Tề Nhân Kiệt lại cư nhiên nói vs Du Thần Ích như vậy, cô nói với anh lúc nào ?
Rõ ràng nói như vậy là có ý muốn hãm hại cô, chẳng lẽ là vì cô rời bỏ anh ta, mà anh ta hận cô như vậy sao?
( Văn Hinh hiểu lầm Kiệt ca rồi)
Thấy Văn Hinh không nói lời nào, Du Thần Ích cho là cô đã thừa nhận, tức
giận trong lòng càng tăng cao, “ Nói vậy, cô tình nguyện trở về cùng
tôi, mục đích để phục kích, chớp thời cơ cung cấp tin tức tuyệt mật cho
Tề Nhân Kiệt , tôi nói không sai chứ?” Mà Du Thần Ích vẫn còn ngu ngốc
tin tưởng cô tới mức muốn móc cả trái tim ra cho cô, không ngờ lại trở
thành trò cười ngu ngốc nhất.
“ Có phải cho dù tôi có nói gì ,
anh cũng sẽ không tin tưởng tôi nữa đúng không?” Đối với một Du Thần Ích đang tức giận, Văn Hinh vẫn dùng thái độ nhàn nhạt không hề vội vàng,
cũng không hề nổi giận, nhưng cũng chỉ một mình cô biết, lúc này, trong
lòng của cô đang nhỏ máu.
“ Cô cảm thấy, tôi còn có thể tin
tưởng cô sao?” Câu này, Du Thần Ích phải cắn răng nghiến lợi mới nói ra
được, nếu như không phải lúc này anh ta đã vô cùng tiết chế bản thân,
thì đã sớm xông lên cho Văn Hinh mất bạt tai rồi.
( tsb thằng vũ phu)
“ Nếu như tin là tôi bán đi, vậy anh định làm gì tôi?” Văn Hinh hỏi Du
Thần Ích, trong mắt hiện lên tia châm chọc, “ kế tiếp anh muốn hành hung tôi à? Tiếp tục như những lần trước à?”
"Cút!" Du Thần Ích
chỉ lạnh lùng phun ra một chữ, “ Lập tức cút cho tôi, đừng để tôi gặp
lại cô!” Hắn sợ cô sẽ không biến mất trước mắt hắn, hắn sợ mình nhất
thời không khống chế được mình mà làm tổn thương cô.
( Can’t help!)
Văn Hinh không nói thêm gì nữa, chỉ yên lặng nhìn Du Thần Ích, nhưng anh ta không thèm nhìn cô dù chỉ một lần. Thấy vậy, đáy lòng cô chua xót, sau
đó cô nở nụ cười, “ Được, tôi đi!” Nói xong, cô không hề nghĩa ngợi quay ra bên ngoài, cho tới khi cô đi khỏi, Du Thần Ích vẫn không hề nhúc
nhích, chết chân tại chỗ, không hề có ý định ngăn cản cô.
Văn Hinh vừa ra ngoài cửa, nghe thấy tiếng Diêu Phương và mấy người giúp
việc đang ở bên ngoài, thấy cô đi ra, Diêu Phương lập tức xông tới, lo
lắng hỏi: “ Văn Hinh, sao thế, có phải đã xẩy ra chuyện gì không?”
Văn Hinh không trả lời, trực tiếp đi xuống dưới lầu, Diêu Phương cũng đi
theo cô xuống, “ Văn Hinh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Văn Hinh nhìn vẻ mặt lo lắng của Diêu Phương, cười nói:” Cháu phải đi, ngài không cần ngăn cản cháu, bên ngoài đang mưa, ngài không cần đi ra ngoài cùng cháu.”
Nói xong, cô cười nhạt, sau đó xoay người hòa mình vào trong cơn mưa xối xả.
Diêu Phương sửng sốt, nhìn Văn Hinh biến mất trong màn mưa, không hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì,tại sao cô lại muốn rời đi.
Trời lúc này đã vào thu, nước mưa lạnh như băng xối lên người cô, từ cổ chảy xuống thân thể cô, lạnh lẽo, khiến người ta có cảm giác lạnh thấu
xương, mà lúc này, văn Hinh đã không còn cảm giác được cái lạnh ấy, chỉ
có trái tim đau nhắc nhở cô, thì ra cô vẫn còn sống.
Thì ra từ đầu tới giờ, Du Thần Ích vẫn không tin cô, luôn không hề tin tưởng cô!