu Thành đã thi đậu lên đại học.
Vì sợ ảnh hưởng cô nghỉ ngơi nên mọi người đứng bên ngoài chờ, thà chịu
đựng cái lạnh của tháng mười hai, chịu đựng sự kích động trong lòng,
cũng không bước vào phòng bệnh.
Diệp Lương là người đầu tiên phát hiện Trần An An tỉnh giấc, trên cửa phòng bệnh có một ô kính trong
suốt, chỉ cần nhìn qua là có thể thấy được động tĩnh bên trong. Anh mở
cửa, để bọn Lý Duyệt Nhiên bước vào, nhìn bọn họ vây quanh Trần An An và con trai mình, khóe môi anh không nhịn được, mỉm cười.
“Phỏng vấn một chút, bây giờ anh có cảm giác thế nào? Được làm cha nên rất phấn khởi đúng không?”
Bởi vì từ một đứa con gái nuôi ngoan ngoãn lại biến thành một bé trai
nghịch ngợm, trong lòng Chu Tề hơi khó chịu, vì thế khi mọi người đi vào phòng bệnh, hắn lại đi tới trước mặt Diệp Lương, bắt đầu trêu chọc anh.
Nét mặt Diệp Lương tươi tỉnh, ánh mặt trời từ hành lang chiếu tới, lặng lẽ
hất lên mặt anh, càng khiến nụ cười của anh thêm rạng rỡ, ấm áp, anh
giương mắt, nhìn Chu Tề, đôi mắt anh vẫn rất trong trẻo trong buổi sáng
mùa đông
“Cậu muốn biết sao?”
“Ừ”
“Tôi chưa bao giờ tự hào vì mình là một bác sĩ giống như bây giờ”
Ánh mắt của anh lướt qua mọi người đang vây quanh mép giường, dịu dàng rơi
vào khuôn mặt mệt mỏi của Trần An An, đầy vẻ yêu thương
“Bởi vì ở lúc cô ấy khó khăn nhất, tôi có thể ở bên cạnh cô ấy, cùng cô ấy chứng kiến lúc con trai chúng tôi sinh ra” .
Anh nói.
“Có thể đồng cam cộng khổ với cô ấy, hạnh phúc bên nhau, tôi rất vui vẻ,
cũng cực kỳ thỏa mãn, đây chính là cảm nhận lúc này của tôi”