Vu Sính Đình ở bệnh viện chăm sóc Phùng Mộ Huân một tuần, Phùng Mộ Huân
cũng dần dần thích ứng với sự quan tâm của cô, mà đúng ra là bị ép phải
thích ứng.
Vu Sính Đình rất lo cho sức khỏe của Phùng
Mộ Huân, kể cả lúc đi vệ sinh cô cũng không rời anh. Cánh tay Phùng Mộ
Huân vẫn chưa khỏi hẳn, vậy nên cô thậm chí còn phụ trách cởi quần giúp
anh, khiến Phùng Mộ Huân vô cùng xấu hổ.
Mỗi lần anh tỏ vẻ khó xử, là sẽ đổi lấy một lần Vu Sính Đình dạy cho anh một bài. Anh
đành phải chịu, sau đó nghe theo mọi sự sắp xếp của cô.
Tuy đã kết hôn được hơn một năm, nhưng dù sao cũng chỉ mới ở chung, lại qua một thời gian chiến tranh lạnh dài, chung quy vẫn có chút câu nệ. Hơn
nữa, Phùng Mộ Huân vốn có lòng tự trọng cao, đâu chịu để cô nhìn thấy
một mặt yếu đuối của mình. Đường đường là một đại nam nhân, chỉ vì bị
thương mà chẳng làm được gì, cũng không thể về đơn vị. Nếu là ngày
thường thì chắc anh đã nổi cáu rồi, nhưng người ở bên cạnh là bà xã, cho dù có tức đến đâu cũng không thể trút lên cô được, bất kể Vu Sính Đình
dạy dỗ anh thế nào đi nữa, anh cũng có thể chịu được.
Vu Hàn Sinh bảo cô tạm dừng mọi việc ở công ty lại. Mấy hôm nay, có Nhung
Hâm Lỗi, Từ Tố, cả mấy chiến hữu trong đơn vị liên tục đến thăm Phùng Mộ Huân, làm phòng bệnh chất đầy hoa và trái cây.
Nhung Hâm Lỗi là chiến hữu của Phùng Mộ Huân, mang chút hoa quả đến rồi chơi với Phùng Mộ Huân mấy ván cờ.
Phùng Mộ Huân không về đơn vị báo cáo nhưng vẫn nhớ đến chuyện trong quân
khu, liền trầm giọng hỏi: “Tình hình đơn vị thế nào rồi?”
Vu Sính Đình ngồi một mình trên salon nghịch máy tính xách tay, thấy họ
bàn công việc liền khép máy tính lại rồi đứng dậy.
Nhung Hâm Lỗi kêu lên: “Ấy đừng, Sính Đình, em không phải đi đâu, đây có phải cơ mật quân sự gì đâu mà.”
“Chẳng phải gần đây có một nhóm tân binh trúng tuyển sao? Còn mấy người tôi
chưa kiểm tra, mai cậu đem tư liệu của họ đến đây cho tôi xem xem, rồi
cậu tham mưu cho tôi luôn.”
“Ừ.”
Nhìn
đồng hồ treo tường, biết không còn sớm nữa nên Nhung Hâm Lỗi đứng dậy
cáo từ, “Mộ Huân, cậu cứ tĩnh dưỡng cho khỏe đi, chuyện khác không phải
lo, đến lúc tổ chức diễn tập vẫn còn cần cậu chỉ huy tác chiến đấy, phải thắng một trận mới được.”
***
Buổi tối, trước khi tắt đèn, Vu Sính Đình lại hỏi: “Có muốn đi vệ sinh không anh?”
Sắc mặt Phùng Mộ Huân tối lại, mãi sau anh mới đáp: “Không phải vừa nãy em đã đỡ anh đi một lần rồi à?”
“Được rồi.”
Lúc này, Vu Sính Đình mới tắt đèn rồi về giường nằm.
Trong bóng tối, cô nghe thấy Phùng Mộ Huân trầm giọng gọi: “Điểm Điểm.”
“Sao?”
“Lại đây ngủ với anh.” Nghỉ ngơi quá lâu, anh cảm thấy sự nhẫn nại của mình đã đạt đến cực hạn rồi.
Vu Sính Đình do dự chốc lát, “Còn vết thương của anh thì sao đây? Anh biết là em ngủ rất không ngoan mà, ngộ nhỡ động phải…”
Đương nhiên cô biết Phùng Mộ Huân đang nghĩ lệch lạc sang chuyện gì. Đúng là, đùi vẫn còn bị thương mà lại không chịu để yên.
Phùng
Mộ Huân hững hờ giải thích: “Trên người anh chỉ còn vết thương xoàng
thôi, cũng đỡ nhiều rồi, không phải lo.” Dường như đoán trúng cô đang lo điều gì, anh liền dịu dàng dỗ: “Đừng lo, anh chỉ ôm em ngủ thôi, không
làm gì cả.”
Vu Sính Đình chần chừ một lát, xác định
Phùng Mộ Huân nói thật, không làm gì hết, mới xốc chăn lên rồi tới
giường của anh, tránh cái chân bó bột, cẩn trọng nằm trong lòng anh. Cô
gối đầu lên ngực anh, sợ đè nặng xuống cánh tay bị thương của anh. Tuy
rằng vết thương trên người anh đã đỡ nhiều rồi, nhưng cô vẫn sợ anh đau.
Hai người ôm nhau thật chặt, khó khăn lắm mới hóa giải hết mọi khoảng cách, chỉ hận không thể một đêm đã bạc đầu.
Lát sau, Phùng Mộ Huân đột nhiên cởi cúc áo của cô, luồn tay vào trong cầm
lấy bầu ngực của cô. Ôm trọn trong tay, nhẹ nhàng ve vuốt, đẫy đà mà mềm mại, xúc cảm thấm tận xương tủy thế này khiến mạch máu trong người anh
như trương lên, đã bao lâu rồi anh chưa có cảm giác này. Tay anh nhẹ
nhàng đi lên, không nhanh không chậm ấn xuống da thịt cô, những ngón tay nóng rẫy như mang theo luồng điện, tới chỗ nào cũng khiến Vu Sính Đình
run rẩy.
Nhiệt độ xung quanh dường như đang tăng lên,
tiếng hít thở giao hòa, dồn dập gấp gáp. Vu Sính Đình nghe thấy tiếng
nhịp tim của anh, cảm thụ mỗi nơi anh chạm đến, cả người dần sinh ra cảm giác khô nóng khác thường.
Một lát sau, anh khàn giọng dò hỏi: “Điểm Điểm, muốn không? Hả?”
Vu Sính Đình mấp máy môi, bực bội nói: “Mộ Huân, không phải anh đã nói là không làm gì sao?” Sao nói mà không giữ lời?
Hình như Phùng Mộ Huân buông tiếng thở dài, anh giải thích: “Anh đâu có nói
là không làm việc này.” Lời nói thật thản nhiên.
Cô lại thử khuyên nhủ: “Nhưng mà, chân anh còn chưa khỏi.”
Phùng Mộ Huân đường hoàng nói: “Vết thương trên đùi, không cản trở chúng ta
làm chuyện chính sự.” Anh rất muốn nói là, chỗ anh bị thương không phải
thắt lưng.
Rõ ràng là anh tâm thuật bất chính, nhưng tại sao lời đó từ miệng anh nói ra lại có vẻ rất nghiêm túc?
“Điểm Điểm, em ngồi lên trên đi.”
Vu Sính Đình vùi đầu vào ngực anh, không nhúc nhích.
“Ngoan nào.” Thấy cô không chịu, anh vê nhẹ ngực cô, dẫn dắt từng bước, nỉ non dụ dỗ cô. Bàn tay anh cũng chẳng rảnh rỗi, lần mò đến chỗ mẫn cảm của
cô xoa nhẹ.
Vu Sính Đình đành phải dềnh dàng phối hợp
với anh, cô cởi áo bệnh nhân của anh, lại cởi áo của mình, sau đó rạp
người nhẹ nhàng nằm trên ngực anh. Ngay trong tích tắc hai người hợp làm một, Phùng Mộ Huân thỏa mãn hừ một tiếng.
Anh cắn mỗi cô, thấp giọng dỗ: “Tự chuyển động đi.”
Nhất thời cô im bặt, nghĩ đến chân anh có chút bất tiện nên rất nghe lời,
hơi động thắt lưng. Phùng Mộ Huân cũng dần nhanh hơn, ý bảo cô đuổi theo tiết tấu của anh.
Bởi chân Phùng Mộ Huân bị thương nên lần này Vu Sính Đình ở trên. Đầu tiên cô chỉ động đậy qua quýt cho qua, cuối cùng thật sự có chút mệt mỏi, nằm sấp xuống ngực anh, hé miệng thở hổn hển. Phùng Mộ Huân đâu chịu nổi sự gián đoạn này, liền đưa tay đỡ
mông cô, tăng nhân tốc độ kết hợp giữa hai người.
Anh
vừa đỡ cô vừa thấp giọng hỏi bên tai cô: “Như thế này có thoải mái
không? Hả?” Cùng lúc đó, anh lại thả chậm tiết tấu, chậm rãi dày vò. Bởi chân cẳng chưa khỏi nên anh cũng không tiện chơi đùa với nhiều hình
thức đa dạng.
Cô xấu hổ không trả lời, chỉ ngoan ngoãn
phối hợp theo động tác của anh. Giây tiếp theo, bị Phùng Mộ Huân tăng
thêm lực, vào đến cực hạn, suýt chút nữa cô thét lên thành tiếng.
Mỗi một lần hạ xuống mang theo một xúc cảm tuyệt vời, vọt thẳng tới sâu
trong lòng cô. Vu Sính Đình sợ động đến vết thương sắp lành của anh nên
không thể làm gì hơn là nghênh đón anh.
Sự ăn ý của
thân thể khiến tình cảm giữa hai người càng mãnh liệt hơn, bù lấp đi
những khát vọng xa cách trong mấy tháng nay. Cô hơi mở miệng, tiếng thở
ngày càng nhanh, khoái cảm cực độ gần như sắp bao trùm lên mọi cảm quan
của cô.
Phùng Mộ Huân nhắm hai mắt lại, thỏa mãn buông tiếng thở dài, như thể đang nhập vào một thế giới khác.
Cá nước thân mật, chẳng biết hai người họ giằng cô bao lâu, chỉ cho đến
khi đôi bên kiệt sức, Phùng Mộ Huân mới gầm nhẹ một tiếng, gieo rắc hết
thảy. (Y như convert, mình bó tay chỗ này :3)
Vu Sính
Đình uể oải dựa vào anh, cả người rã rời, khắp cơ thể thấm đầy mồ hôi,
của cô, của anh hòa vào nhau. Phùng Mộ Huân đưa tay khẽ vuốt ve lưng cô, khiến cô trong phút chốc đã thoải mái hơn rất nhiều.
Anh dịu dàng hỏi: “Mệt lắm à?”
“Ừm.” Cô bất mãn hừ một tiếng. Lúc đầu là cô chuyển động, sau đó Phùng Mộ
Huân chê cô quá chậm, tóm chặt thắt lưng cô đẩy nhanh tần suất. Trước
đây đều là Phùng Mộ Huân ra sức, hôm nay là lần đầu tiên cô được thử
quyền lợi của nam giới. Vu Sính Đình phát hiện ra, đây đúng là việc cần
thể lực, chưa được nửa chặng cô đã không động đậy nổi, vậy mà Phùng Mộ
Huân vẫn chưa thấy đủ.
Cô cau mày, vươn một tay ra đét vai anh, nghi hoặc nói: “Sao anh động đậy lâu thế mà vẫn không mệt hả?”
Bởi Phùng Mộ Huân lại chủ động, nên cô gần như suýt bất tỉnh.
Phùng Mộ Huân cười một cách thâm sâu, trầm giọng giải thích: “Chênh lệch thể lực.”
Xác thịt thân mật, hai vợ chồng cũng dần thủ thỉ nhiều hơn. Phùng Mộ Huân
ôm cô, cuối cùng cũng có thể nói ra điều vẫn để trong bụng thời gian
qua: “Điểm Điểm, anh xin lỗi, lần trước anh không nên làm như vậy với
em.” Giọng nói của anh mang theo đôi phần áy náy.
Xét
đến cùng thì anh sợ cô và Hứa Diễn Thần tình cũ không rủ cũng đến. Mấy
ngày nay, cô vô cùng quan tâm đến anh, một tấc không rời, anh nhìn thấy
hết. Anh nghĩ, họ đã khăng khít đến vậy rồi, anh còn phải lo lắng gì
nữa.
Phùng Mộ Huân suy nghĩ một lát rồi lại nói: “Cho
dù anh có để ý chuyện của em và Hứa Diễn Thần đến đâu đi nữa thì cũng
không nên đi khỏi nhà, anh đã từng hứa với em là khi có thời gian sẽ ở
bên cạnh em, nhưng anh không hề làm được.”
Anh cúi đầu
hôn lên tóc cô. Thật ra, lần cô đến quân khu, trong lòng anh có rung
động, nhưng nghĩ đến chuyện cô không nghe lời mình nói mà vẫn đến gặp
Hứa Diễn Thần, nên lại ầm ĩ một cách vô lý. Bởi quá để ý đến cô, nên
không chấp nhận bất cứ thứ hỗn tạp khác. Hôm nay nghĩ lại sự lạnh lùng
của mình đối với cô, suy đến cùng thì người khó chịu chẳng phải một mình anh.
Ngay sau đó, Phùng Mộ Huân thở dài: “Nghề này của anh, đã định là ở bên em thì ít mà xa cách thì nhiều, đáng ra anh phải
quý trọng mỗi phút ở bên em. Nếu ngày nào đó ngộ nhỡ không được may mắn
như lần này…”
Vu Sính Đình vội cắt lời anh: “Không có
ngộ nhỡ gì hết, anh nói linh tinh gì đấy. Sau này anh không được có thái độ như thế với em nữa, không được tự tiện bỏ nhà đi, không được lạnh
nhạt với em.”
Anh cúi đầu cười, vỗ vỗ bả vai trần của cô trấn an: “Được. Còn gì nữa không?”
“Còn, sau này em làm chuyện gì, anh cũng phải tôn trọng ý kiến của em. Không
được đem yêu cầu của anh ra áp đặt lên người em.”