“ Cô cho rằng tôi là
người mù sao?” Thanh âm tràn đầy sự đè nén và tức giận của Du Thần Ích
vang lên, “ Có phải cô cố ý hẹn hò với Tề Nhân Kiệt để chơi tôi? Nhìn
thấy tôi bị các người chơi đùa, có phải cô vui vẻ lắm không, hả?” Lúc
này, hắn hận không thể giết chết người phụ nữ to gan lớn mật này. Không, cho dù có róc xương lột da hay hủy cốt, cũng không làm cho mối hận
trong hắn vơi đi!
Văn Hinh hoàn toàn không hề nghĩ tới Du Thần
Ích lại có thể ra tay tát mình, cô che gò má mình lại, cảm giác đau
rát,” chẳng lẽ anh không nhận thấy, lúc ấy anh ấy chỉ muốn mượn tôi để
đuổi người phụ nữ kia đi!” Cô ngẩng đầu lên, căm tức nhìn hắn, …. Lúc
này, mọi sự kiêu ngạo của cô đều bị hắn ép ra ngoài.
Cho tới bây
giờ, cô luôn không phải là người phụ nữ yếu đuối, càng sẽ không chịu an
uổng mà cúi đầu thừa nhận tội danh này. Cho dù đó là người mà cô để ý
nhất, cô cũng không chịu.
Trong mắt cô lúc này hoàn toàn là sự
kiêu ngạo, không chịu thua lại càng kích thích hắn, hắn cúi người xuống, dùng sức bóp cằm cô, hắn nhìn ánh mắt ngạo nghễ của cô, cắn răng nói: “ Cô dám đảo bảo với tôi, đứa bé trong bụng cô là của tôi ?”
Ở
khách sạn, rõ ràng hắn nghe rõ chính miệng Tề Nhân Kiệt nói với người
đàn bà kia rằng, Văn Hinh chính là bằng chứng, mà đứa bé trong bụng cô
chính là con hắn. Lúc ấy, hắn còn nửa tin nửa ngờ, nhưng vừa rồi thấy Tề Nhân Kiệt đưa cô về nhà, cô chào tạm biệt anh, ánh mắt rõ ràng chỉ có
người yêu nhau mới có, điều này khiến toàn bộ sự nghi ngờ trong lòng hắn chuyển thành sự chắc chắn. Lúc ấy, một cỗ lửa giận ngút trời lập tức
xông lên đầu óc của hắn, bao nhiêu đè nén bấy lâu của hắn với Tề Nhân
Kiệt đều bị bộc phát hết.
Có điều, bọn họ đã có gan lừa gạt hắn, thì phải biết chọc giận hắn sẽ chịu hậu quả như thế nào.
Mà hậu quả, hắn quyết định, toàn bộ sẽ do người phụ nữ này gánh chịu!
Về phần Tề Nhân Kiệt, nhất định là hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh!
“ Anh…” Văn Hinh bị sự hoài nghi của hắn chọc giận, cô hung hăng nhìn
chằm chằm hắn, cơ hồ nghiến răng nghiến lợi nói: “ Nếu như anh không
tin, thì lập tức đá một cước, tránh cho nó phải xuất hiện trên đời này
còn phải mang nỗi nhục này.”
Nghe vậy, đột nhiên Du Thần Ích
nở nụ cười, nụ cười tà mị Văn Hinh chưa từng thấy qua, khuôn mặt đẹp
trai càng tăng thêm vẻ tà ác. Nhưng ánh mắt lạnh lẽo, lại khiến cho
người khác phát run.
“ Có phải tôi khiến nó biến mất, cô sẽ chết mà không có chứng cứ không, hả?” ( ý thằng này là nếu làm cô sinh non,
thì sẽ không xác nhận được xem là con của ai.) Thanh âm của hắn chưa bao giờ dịu dàng, nhưng mà bây giờ, giọng nói hết sức nhẹ nhàng của hắn,
chỉ làm cô cảm thấy rợn tóc gáy.
“ Cô yên tâm, tôi sẽ không
để nó biến mất nhanh như vậy đâu. Không những tôi sẽ không khiến nó biến mất, mà cô phải sinh ra nó khỏe manh, đến lúc đó nếu như xác nhận đó là con Tề Nhân Kiệt, cô nói xem nếu lúc đó để nó gọi người khác là ba,
nhưng mà lại bị đối đãi giống như một con chó, như vậy nếu như Tề Nhân
Kiệt biết, hắn có điên hay không?” Hắn nói xong, nở nụ cười nhẹ, đắc ý
vì ý nghĩ của mình, vẻ mặt hắn dường như đang điên vậy.