Quận Chúa! Đừng Náo Thiên Hạ Nữa
“ Nữ hoàng qua
bình nguyên và ngọn núi phía trước chúng ta sẽ tới được nơi đóng quân.”
Đình Hạo khẽ khom người hành lễ với người đang đứng trên đỉnh núi. Một
thân nam trang màu lam nhạt, đôi mắt trong veo nhìn về phía chân trời
không biết đang nghĩ gì.
“ Ừ. Cho quân nghỉ ngơi, hai khắc nữa
chúng ta tiếp tục lên đường. Lương thảo đều đã chuyển tới nơi rồi chứ?”
Thu hồi lại tầm mắt, Tuyết Phong nhìn người thanh niên đứng bên cạnh
mình, người này nếu bồi dưỡng tốt có thể là một người đắc lực bên tiểu
Hằng.
“ Dạ đã tới nơi, còn một chuyến dược thảo đang được Quân
đội trưởng bảo hộ sẽ tới sau chúng ta một ngày. Trong chuyến này còn có
vị thần y Sơ Nhiên, mười vị quân y và năm thái y.” Vốn là chỉ có vị thần y và mười quân y thôi, nhưng lúc lên đường tiểu Thái tử lại nhét thêm
năm vị thái y.
“ Ừ, đã biết. Lui xuống nghỉ ngơi đi.” Tuyết Phong nhìn thấy một thân hồng y đang đi về phía bên này liền giơ tay cho Đình Hạo lui xuống.
Tuyết Phong liếc nhìn Huyết Mị một cái rồi lại
đưa mắt nhìn về phía trước, cô cũng không hiểu tên này đi theo mình để
làm gì mà cũng không hề nói trước cho cô biết. Khi đoàn quân đến địa
điểm dừng chân đầu tiên thì đã thấy tên yêu nghiệt này nửa nằm nửa ngồi
trên lưng ngựa chờ dưới gốc cây.
“ Tiểu nữ hoàng, vẫn chưa hết
giận.” Huyết Mị nhìn tiểu cô nương đang đứng ở đầu cơn gió. Gió trên
đỉnh núi có phần hơi mạnh, nhưng cô nàng này cũng đã đứng một buổi rồi,
thật là không biết thương thân.
Hắn tiến lại gần khoác cho Tuyết
Phong chiếc áo choàng lông chồn đỏ. Tuyết Phong cũng mặc để cho hắn
choàng áo, thật ra cô cũng không giận hờn gì chỉ là nàng đang nhớ về quá khứ. Ngày trước cô cùng Bảo Nam cũng từng đến một ngọn núi như thế này, cảm giác từ trên nhìn xuống xung quanh là núi non cây cỏ, thả tâm hồn
mình vào thiên nhiên, cảm giác dễ chịu ấy đến bây giờ cô vẫn cảm nhận
được. Chỉ là mọi thứ vẫn như cũ chỉ người là không có…
Cô thật sự muốn biết anh hiện tại như thế nào, cái chết của cô chắc hẳn sẽ làm anh suy sụp rất nhiều.
Cô cũng rất mâu thuẫn một mặt muốn anh mau quên đi mình để có thể bắt đầu
một cuộc sống mới. Nhưng cô cũng muốn anh đừng bao giờ quên đi sự tồn
tại của cô, một người con gái đã từng là ngoại lệ đầu tiên cũng là duy
nhất trong cuộc sống hai mươi mấy năm qua của anh.
“ Này, thả hồn đi đâu rồi.” Huyết Mị chăm chú nhìn cô gái bên cạnh mình, hắn vốn nghĩ
cô chỉ là đang ngắm cảnh nhưng trong lúc hắn cảm nhận được sự bi thương
trong mắt của cô. Cô đang nhớ về ai, hẳn là một người rất quan trong mới có thể khiến một người vốn lạnh nhạt lại có thể bi thương đến như vậy.
Rốt cuộc người đó là ai? Phụ hoàng, mẫu hậu, thái tử hay là một người
nào khác?
Tuyết Phong hồi hồn nhìn người bên cạnh, cô không ngờ
mình có thể thả lỏng mình trước một người xa lạ, đây là lần đầu tiên
đứng bên một người xa lạ mà cô không một chút cảnh giác. Rũ mắt xuống
che đi suy nghĩ trong lòng, Tuyết Phong cầm kiếm xoay người lại đối diện Huyết Mị. “ Luyện kiếm với tôi đi.”
Huyết Mị nhìn cô trong giây lát rồi gật đầu, đồng thời lui lại để cô tấn công.
Thấy Huyết Mị đã sẵn sàng, Tuyết Phong bắt đầu tấn công, những đường kiếm
sắc mang sát khí cuồng vọng xoáy gió mà tấn công về phía Huyết Mị. Từng
đường từng đường chém xuống mang theo tiếng gió, thanh kiếm như có linh
khí luồn lách theo mọi ý định của Tuyết Phong mà hạ xuống mỗi điểm đều
là điểm chết người.
Có lẽ đối với người thường hoặc cao thủ hạng
ba trên giang hồ thậm chí binh sĩ trong quân đội rất có thể đã mất mạng
dưới những lưỡi kiếm này nhưng người đối diện với Tuyết Phong lúc này là Huyết Mị. Võ công của hắn cực kỳ quỷ mị cũng không ai biết được đó là
bí tịch nào, chỉ biết hắn cực kỳ lợi hại người có thể đấu được với hắn
trong thiên hạ này chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay hơn nữa cũng không
nắm chắc phần thắng.
Đây không phải là lần đầu hai người giao
đấu, lần Đầu Huyết Mị cũng rất ngạc nhiên với kiếm pháp của Tuyết Phong
nó không giống với bất kỳ kiếm pháp nào mà hắn đã từng thấy qua. Nó
không phải là một bài quyền pháp nào chỉ tóm gọn trong năm chiêu thức
biến hóa lien tục trong đó ba chiêu là tấn công còn hai chiêu còn lại là phòng ngự.
Không hề có đường nét nào dư thừa, mỗi kiếm hạ xuống là điểm trí mạng nếu không tránh được chính là mất mạng. Hai chiêu
phòng cũng rất đặc biệt là cánh phòng trực tiếp, dùng kiếm để đối diện
trực tiếp cắt ngang đường tấn công của đối thủ. Tuy nhiên, hắn không
đồng ý với hai chiêu phòng này của cô, nếu đối thủ là người có nội công
ngang cô hoặc thấp hơn cô thì không nói nhưng nếu gặp cao thủ đối với cô sẽ là sai lầm trí mạng.
Cho nên những lần tập sau Huyết Mị đều
để Tuyết Phong tấn công trước còn bản thân mình dùng những chiêu thức
đơn giản mà trực tiếp giống như những đường kiếm của Tuyết Phong để đỡ
lại. Tuyết Phong cũng hiểu rõ những điểm thiếu xót của mình cho nên cũng rất nhanh nhận ra và tự điều chỉnh. Xuyên suốt một buổi tập hai người
không nói với nhau câu nào, khả năng tự ngộ của Tuyết Phong cũng rất
cao, những ưu điểm và khuyết điểm của bản thân cô đều nắm rõ điều chỉnh
cũng rất phù hợp, cũng bởi thế mà kiếm pháp của cô cũng đã tiến bộ rất
nhanh.
Thật ra thì cách sử dụng kiếm của Tuyết Phong là do sát
thủ dạy cô từ kiếp trước, mọi dường kiếm đều là một kiếm mất mạng, không giống với cổ đại mọi đường kiếm đều là bài bản theo mottj kiếm pháp nào đó. Cho nên Huyết Mị thấy lạ là phải.
Thu hồi kiếm điều chỉnh hô hấp của bản thân, Tuyết Phong cũng không lau đi những giọt mồ hôi lăn
tăn trên trán mà nhìn chằm chằm vào người đối diện.
Thời gian hai người tập luyện là ngang nhau vậy mà cô thì mồ hôi nhỏ giọt còn hắn thì ngay cả hô hấp cũng không loạn. Cô biết vấn đề không nằm ở kiếm pháp
của mình mà là do cái gọi là nội lực gây ra.
“ Ngươi luyện tập
nội công như thế nào?” Sau khi nhìn được một lúc thì Tuyết Phong cũng ở
miệng ra hỏi, giọng điệu có chút bực bội, giống như trẻ con ganh tỵ về
một món đồ mà mình không có, bộ dạng nhíu mày này của cô lại làm Huyết
Mị cảm thấy thật đáng yêu.
“ Thế nào muốn có nội công cao giống
ta? Bái ta làm sư phụ đi, ta sẽ dạy cho.” Huyết Mị nhếch môi, ánh mắt
mang chút tà mị cùng trêu tức nhìn lại Tuyết Phong.
Tuyết Phong
nhíu nhíu mày trong giây lát lại ngẩng lên đối diện với ánh mắt trêu
chọc của Huyết Mị nghiêm túc cúi đầu hành lễ bái sư. “ Được, sư phụ.”
Câu trả lời của Tuyết Phong thành công khiến cho bộ mặt tà mị luôn không đổi của Huyết Mị cứng đờ ngay tức khắc.
“ Cái…cái gì?” Không phải là Huyết Mị không muốn dạy cho Tuyết Phong mà
là hắn không thể tin được cô thế nhưng lại đồng ý hơn nữa thật sự bái
hắn là sư phụ. Thật ra cái này không thể trách được Huyết Mị, từ khi hắn tiếp xúc với cô nàng này có bao giờ hắn có thể xem xét cô như một đúa
trẻ bình thường bằng tuổ cô đâu. Cô lúc nào cũng là một bộ dạng trưởng
thành, mọi suy nghĩ hành động đều không hợp với độ tuổi. Tuy tiếp xúc
với cô không quá lâu nhưng hắn biết cô không phải là một người hành động thiếu suy nghĩ cũng sẽ không dễ dàng cúi đầu với người nào.
Cho nên việc cô thật sự bái hắn là sư phụ khiến hắn cảm thấy bất ngờ. Thật
ra nếu cô không bái sư hắn cũng sẽ dạy cho cô, hắn cũng không biết vì
sao mình làm vậy chỉ là hắn không cảm thấy ác cảm về việc này.
“
Bái ngươi làm sư phụ, ngươi dạy võ công cho ta.” Tuyết Phong nhìn người
đang cứng ngắc đứng bên kia điềm đạm nhắc lại lời mình một lần nữa.
Không phải hắn nói bái sư sao, thế nào lại có bộ dạng như vậy, con người này thật khó hiểu.
Thật ra Tuyết Phong suy nghĩ rất đơn giản, võ công của Huyết Mị có thể nói là cao thủ đứng đầu trong thiên hạ nếu có
thể theo hắn học vậy sau này ít nhất có thể đảm bảo an toàn cho bản thân rồi.
“ À, ngươi thật sự muốn bái ta làm sư phụ…” Huyết Mị vẫn
còn có chút khó tin nhìn Tuyết Phong xác định một lần nữa, bắt gặp ánh
mắt như đang nhìn người có vấn đề nặng về tai của cô thì hắn cười khan
hai tiếng “ khụ, khụ…cái đó, thật ra thì không nhất thiết…thôi được rồi
bái sư thì bái sư.”
“ Ân, đi thôi đoàn quân đã chuẩn bị lên đường rồi.” Thấy Huyết Mị đã đồng ý, Tuyết Phong cũng hòa hoãn giọng lại
chuẩn bị quay lại chỗ tập trung. Lại cảm thấy bản thân mình đã bái sư mà ăn nói như vậy có chút không thích hợp liền gọi thêm tiếng sư phụ, làm
cho người nào đó nghe không quen cảm thấy như ngáp phải ruồi vậy.
Thấy vẻ mặt đó của Huyết Mị thì tâm trạng của Tuyết Phong tốt lên được một chút.
“ Nữ hoàng, mọi người đã chuẩn bị xong.” Thấy hai người Tuyết Phong đã
quay về Đình Hạo liền dắt ngựa lại cho hai người. Đằng sau hắn vạn tinh
binh cũng đã sẵn sàng trên ngựa. Bởi vì thời gian gấp rút nên tất cả mọi người điều đi bằng ngựa để tăng tốc hết sức, rút ngắn thời gian từ mười hai ngày nếu hành quân chỉ còn lại ba ngày rong ngựa.
“ Được,
xuất phát. Hây.” Dứt lời Tuyết Phong lên ngựa, vung roi cho ngựa phi
nước đại về bình nguyên trước mặt, hết bình nguyên này, qua ngọn núi
trước mặt toàn quân sẽ được tập hợp.
Đuổi theo ngay sau con Hắc
Lôi của Tuyết Phong chính là con Hắc Nguyệt của Huyết Mị, hai con này
đều có màu đen huyền chỉ là trên đầu con Hắc Lôi có một nhóm lông màu
trắng còn Hắc Nguyệt là màu đỏ.
Ngay sau đó chính là vạn tinh
binh, tiếng hí ngựa vang vọng cả một bình nguyên rộng lớn, bụi bay ngụt
ngàn nhưng mọi người vẫn tiến về phía trước bởi họ nghe được tiếng dẫn
đường của nữ hoàng của bọn họ.