Gà Mái ! Em Là Ai Không Quan Trọng !

Chương 3: Miền Quê Ấm Áp


trướctiếp

Phàm đành đi tìm nhà, hắn lên lầu,nhìn ngắm xung quanh bỗng thấy nhỏ đang bước lên,hắn quay đi thì nghe tiếng gọi :

-Ê ! Anh kia ! tránh mặt tui hả ?

-Làm gì có –quay lại

-Chuyện lúc nãy cho xin lỗi ! Đừng giận tôi nhé ! Đã tung gà vào anh,còn cười,đánh…tự cũng thấy mình vô duyên ! –gãi đầu

-Muộn rồi !

-Vậy phải làm sao anh mới hết giận ? A ! đúng rồi anh là người mới đến hay là tôi dẫn anh đi thăm miền quê nhé ! Nhìu thứ vui lắm ! Đảm bảo ko vui tui cho anh tung phân gà vào người lại !

-Nếu vậy thì được ! (Có thể trả thù rồi )

Rồi Mai dẫn Vỹ đi khắp cánh đồng này đến cánh đồng nọ, ra chợ ăn chè,bánh,đồ bán lề đường.Đầu tiên hắn cũng ko ăn nhưng do đói quá,thế là ăn sạch tiền của nhỏ,tiếp tục đi ra chỗ tụi nhỏ hay chơi ,vừa thấy Mai lũ nhỏ đã ùa vào ôm lấy nhỏ hét toáng lên:

-Chị ơi !!! Chị đến rồi…

-ỦA ! Anh này là ai vậy ạ -- chỉ tay về phía Vỹ

-Bạn trai của chị đúng ko ạ !!!! BẠN TRAI BẠN TRAI ---lũ trẻ hét lên

-Ko phải đâu,anh ấy là Vỹ,chị đang nợ anh ấy một khoản nên giờ mý đứa giúp chị nhé “nháy mắt” thế là lũ nhỏ ùa vào vây lấy Vỹ kéo ra.Vỹ cuống cuồng lên :

-Thả ra mau mấy đứa nhóc này muốn chết hả ?

Tụi nhóc bị la sợ quá tránh ra xa thì thầm với nhau chuyện gì đó,thấy vậy Mai lườm Vỹ vẻ bức xúc :

-Có cần làm quá vậy ko ?

-Ai cho tụi nó dám đụng vào tui lũ bẩn thủi –phủi tay

-Đồ kiêu ngạo ! Người anh giáp vàng à ! Giáp phân thì có –lải nhải

-Cái gì cô nói lại lần nữa xem ?

-VỸ ANH LÀ ĐỒ CON BÒ ! AI THÈM CHƠI VỚI ANH CHỨ ! ĐỒ NHỎ MỌN XẤU XÍ CÒN TỰ CAO !!! ĐỒ CON BÒ ~~~ LÊU LÊU LÊU

Tụi nhỏ đồng thanh hét,Vỹ ngớ người,Mai bật cười :

-Hahaaaa !!! Cái đồ ăn ở thất đức nó thế !

-Tụi nhóc này ! Ko dạy tụi bay một bài học thì ko biết thế nào là lễ độ à !

Hắn xắn tay áo tiến về phía tụi nhỏ ,lũ nhỏ cuống cuồng chạy,hắn dí theo vừa dí vừa hét lớn :

-Đứng lại mau ! Tao mà bắt được đứa nào là xong đời đứa đó nghe chưa ? Mau đứng lại.......

-Lêu lêu ! bắt em nè......

-Bắt em đi.....

Bla Bla…

Chơi đã đời khi về đã 6h tối,vừa đi nhỏ vừa hớn hở :

-Sao ! còn giận ko ?????

-Ờ ! lần này bỏ qua cho cô đấy –gãi đầu

-Đa tạ ! – nó chắp tay kiểu phim trưởng mỉm cười

Về nhà,chưa thấy Phàm về hắn kiếm đồ ăn nhưng rỗng đành ngồi xem tivi,ở nhà nhỏ bỗng mẹ nó gọi nó :

-Mai ơi !

-Dạ ! --nó chạy đến

-Con sang mời cậu hàng xóm mới chuyển đến qua nhà mình ăn cơm đi ! Hàng xóm mới đến chưa tiếp đón,mẹ muốn mời để thân hơn với cậu ấy.

-Hả !!!!! Ko cần đâu mẹ ơi !

-Có đi ko thì bảo ?

Thấy mẹ bực mình ko còn cách nào khác vậy là nó đành lết xác qua nhà hắn,đến nhà,nó gõ cửa “cốc cốc” hắn mở ra :

-Gì vậy ???

-Sang nhà tôi ăn cơm !

-Gì cơ ?

-Nhà tôi mời anh đó ! Sang nha sang nhá ~~~ Anh ko sang má giết tui đó ! Năn nỉ mà Vỹ ơi !!! Vỹ à ~~ -->nhõng nhẹo

-Thôi ngay cái biểu cảm ghê rợn đấy đi ! Sởn cả tóc gáy ! Tôi qua là được chứ gì ! Chờ tôi tí !

-Lẹ lên ! tôi về nhà trước đây ! Nhớ qua đó !

Nhỏ về trước.Vỹ vào nhà lấy bộ vets đen sang trọng mặc vào,chải tóc đồ =_= (dường như chưa ý thức được đây là đâu ).10ph sau hắn qua nhà Mai,hắn vừa mở cổng bước vào thì "gâu gâu..."

-MÁ ƠI !!!! --hét lên

Hắn giật nảy mình,nghe tiếng hét Mai chạy ra :

-Vỹ hả ?

Nhìn thấy hắn trong bộ trang phục chỉnh tề,nó bật cười :

-Ha ha !!! A....n..h....ha....hhh....

-Cười gì mà cười ? --quát

-Ko có gì thôi vào đi vào đi

Nhỏ kéo hắn vào trước mặt đồ ăn đã đặt sắn trên chiếc chiếu nhỏ,bộ mẹ nhỏ đã ngồi sẵn ở đó,hắn ngạc nhiên như ko tin vào mắt mình ngại ngùng khoanh tay cất tiếng :

-Cháu chào cô chú !

-Chào con ! mau vào đi ! hàng xóm với nhau

2 đứa ngồi xuống chiếu,những món ăn đạm bạc như canh rau muống,lạc rang,cá muối,dưa cà,tôm nhỏ….mỗi thứ một ít.Mọi người vừa ăn cơm vừa trò chuyện :

-Con từ thành phố đến à ?—mẹ nhỏ

-Vâng !

-Nhìn bảnh trai ghê ! đúng là con trai thành phố lịch sự lễ phép –bố nhỏ

-ỌE ! ỌE ! xấu như con gấu –lẩm bẩm

Thấy hắn cầm đũa nhưng vẻ lúng túng mẹ Nhi liền lấy đũa gắp con tôm nhỏ cho nó :

-Ăn nhiều vào con !

-Cái này ! ăn được à –lẩm bẩm

-Con cứ ăn tự nhiên! Cứ coi như người một nhà ! Con cũng như con cô ! Ăn nhiều vào mới khỏe con à !

Nghe những lời ấm áp,hai hàng mi hắn bỗng ngấn nước,như những lời nói này hắn ao ước được mẹ nói ra một lần .Hắn ngập ngừng bỏ vào miệng ăn con tôm nhỏ,vị ngon đến ko tả,hắn từ từ lấy đũa và nhập vào cuộc ăn…Ăn xong hắn về nhà lên lầu suy nghĩ những chuyện đã sảy ra. Nghĩ nhiều đã 10h đêm ko ngủ được liền ra cửa sổ ngắm sap nhưng trước có một cây phong to chắn mất bầu trời nên rất khó thấy,đang vẻ buồn rầu bỗng nhìn sang nhà bên kia thấy nhỏ đã đứng bên cửa sổ kia ngắm trăng từ lúc nào.Vỹ liền cất tiếng :

-Ê ! Gà mái ! chưa ngủ à ?

-Gà mái cái gì ! Muốn chết hả --nói khẽ vì bố mẹ

-Đúng là đồ thô lỗ ! --thì thầm

-Anh nói ai ? -rằn giọng

-Xa vậy mà nghe thấy hả ? Đúng là ko phải con người !

-Tôi là thánh đó cẩn thận nghe chưa ? --lườm

-Cô đang ngắm sao hả ? Có thấy gì ko mà ngắm ?

-Ko thấy =_= bị chắn rồi.Bên anh thấy ko ?

-Thấy tôi đã ko thèm hỏi cô !

-Hay là lên kia ko –chỉ tay lên trên

-Sao ?

Nhỏ chỉ tay xuống dưới nhà ra ám hiệu.Thế là Mai lén nhảy xuống nhà qua cửa sổ ( chuyên gia trèo ),Vỹ mặc áo khoác bông do quen giữ ấm cũng đi xuống ra đằng sau nhà Vỹ thấy ,hắn ngơ ngác hỏi:

-Cô đi cửa nào mà nhanh vậy ?

-Đã nói tôi là thánh mà --hất tóc

-Đúng là ko hổ danh gà mái ! Đúng là biết bay biết bay --lắc đầu

-Im đi ! Đồ điên ! Đúng là....

-Mà cô bảo tôi xuống đây làm gì ?

-Anh ....--Nhìn Vỹ !

-Sao ? Nhìn tôi dữ vậy ?

-Như vậy là ko được rồi ! --lắc đầu

-Ko được cái gì ? --nhìn mình

-Anh mau cởi áo ra đi !

-Sao cơ ???????? Cô !!! --che thân

-Điên hả ? Tôi bảo anh cởi áo khoác ra tôi mới trèo lên mái nhà được chứ ! Áo trơn sao trèo ? Đúng là đồ đầu óc đen tối !

"Cốc" nhỏ cốc vào đầu hắn một cái hắn ngớ người ôm đầy hét toáng lên :

-Con nhỏ này ! Từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ chưa ai dám đánh tôi đó ! Cô muốn chết hả ?

-Cúi người xuống mau lên ! Có muốn ngắm sao ko thì bảo

Nhỏ hét đè giọng hắn xuống.Thế là người chưa từng cúi đầu đã phải cúi xuống nhỏ đạp lên hắn trèo lên mái nhà rồi đứa tay,hắn nắm chặt tay nhỏ như sức trâu một phát kéo hắn lên ! Hai đứa ngồi nhìn sao,bầu trời với những ánh sao lấp lánh tràn đầy,gió nhè nhẹ,ko gian yên tĩnh…khác với thành phố ồn ào vắng sao nhỏ cất tiếng:

-Thấy sao đẹp chứ ?

-Đúng là rất đẹp ! Cứ như thế giới này là của riêng tôi vậy !

-Anh biết ko ?

-Sao ?

-Mẹ tôi nói khi người ta chết sẽ biến thành ngôi sao trên bầu trời theo dõi và bảo vệ người mình yêu !

-Viển vông !

-Đúng là lời nói chua chát ! Một kẻ ngu như anh ko thể hiểu được đâu !

(Cha à ! liệu có đúng như gà mái nói cha có là vì sao trên kia ko ? Có đang theo dõi con ko ? Con nhớ cha nhiều lắm ! )

Những suy nghĩ đó hắn ko hề bật ra được trên miệng.Sau 2 tiếng ngắm sao,trèo xuống,do dáng cao hắn dùng tay leo xuống đơn giản do là mái tam giác lợp rơm,trèo lên khá dễ xuống thì cả một vấn đề với người lùn,nhỏ lóng ngóng ko biết làm sao :

-Ê ! ko xuống được hả !--cười đểu

Mai sợ hãi nhưng cố gằn giọng nói :

-Tôi tự tìm cách xuống được !

-Có muốn tôi đỡ xuống ko ? Năn nỉ tôi đi ! --cười

-Nằm mơ hả ? tôi còn lâu mới tin anh

Đang loay hoay tìm bỗng nó trượt chân ngã xuống :

-AAAAAAAAAAAAA


trướctiếp