Từ khi đến nhà Diệp Lương Nhất, Chu Tề liền mặt dày ở lỳ không đi đâu cả.
Trần An An thương hắn, Diệp Lương Nhất cho phép hắn, hắn ở cực kỳ thoải
mái, dĩ nhiên là không hề nổi điên nữa, trong mấy ngày này rất vui vẻ
không khác gì người bình thường.
Chân Trần An An bị thương, hàng
ngày cứ phải nhảy lò cò khắp nhà. Diệp Lương Nhất đâu nỡ để cô làm việc
nhà, coi cô như báu vật, che trong lòng còn sợ cô lạnh, huống chi là bắt cô làm việc khi đang bị thương. Nhưng mà hắn còn phải đi làm, xin nghỉ ở bệnh viện rất khó, cho nên không có cách nào để chăm sóc Trần An An. Vì vậy từ khi Chu Tề đến ở liền kiêm luôn vị trí bảo mẫu không công.
Trần An An cảm thấy cực kỳ ngại ngùng, làm sao có thể để khách đụng tay đụng chân như vậy. Thế nhưng Chu Tề lại vô cùng vui tươi hớn hở, xem ra là
rất thích thú. hắn nấu cơm rất khá, dù sao cũng từng đi du học, làm việc nhà hay nấu nướng gì đó không làm khó được hắn.
Sau khi Chu Tề
khôi phục bình thường, nhìn so với trước còn hoạt bát hơn, nhưng không
biết như thế nào, lại ít bám dính lấy Trần An An, mà thích vào phòng ba
Trần, cùng ông đánh cờ, chơi một chút mà đến tận trưa.
Chu Tề
trời sinh thông minh, nhưng mà không hiểu tại sao chơi cờ lại dở tệ, đã
đánh nhiều ngày như vậy mà chưa một lần thắng, bị ba Trần đánh cho không còn một mảnh giáp, tức đến nỗi dậm chân bình bịch.
Tuy vậy ba
Trần bởi vì có Chu Tề đến tìm chơi cờ nên cũng không đòi về nữa. Mỗi
ngày cứ đến giờ, nếu mà Chu Tề còn chưa vào, ngược lại ông sẽ gọi hắn.
một già một trẻ ở chung vô cùng vui vẻ, thậm chí lúc hơn điểm đối phương còn tỏ ra vô cùng luyến tiếc.
Sang tháng hai, thành phố A càng
lúc càng lạnh và khô hanh. Trần An An tuy rằng bị phỏng nặng, nhưng suy
cho cùng tuổi trẻ, khả năng hồi phục khá mạnh, rất nhanh đã có thể chạy
nhảy như thường. Chu Tề ở nhà bọn họ đã được nửa tháng, cuối cùng vẫn bị ba Chu tới cửa xách về, trước khi đi cũng không biết trúng gió gì, chen vào đẩy Diệp Lương Nhất ra, trực tiếp kéo Trần An An vào trong lòng, ôm ấp thắm thiết một hồi.
Diệp Lương Nhất tức đến nỗi thiếu chút
nữa cho hắn một đạp, cũng may Chu Tề mau lẹ, rất nhanh liền buông ra,
lúc này mới khiến bình dấm chua Diệp không bùng nổ.
Vết thương
của Chung Vận khá nghiêm trọng, phải nằm viện liên tục nhiều ngày, tay
phải động cũng không dám động, sợ chính mình yếu ớt khiến gân cốt thật
sự bị đứt mất.
sự kiện xảy ra trong phòng bệnh kia rất nhanh đã
truyền khắp bệnh viện, từ viện trưởng cho tới lao công bảo vệ, ai cũng
biết bác sỹ luôn xinh đẹp cao quý của khoa ung bướu, Chung Vận, cầm kéo
có ý đồ mưu sát bệnh nhân, hơn nữa bệnh nhân này còn là bạn gái của sư
huynh cô ta!
Ở nơi buồn tẻ lạnh lẽo như bệnh viện thì đây quả là
một chuyện động trời, nháy mắt như là một cơn lốc xoáy quét qua tất cả
mọi người, chỗ nào cũng có người bàn tán, thậm chí những y tá chưa biết
mặt Chung Vận còn đặc biệt tìm cớ đến phòng bệnh nhìn mặt cô ta.
Nhìn xem rốt cuộc là người phụ nữ điên cuồng như thế nào mới có khả năng làm ra chuyện như vậy.
Dưới tình trạng này, cho dù Chung Vận có mặt dày như thế nào cũng không thể
tiếp tục ở lại bệnh viện nữa, vừa được xuất viện liền cuốn gói chạy lấy
người, nhân tiện đem đơn từ chức đặt lên bàn làm việc của viện trưởng.
Vốn là với một nhân tài tuổi trẻ đầy hứa hẹn như Chung Vận thì bệnh viện sẽ tìm mọi cách để giữ lại, bởi vì được bay lên môi trường lớn, nói không
chừng ngày nào đó sẽ sáng tạo ra cả kỳ tíchy học cũng nên.
Nhưng
lần này, viện trưởng luôn ưu ái ngay cả một câu giữ lại cũng không nói,
xem ra đã hoàn toàn thất vọng với Chung Vận rồi. Mặc kệ vấn đề cá nhân
gì, làm ảnh hưởng đến bệnh nhân, truyền ra ngoài cũng sẽ vấy bẩn thanh
danh của bệnh viện. Lần này cho dù Chung Vận không tự từ chức thì chờ
đợi cô ta cũng tuyệt đối không phải kết quả tốt gì. Nhưng mà Chung Vận
vẫn khá thông minh, tự động từ chức, như vậy ít nhiều cũng giữ lại chút
thanh danh cho mình.
Lúc cô ta đi, dù là Diệp Lương Nhất hay Chu
Tề cũng đều không thèm tiễn, bạn bè kết giao đã mười mấy năm, rốt cuộc
vẫn là người dưng. Chung Vận mang theo giấc mơ rực rỡ đến thành phố A,
cuối cùng lại thê thảm ra đi, thế mới nói tự làm bậy không thể sống.
Vào đợt hóa trị liệu lần thứ hai, ba Trần phản ứng còn dữ dội hơn nhiều, ăn cái gì thì nôn cái đó, ngay cả uống nước cũng không được, cuối cùng
thậm chí còn nôn ra cả máu, nhịp tim cũng xuống rất thấp, ngực khó chịu
thở hổn hển, cả người nằm ở trên giường run rẩy không ngừng, dọa Trần An An gần như ngất đi.
Cuối cùng, vẫn là Diệp Lương Nhất quyết định ngừng điều trị, chẳng những lần này ngưng mà sau này cũng không làm nữa.
Trong lòng Trần An An có dự cảm xấu, nhưng Diệp Lương Nhất lại nói, trị bệnh
bằng hoá chất chỉ để phòng ngừa tế bào ung thư khuếch tán, trước mắt thì tình trạng của ba Trần khá ổn định, cho nên không làm trị liệu bằng hoá chất cũng được, thế mới khiến tâm trạng của cô được thả lỏng.
Lúc đầu Trần An An vẫn chưa tin, nhưng mà nhìn sắc mặt ba cô ngày càng hồng hào, thân mình gầy trơ xương cũng bắt đầu có da có thịt, thoạt nhìn
cũng không khác mấy so với người bình thường, lúc này Trần An An mới yên tâm.
Từ sau khi khỏe lại, ba Trần nói sao cũng không chịu ở lại
thành phố nữa, Trần An An chỉ thiếu mỗi quỳ xuống cầu xin thôi. Cuối
cùng ông thừa dịp ban đêm trốn về, khiến cho Trần An An khóc nguyên một
buổi sáng, xong rồi cũng dọn đồ về quê luôn, bởi vì cô vẫn không yên tâm về ba cô.
Ai ngờ ngày hôm sau đã bị ba Trần đuổi về, bảo cô nên
đi làm thì phải đi làm, ông cũng không phải tàn phế, cần gì phải dựa dẫm cô như vậy.
Trần An An khóc thút thít suốt trên đường về, lòng
đau như không thể thở nổi, ba cô mới phẫu thuật hơn một tháng, để ông tự mình nấu cơm, tự mình làm việc đồng ruộng, cô làm sao có thể nhẫn tâm?
Nhưng mà cô không dám khiến ba tức giận, chỉ có thể ở trong lòng trách
mình vô dụng, khóc đến nỗi mắt sưng lên như hai trái đào.
Cuối
cùng Diệp Lương Nhất phải cam đoan rằng ba cô không có việc gì, cô làm
như vậy sẽ khiến ông thêm áp lực, không tốt cho bệnh tình. Lúc này Trần
An An mới nửa tin nửa ngờ ngừng khóc. Diệp Lương Nhất hứa với cô một
tuần sẽ đưa cô về nhà một lần, nếu thấy ba cô không khỏe, nhất định sẽ
đưa ông lên thành phố lần nữa.
May mà cuộc sống một mình của ba
Trần cũng không vất vả lắm, người béo lên không ít, còn cười nhiều hơn
cả so với lúc ở thành phố. Mỗi lần Trần An An về, ông liền dẫn cô đi xem chú gà trống vừa mập vừa to ông nuôi trong chuồng, giống y hệt đứa nhỏ
thích khoe đồ.
Đến lúc này Trần An An mới thoáng yên tâm, nhưng
vẫn kiên trì một tuần về nhà một lần, giành với ba cô làm hết mọi việc,
quét dọn lau chùi sạch sẽ xong mới theo Diệp Lương Nhất trở lại thành
phố.
Mọi chuyện cơ bản đã xong,Trần An An một lần nữa trở lại
công ty làm việc, cao hứng nhất không ai khác là Lý Duyệt Nhiên, không
có Trần An An, cô làm gì cũng chẳng thấy thú vị.
Sang tháng ba,
cứ cuối tuần là Diệp phu nhân lại tóm lấy Trần An An đi cùng, không phải là đi chọn áo cưới thì là thử lễ phục, thường thường đã đi là hết cả
một ngày, Trần An An về đến nhà là lăn ra ngủ, hoàn toàn không còn hơi
sức quan tâm đến Diệp Lương Nhất.
Tuy rằng tính cách Diệp Lương
Nhất lạnh lùng nhưng lại đặc biệt thích bám dính bên người Trần An An,
bị Diệp phu nhân náo loạn như vậy, cũng không biết bao lâu rồi Trần An
An không liếc hắn một cái, thật sự là hơi quá đáng!
Hôm nay, sau
khi Trần An An được Diệp phu nhân thả về, thuận tiện còn mang theo đồ ăn bên đó về, cho vào lò vi sóng hâm nóng rồi bưng ra bàn ăn. Mấy ngày nay bọn họ toàn ăn đồ ăn mua ngoài, lý do là Trần An An cảm thấy quá mệt
mỏi, ngay cả phòng bếp cũng lười bước vào.
Diệp Lương Nhất cảm
thấy gần đây Trần An An rất khác lạ, hắn nhìn một bàn thức ăn bán ngoài, ánh mắt vô cùng bất mãn, ai mà muốn ăn những thứ đầy dầu mỡ gia vị này, vẫn là Trần ngốc nghếch nấu cơm ngon nhất!
Nhưng mà ngẩng đầu
nhìn khuôn mặt mỏi mệt của cô, Diệp Lương Nhất đành nuốt xuống một bụng
không hài lòng của mình. cô đã mệt đến như vậy, làm sao hắn có thể khiến cô thêm vất vả được. Nhưng mẹ mình đến tột cùng là dẫn cô đi làm những
cái gì vậy, sao mới có vài ngày mà hắn đã cảm thấy cô ngốc nhà mình gầy
đi một vòng rồi.
Nghĩ đến đây, Diệp Lương Nhất ăn cũng không ngon nữa, hắn gắp cho Trần An An một miếng thịt bò cô thích nhất rồi đặt đũa xuống, hỏi: “Ban ngày em và mẹ đi đâu?”
“không đi đâu cả.” Trần An An uể oải cầm đũa chọc chọc cơm trong bát, xem ra là không nuốt nổi nữa rồi.
Kỳ lạ! Diệp Lương Nhất nhíu mày, cũng không biết có phải vì hồi nhỏ nghèo
khó hay không mà Trần An An có thói quen ăn cơm vô cùng nghiêm túc, ăn
xong trong bát đều sạch sẽ, khi nào thì lại khẩy khẩy cơm như vậy? Rốt
cuộc là làm sao không biết?
“Vậy sao em lại mệt như vậy?” Hay là lại theo mẹ mình làm chuyện gì kỳ quái?
“Em cũng không biết,” Trần An An ủ rũ đặt đũa xuống, ngáp một cái,“Mẹ và em đi thử lễ phục, sau đó đi dạo một tiếng.” cô quệt nước mắt tràn ra khóe mắt, từ trên ghế đứng lên nói: “Anh chịu khó ăn một mình nhé, em không
ăn nữa, em tắm rồi đi ngủ luôn.” nói xong liền đi ra khỏi phòng bếp.
Chẳng lẽ sắp làm cô dâu nên thế, Diệp Lương Nhất cũng không phải người vô
tâm, cân nhắc trong chốc lát, vẫn không nghĩ ra nguyên nhân, chỉ có thể
nhanh chóng thu dọn bàn, nghĩ nghĩ, lại mang bát đũa rửa sạch, xong hết
mới cầm áo ngủ cũng vào phòng tắm.
Trần An An đang ngâm mình
trong bồn tắm, khuôn mặt nhỏ nhắn bị hơi nước nóng làm cho ửng hồng, làn da sáng bóng mê người, hai bầu ngực trắng nõn cùng hai trái anh đào
hồng tươi, đặc biệt có cảm giác tồn tại. Còn có cặp đùi thon dài e ấp
kia, quả thực chính là một sự cám dỗ trần trụi!
Diệp Lương Nhất
đã gần một tuần không thân mật với Trần An An, lúc này vừa thấy cô như
vậy, làm sao còn có thể nhịn được, rất nhanh cởi quần áo bước vào bồn
tắm, ôm lấy Trần An An bắt đầu hôn hôn cắn cắn, phía dưới lập tức cứng
dậy.
Trước nay về phương diện tình * dục hắn khá là mạnh mẽ,
chẳng qua là quan tâm đến cảm nhận của Trần An An. Lúc này đã vài ngày
không gần gũi, cả người sắp phát hỏa luôn rồi. Dù vậy hắn lại muốn lưu
cho Trần An An một đêm khó quên, cho nên cũng không gấp gáp. hắn đem
nước trong bồn tắm xả bớt hơn nửa rồi nhẹ nhàng ôm cô vừa liếm vừa hôn,
bắt đầu từ bả vai mượt mà xuống dần đến phần bụng.
Lúc đầu Trần
An An còn thoải mái hừ hừ hai tiếng, sau đó thì chẳng có động tĩnh gì.
Chỉ là Diệp Lương Nhất còn đang đắm chìm trong lửa nóng tình * dục nên
không phát hiện ra.
“Còn muốn anh tiếp tục hôn sao?” Giọng Diệp
Lương Nhất khàn khàn gợi cảm, tà tứ liếm liếm môi, bàn tay to không
ngừng vuốt ve cặp mông của Trần An An.
Hỏi một lần, trên đỉnh đầu không hề nhúc nhích.Diệp Lương Nhất cong khóe môi, đã làm bao nhiêu lần rồi, thế mà cô ngốc này vẫn còn thẹn thùng! không sao, hắn rất rộng
rãi, sẽ không so đo với cô!
“An An,” Bàn tay Diệp Lương Nhất lướt dần theo đường cong duyên dáng của cô tiến lên trên, nắm lấy một bầu
ngực, vừa thong thả xoa nắn, vừa dụ dỗ :“Muốn thì nói cho anh biết.”
Đợi một lát, vẫn không có động tĩnh, Diệp Lương Nhất nhíu mày, lúc này mới
cảm thấy có gì đó không thích hợp, ngẩng đầu thì thấy, Trần An An đang
nghiêng đầu dựa vào tường mà ngủ, hai cánh mũi xinh xắn phập phồng, hiển nhiên là đã ngủ say!
Sắc mặt Diệp Lương Nhất trầm xuống, quả
thực đen như đít nồi! thật quá đáng mà! cô lại có thể nhằm lúc hắn đang
miệt mài ra trận lăn ra ngủ! Đây không phải là ngầm ám chỉ kỹ thuật của
hắn không tốt sao?! Bác sĩ Diệp phẫn nộ hận không thể xách Trần An An
dậy, lớn tiếng tra hỏi cô một trận!
Nghĩ một lát, rốt cuộc đành
nhịn xuống cơn tức trong lòng, nhặt lại trái tim như nứt ra thành từng
mảnh, bế Trần An An ra khỏi bồn tắm, lau khô người cho cô rồi cứ trần
trụi như vậy ném cô vào trong chăn.
Phía dưới vẫn còn cứng rắn,
không bị ảnh hưởng chút nào bởi cơn tức, Diệp Lương Nhất hung hăng lườm
Trần An An, tự mình hờn dỗi trong lòng.
thật quá đáng! thật không có tình người! Đây chính là mang tự tôn của hắn hung hăng dẫm nát dưới
chân! Hừ, thật may ngày mai là thứ bảy, để rồi xem sáng mai hắn xử lý cô như thế nào!
Diệp Lương Nhất tự giải quyết xong, lau lau tay,
tuy rằng trong lòng vẫn khó chịu, nhưng dục * hỏa được dập bớt, đầu óc
lại tỉnh táo một chút. Gần đây Trần An An đúng là bất thường, hay là do
phải chăm sóc ba cô nên mệt quá ? không được, ngày mai phải đưa cô đi
bệnh viện kiểm tra cho cẩn thận mới được!
Nghĩ đến đây, cuối cùng Diệp Lương Nhất cũng có thể đè xuống sự tức giận và ấm ức của mình, bàn tay to duỗi ra, ôm chặt Trần An An vào lòng, nhắm mắt lại, không còn
nghĩ tới mấy trò mờ ám kia nữa