“Du Thần Ích, con điên rồi!” Diêu Phương vừa mới đứng vững lại, đã vội
vàng đuổi theo, muốn cứu Văn Hinh từ trong tay của hắn. Hiện giờ Văn
Hinh đang mang thai, làm sao có thể chịu đựng được sự giày vò như vậy,
tiểu tử này tối nay rốt cuộc đã ăn nhầm thuốc gì đây.
"Du sáng sớm ích, ngươi điên rồi!" Diêu Phương ổn định thân thể hậu, vừa vội bước đuổi theo, muốn từ trong tay của hắn cứu ra văn hinh. Hôm nay
văn hinh nhưng là đang có mang lên, tại sao có thể chống lại như vậy
giày vò, tiểu tử này tối nay là ăn lộn thuốc gì.
Lạc Tình nghe được tiếng ồn cũng mở cửa phòng ra, vẫn lẳng lẳng đứng ở
cạnh cửa theo dõi hết thảy, căn bản không có ý định khuyên can. Nhưng
nếu nhìn kĩ, sẽ phát hiện ra từ trong khóe mắt của cô ta, lóe ra một thứ ánh sáng khác thường, nhìn có vẻ vô cùng hả hê.
“ Các người mới bị điên, bị người đàn bà này chơi đùa.” Du Thần Ích kéo
Văn Hinh đi tới gần cầu thang, Diêu Phương thấy cô sắp bị lôi xuống lầu, sự lo lắng trong bà giật thót lên tận cổ họng( chỗ này mình cũng k
hiểu). Bà nhìn thấy quản gia Trần và đông đủ người giúp việc đã đứng vây lại, bà lập tức kêu to: “ Các người nhanh lên, mau tới chặn thiếu gia
lại.”
Quản gia Trần và những người giúp việc kia cũng bị một màn trước mắt này dọa sợ, lại nghe lời Diêu Phương nói, đầu tiên cảm thấy sửng sốt, rất
nhanh sau đó đã phản ứng kịp, liền kéo tới ngăn cản Du Thần Ích.
“ Các người ai dám tới đây, tôi lập tức sẽ khiến các người biến mất trên đời này.” Du Thần Ích hung hăng đe doạn đám người, hắn điên cuồng, con
ngươi lộ ra sát ý, khiến tất cả người làm cũng phải đứng im tại chỗ.
Diêu Phương càng nóng nảy, “ Nhanh lên một chút, bắt thiếu gia lại.”
Lần này, những người giúp việc này bị làm khó, lại nhìn Diêu Phương, sau đó nhìn Du Thần Ích, cuối cùng vẫn đứng sững sờ không dám động. Cuối
cùng, vẫn là quản gia Trần phản ứng kịp, lệnh cho mọi người tiến lên
ngăn cản Du Thần Ích.
Du Thần Ích không thể địch lại được sức của đám người giúp việc, lại bị
mấy người hợp sức giữ thật chặt, cuối cùng Văn Hinh cũng được giải thoát khỏi hắn.
“ Các người buông ra, buông ra, nghe chưa?” Du Thần Ích vẫn còn giãy
giụa, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào gương mặt Văn Hinh, ánh mắt hắn
chứa lửa giận dường như muốn thiêu đốt cô vậy.
"Văn Hinh, cô sao rồi, có cảm thấy không thoải mái ở đâu không?” Diêu
Phương vội vàng đi tới bên cạnh Văn Hinh, thấy sắc mặt cô trắng bệch,
trên trán cô rịn ra nhiều giọt mồ hôi to bằng hạt đậu, bà cảm thấy lo
lắng không yên.
Văn Hinh không lên tiếng, chỉ vô cùng chậm chạp lê bước đi xuống lầu,
mỗi một bước chân cô, tựa hồ đã dùng hết sức lực toàn thân mình vậy.
“ Người đàn bà này, đứng lại cho tôi.” Du Thần Ích thấy Văn Hinh chuẩn
bị rời đi, hắn càng giãy giụa mạnh, muốn thoát khỏi đám người này.
"Pằng!" Diêu Phương xoay người hung hăng tát hắn một cái, bà bị hắn chọc tới tái xanh mặt, “ Con im miệng cho ta.
Du Thần Ích bị cái tát của bà làm hắn tỉnh lại, hắn ngơ ngác nhìn Diêu
Phương, hắn bày ra vẻ mặt khó tin, “ Mẹ, mẹ vì người đàn bà đó mà đánh
con?” Từ nhỏ tới giờ, bà chưa bao giờ đánh hắn, cho dù hắn có phạm sai
lầm không thể tha thứ, cùng lắm bà cũng chỉ dạy dỗ hắn vài câu. Nhưng mà hôm nay, bà lại vì người đàn bà đó mà đánh hắn!
Diêu Phương nhìn gương mặt vừa bị mình đánh của Du Thần Ích, chính bà
cũng sững sờ, không nghĩ tới chính mình cũng có thể ra tay đánh con
mình, “ mẹ….”