Trần An An thấp thỏm ngồi ở mép giường, mông nhỏ cũng không dám ngồi thật,
cúi đầu, thành thành thật thật đợi Diệp Lương Nhất lên tiếng.
Diệp Lương Nhất thấy bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời này của cô, trong lòng rất vừa ý, đẩy kính mắt, ngồi xuống bên cạnh cô, trầm giọng nói: “Hôm nay
đã biết mình phạm sai lầm chưa?”
Trần An An vội vàng gật đầu, là
cô đồng ý làm bạn gái Diệp Lương Nhất ba tháng, giờ mới chưa đến một
tháng, cô thiếu chút nữa đã tiết lộ bí mật. Trong lòng Trần An An áy
náy, giương mắt nhìn Diệp Lương Nhất, vội vàng cam đoan nói: “Về sau
nhất định tôi sẽ chú ý!”
“Chú ý?” Diệp Lương Nhất lạnh như băng cao thấp quét Trần An An vài lần, “Em cảm thấy em chú ý thì sẽ hết ngốc nghếch à?”
Trần An An ngẩn người, trong lòng có chút oán giận, cô là người ngây ngô,
nhưng mà cô đã nói đến như vậy, anh ấy còn muốn thế nào nữa?
“Sao, không phục?” Diệp Lương Nhất hừ lạnh một tiếng, “Nếu không phải em
ngốc, hôm nay sao Chu Tề có thể hoài nghi, may mắn tôi nghĩ ra biện pháp tốt, nếu không thì em đã xong rồi!”
Nói xong, hắn nhẹ nhàng tách một phát lên cái trán trơn bóng của Trần An An, gằn từng tiếng nghiêm
túc nói: “Về sau không được gặp Chu Tề thường xuyên như vậy, cho dù muốn gặp, cũng phải nói cho tôi biết, nhớ chưa?”
Ngoài Lý Duyệt
Nhiên, Chu Tề là người duy nhất cô coi là bạn tốt, yêu cầu này không
khỏi cũng quá hà khắc rồi, Trần An An ở trong lòng nói thầm. Nhưng mà
nhìn ánh mắt nghiêm nghị của Diệp Lương Nhất, cái gì mà kháng nghị đều
không được, chỉ có thể không cam lòng gật đầu, nhỏ giọng nói một câu
được.
Diệp Lương Nhất có được cam đoan của cô, lúc này mới vừa
lòng. Nhìn bộ dáng ủy khuất của cô ngốc kia, bỗng nhiên cảm thấy ngứa
ngứa trong lòng, một màn ở rạp chiếu phim kia lại phóng đại trong đầu,
vô cùng khiêu chiến tự chủ của hắn.
Diệp Lương Nhất ho nhẹ một
tiếng, nhích nhích gần lại Trần An An, thấp giọng nói bên tai Trần An
An: “Lại nói tiếp, chúng ta còn có món nợ chưa tính xong…..”
Trần An An vừa nghe, lập tức bị dọa thiếu chút nữa nhảy dựng lên, “Còn, còn
cái gì?” Cô thực sự là sợ Diệp Lương Nhất, mỗi lần bị ánh mắt lạnh như
băng của hắn đảo qua, cô liền cảm thấy mình như là đệ tử bị sư phụ túm
được sơ hở, vừa kinh vừa sợ.
“Lúc ở rạp chiếu phim em hôn tôi.”
Diệp Lương Nhất chỉ chỉ môi mình, tiến đến trước mắt Trần An An, “Tôi
thấy tôi đã chịu thiệt.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần An An đỏ
lên, né tránh không dám nhìn vào mắt Diệp Lương Nhất, “Rõ ràng, rõ ràng
là anh, anh bảo tôi hôn!” Sao cuối cùng lại trách cô? Anh ấy ghét bỏ cô? Trần An An có chút khổ sở.
“Đó là kế tạm thời, nhưng cuối cùng
tôi vẫn cảm thấy tôi chịu thiệt, em nói làm sao bây giờ?” Diệp Lương
Nhất nhún vai, ánh mắt cực kỳ có tính xâm lược gắt gao nhìn Trần An An.
“Tôi lại thấy tôi cũng chịu thiệt!” Trong lòng Trần An An khó chịu, cô còn
chưa từng hôn người khác đâu, lại bị anh ấy yêu cầu chủ động hôn, đã khó xử lắm rồi, giờ anh ấy lại nói mình chịu thiệt! Làm sao có thể như vậy!
“Lại nói, dù sao cũng không phải chưa từng hôn!” Cô nghiêng đầu sang chỗ khác hung hăng nói.
“Thế sao?” Diệp Lương Nhất sờ sờ cằm, bỗng nhiên đưa tay tháo kính quăng lên giường, xoay bờ vai Trần An An, trực tiếp cúi đầu bắt lấy môi cô.
Trần An An chỉ cảm thấy hoa mắt, tiếp theo đã bị xúc cảm mềm mại ướt át trên môi làm cho kinh sợ.
Cô trừng mắt nhìn Diệp Lương Nhất, thấy hắn đã nhắm hai mắt lại, lông mi
vừa dài vừa dày che khuất cặp mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng kia, ngay
cả nét cứng rắn lạnh lùng thường thấy cũng nhu hòa rất nhiều…..
Sao bỗng nhiên lại thế này? Đầu óc Trần An An mơ hồ, rõ ràng vừa rồi anh ấy còn ghét bỏ cô!
Cô muốn đẩy hắn ra, dù sao bọn họ cũng chẳng có quan hệ gì, hôn một lần có thể nói là ngoài ý muốn, nhưng mà hôn xong rồi còn hôn tiếp thì tính là cái gì?
Trong đầu thì nghĩ như vậy, nhưng mà tay lại không cách
nào cử động, suy nghĩ và hành động hoàn toàn không cùng tần số. Trần An
An cảm thấy trái tim mình cũng theo tiết tấu hắn hôn môi, thình thịch
nhảy dựng lên, tay chân đều mềm nhũn, trước mắt một mảng mơ hồ, thẳng
đến khi Diệp Lương Nhất ngẩng đầu lên, giống như chưa thỏa mãn liếm liếm môi, lúc này cô mới đột nhiên phản ứng kịp.
“Anh, anh làm gì
vậy?” Mặt cô đỏ bừng, trong đôi mắt to tràn ngập sương mù, giống như một chú thỏ nhỏ, từ từ lùi ra thật xa, kinh hoàng nhìn Diệp Lương Nhất.
“Em nói, dù sao cũng đã hôn qua, hôn lại một lần cũng không tính là cái
gì.” Diệp Lương Nhất mò tìm kính mắt trên giường đeo lên, trong mắt mang theo ý cười, “An An, tôi đói bụng.”
Trần An An không ngờ hắn bỗng nhiên đổi đề tài, chớp chớp mắt, “Cái gì?”
“Tôi đói bụng.” Diệp Lương Nhất miễn cưỡng lặp lại một câu, “Thấy em và Chu
Tề đi cùng nhau, cơm cũng chưa ăn xong liền phải chạy qua.”
Những lời này đầy ám chỉ này, cho dù là trì độn như Trần An An cũng nghe ra ý tứ hàm xúc trong đó, nhưng cô không dám nghĩ nhiều, chỉ có thể đỏ mặt,
xoay người chạy ra ngoài, vừa lắp bắp nói:
“Vậy, tôi vào bếp chuẩn bị đồ ăn cho anh.”
Chậc chậc, đúng là con thỏ nhỏ. Diệp Lương Nhất tiếc nuối xoa xoa môi, cũng
không thể đem người dọa chạy mất, trước nuôi, chờ lúc trưởng thành thì
một ngụm ăn luôn!
Trần An An hoang mang rối loạn chạy vào phòng
bếp, đứng một hồi lâu mới miễn cưỡng đè nén được nhịp tim đang đập điên
cuồng, trong lòng thì thầm mắng Diệp Lương Nhất, tay lại tỉ mỉ nấu cho
hắn một tô mì thịt bò.
Nước mì bốc hơi lên nóng hổi, hành tươi
xanh nhạt xắt đều đặn chỉnh tề, rắc lên sợi mì mềm trắng, vài miếng thịt bò thái mỏng liền khiến người ta chảy nước miếng.
Diệp Lương
Nhất cầm lấy đôi đũa, rất nhanh đem cả tô mì lớn ăn sạch, thỏa mãn dùng
khăn lau miệng, ngẩng đầu lên thấy Trần An An nhu thuận ngồi ở một bên,
hơi hơi cúi đầu, lộ ra cái gáy trắng noãn mềm mại, trái tim Diệp Lương
Nhất run lên, bỗng nhiên kêu lên: “An An.”
“Ừm?” Trần An An ngẩng đầu nhìn hắn, mắt to ở dưới ánh đèn mênh mông dập dờn sóng nước, mang theo một loại ngây thơ mê hoặc.
“Làm bạn gái tôi, tôi…..” Diệp Lương Nhất chuẩn bị vài lời, vừa định tiếp
tục nói. Chỉ thấy Trần An An bỗng dưng bật dậy, nhanh tay cầm lấy cái tô hắn vừa ăn xong cho vào bồn rửa, “Tôi biết rồi, tôi sẽ không gặp Chu Tề nữa, cũng sẽ không làm lộ ra, anh yên tâm!”
Nói xong cô liền mở vòi nước, tiếng nước rào rào nhất thời tràn ngập ở bên tai hai người.
Diệp Lương Nhất đỡ trán, cô ngốc này, khó khăn lắm hắn mới thổ lộ được, lại
bị cô phá ngang như vậy! Thôi, chờ một thời gian nữa cũng không muộn,
đợi đến lúc cô ấy thích hắn không kiềm chế nổi, xem cô còn có thể chịu
đựng không!
Nghĩ đến đây, Diệp Lương Nhất cũng không ở phòng bếp
dây dưa nữa, trực tiếp trở về phòng thay quần áo tắm rửa, chỉ còn lại
Trần An An ủ rũ ở phòng bếp vừa thất thần rửa bát, vừa nghĩ, nếu bác sĩ
Diệp thật sự muốn cô làm bạn gái anh ấy thì thật tốt biết bao.
Sáng hôm sau, Diệp Lương Nhất theo thường lệ đưa Trần An An đi làm xong mới
lái xe đến bệnh viện. không ngờ còn chưa đến văn phòng mình đã bị viện
trưởng ngăn lại.
“Lương Nhất à, tết dương lịch có một hội thảo trao đổi học tập ở San Francisco, cậu cũng đi đi.”
Diệp Lương Nhất sửng sốt một chút, lập tức thần sắc không thay đổi cầm chìa
khóa mở cửa,“Cháu không đi, trong bệnh viện còn vài ca phẫu thuật……”
“Tôi biết cậu yêu công việc,” Viện trưởng vui mừng vỗ vỗ bả vai Diệp Lương Nhất,“Tôi sẽ tìm người thay, cậu cứ yên tâm đi đi.”
“không phải chỉ có lúc này.” Diệp Lương Nhất mở cửa, đón viện trưởng vào
phòng, vừa xé gói trà lúa mạch vừa lạnh lùng nói:“Bạn gái cháu không
đồng ý để cháu đi.”
Lần này đến phiên viện trưởng sửng sốt,“Cậu có bạn gái?”
Diệp Lương Nhất gật đầu, cầm cái chén ấm áp, thấp giọng nói:“Trước kia cô ấy vì cháu quá bận công tác đã ầm ĩ khó chịu rồi, lần này cháu không thể
đi được.”
không đúng a, Lương Nhất đã có bạn gái, mà tiểu Chung
xem ra còn chưa chết tâm với cậu ấy, viện trưởng âm thầm ở trong lòng
suy nghĩ, chuyện của mấy người trẻ tuổi này thật sự là rất phức tạp!
Mình can thiệp vào cũng không hay, nhưng mà ông đã đồng ý với tiểu Chung rồi, nhất định phải làm cho Lương Nhất cùng cô đi Mĩ, việc này thật
không dễ làm!
“Lương Nhất, cậu xem, cậu tốt nghiệp Stanford, vừa
lúc lần này cũng là đến San Francisco, cậu có thể gặp lại giáo sư cũ của mình, đúng rồi, còn có bạn gái cậu, cậu xuất ngoại vừa lúc có thể đưa
cô ấy đi cùng, chắc cô ấy cũng rất vui. Huống hồ trong số các bác sĩ của bệnh viện thì tính ra cậu khá thạo tiếng Anh, có thể cùng các bác sĩ
ngoại quốc đàm luận, coi như cậu giúp tôi một việc, trở về thì giải
thích với bạn gái cậu.”
Diệp Lương Nhất nhíu mày, đặt ly trà
trong tay xuống, hắn thật sự không muốn đi Mĩ, trong nhà còn nuôi một cô ngốc như vậy hắn căn bản vô cùng lo lắng. thật vất vả mới lừa được cô ở lại, không đi gặp Chu Tề, vạn nhất hắn đi rồi, cô lại lén lút đi gặp
cậu ta thì làm sao bây giờ?
Nghĩ tới điều này, Diệp Lương Nhất nâng mắt nhìn viện trưởng,“Có thể mang người nhà theo sao ạ?”
Mang theo người nhà? Xem ra Lương Nhất đúng là có bạn gái! Nhưng mà mang
người nhà sao được? Nếu bác sĩ nào cũng đưa người nhà đi, kinh phí lần
này sao đủ!
Giống như biết viện trưởng nghĩ gì, Diệp Lương Nhất nói tiếp:“Phí của bạn gái cháu sẽ tự trả.”
“Nhưng mà……” Viện trưởng vẫn khó xử.
“Nếu không thể mang theo người nhà, cháu sẽ không đi.” Diệp Lương Nhất một bước cũng không nhường.
Hai người đối mặt thật lâu sau, cuối cùng, viện trưởng đành phải thở
dài,“Được rồi, có thể, nhưng mà hành trình của cô ấy phải thống nhất với bệnh viện, cậu cũng không thể vì cô ấy mà chậm trễ công việc.”
Diệp Lương Nhất gật đầu, cam đoan với viện trưởng,“Tất nhiên.”
Viện trưởng đi ra khỏi văn phòng Diệp Lương Nhất, sờ sờ đỉnh đầu trụi lủi,
lần này coi như là ông đã hoàn thành yêu cầu của tiểu Chung, tuy rằng
bạn gái Diệp Lương Nhất đi theo, nhưng ít nhất Diệp Lương Nhất cũng đi.
Nghĩ đến đây, ông lấy ra điện thoại,“Tiểu Chung, Lương Nhất đồng ý rồi, ai, khách khí cái gì, được được.”
Viện trưởng cười ha ha treo điện thoại, vừa đi vừa thầm nghĩ, tiểu Chung bộ
dạng xinh đẹp, y thuật lại cao, đối nhân xử thế cũng tốt, quả thực cùng
Diệp Lương Nhất chính là một đôi trời sinh, không biết bạn gái Diệp
Lương Nhất đến tột cùng là cái dạng gì, thế nhưng ngay cả người như
Chung Vận cũng không bằng.
Mà bên kia, Chung Vận ngắt điện thoại, rốt cục trên mặt cũng lộ ra nụ cười thật lòng đầu tiên trong mấy ngày
nay. San Francisco, thật sự là chỗ tốt.