Mấy ngày qua, Vu Sính Đình gần như sống mà đếm từng ngày vậy. Từ sau hôm
đến quân khu thăm Phùng Tranh Hiến, tâm trạng cô lại càng thêm rầu rĩ.
Ngày Vu Hàn Sinh ra khỏi trại giam là ngày trời trong nắng ấm, Vu Sính Đình
cùng Liêu Hải Lâm lái xe đến trại giam đón ông về nhà.
Sau khi về nhà, Liêu Hải Lâm cùng cô giúp việc làm một bàn đầy đồ ăn, mừng
Vu Hàn Sinh về nhà. Cả nhà tụ họp một chỗ có cảm giác hạnh phúc không
nói thành lời.
Sự trở về của Vu Hàn Sinh khiến tâm
trạng uất ức của Liêu Hải Lâm vơi đi hẳn. Trong nhà bếp, bà bận rộn luôn chân luôn tay phụ cô giúp việc, Vu Sính Đình có muốn làm đỡ cũng không
được, đành phải đợi ăn.
Trên bàn cơm, Vu Hàn Sinh nhìn
bốn phía tìm bóng dáng Phùng Mộ Huân. Ông đang thắc mắc tại sao hôm nay
Phùng Mộ Huân không đến nên nhìn Vu Sính Đình và hỏi: “Điểm Điểm, sao Mộ Huân không đến?”
Ánh mắt Vu Sính Đình sững lại, cô vội vàng cúi đầu, giải thích: “Dạ, anh ấy ra ngoài huấn luyện được hai
tháng rồi, cũng không biết lúc nào mới về.”
Vu Hàn Sinh gật đầu cười, “Cũng phải, hai đứa ở chung thì ít mà xa cách thì nhiều,
đợi Mộ Huân về, con với nó đến đây một chuyến, cả nhà mình cùng ăn cơm.”
“Vâng.” Vu Sính Đình gật đầu, không nói thêm nữa.
Liêu Hải Lâm thấy thế vội vàng nói tiếp: “Nói cũng đúng, Mộ Huân đang vội,
chuyện này trước kia không phải là con không biết, trong ba ngày mà phải chạy đi chạy lại trên trụ sở. Mẹ nghe thủ trưởng Phùng nói, lần trước
Mộ Huân phải tạm dừng đợt huấn luyện lại, xét cho cùng chẳng phải là vì
chuyện của nhà mình sao, thế nên giờ lại phải tiếp tục huấn luyện. Điểm
Điểm, trên phương diện này, con phải thông cảm cho nó, dù sao hai đứa
cũng phải sống như thế rất lâu, đúng không?”
Vu Sính Đình hiểu hàm ý của Liêu Hải Lâm, cô hé miệng, gật đầu với bà, ý bảo bà cứ yên tâm.
Vu Hàn Sinh ngồi bên cạnh không hề biết chuyện đôi vợ chồng trẻ cãi nhau.
Lúc trước, vì muốn Vu Sính Đình có thể thành đôi với Phùng Mộ Huân, ông
và Liêu Hải Lâm dùng đủ mọi cách, không thể phủ nhận rằng ban đầu họ có
dựa vào một tầng quan hệ đầy lợi ích. Ông biết vì mình có quan hệ với
nhà họ Phùng nên mới có thể ra ngoài. Xảy ra chuyện lần này, Phùng Mộ
Huân cũng đến thăm ông mấy lần, còn âm thầm giúp ông xử lý tốt các mối
quan hệ, nên lúc thẩm vấn nhân chứng mới không gây khó dễ cho ông.
Chuyện liên quan đến thư ký Mạt, ông không dám nói mình hoàn toàn trong
sạch, hôm nay có thể được ra ngoài sớm thế này, đối với ông mà nói đã là chuyện quá may mắn rồi. Bởi vậy, chàng rể như Phùng Mộ Huân không thể
không khiến ông an lòng.
***
Lại hơn một tháng
trôi qua, Vu Sính Đình vẫn không nhận được cuộc điện thoại nào của Phùng Mộ Huân. Có đôi khi cô không bỏ ý định, gọi đến số di động của anh,
nhưng bên kia truyền đến tín hiệu không kết nối được cuộc gọi.
Vì Vu Hàn Sinh đã về nên Vu Sính Đình cũng bắt đầu bàn giao lại công việc. Sau khi tĩnh dưỡng ở nhà một tuần, Vu Hàn Sinh chính thức trở lại công
ty.
Lúc ấy, toàn thể nhân viên công ty xếp thành hàng
nghênh đón Vu Hàn Sinh trở về. Trên dưới công ty đều rất ngỡ ngàng, Vu
Sính Đình trả lại ghế cho Vu Hàn Sinh, nhưng lại được giao cho chức giám đốc thương hiệu.
Tầm xế chiều, Vu Sính Đình đang họp
thì di động đổ chuông. Cô vội vàng chạy ra ngoài nghe, người gọi tới là
Phùng Nghị.
Sau khi nhận cuộc điện thoại của Phùng
Nghị, Vu Sính Đình có vẻ rất rối bời, lập tức lái xe đến bệnh viện quân
khu. Dọc đường đi, suýt nữa cô vượt mấy chặng đèn đỏ. Trong viện người
đến người đi, nhưng lại chẳng thấy bóng dáng Phùng Nghị.
Lúc cô tìm được đến phòng bệnh của Phùng Mộ Huân, bên trong đã chật người,
lấp hết bóng dáng Phùng Mộ Huân. Cô đứng bên ngoài ngó vào trong một lát rồi tranh thủ đến phòng trực hỏi tình hình, quanh quẩn mãi ngoài hành
lang chứ không vào.
Trong bệnh viện có rất nhiều bộ
đội, cả hội lãnh đạo đi cùng Tuần Diên Thụy tập trung hết trong phòng
làm việc của chủ nhiệm để hỏi thăm tình hình của Phùng Mộ Huân, bên
trong cũng có khá đông bác sĩ. Nghe Phùng Nghị nói, lần huấn luyện này
cũng có mấy người nữa bị thương, Phùng Mộ Huân trị liệu nửa tháng rồi
mới được đưa lên trực thăng để về bệnh viện quân khu.
Nghe được mấy chuyện đó, cô giật thót mình.
Cô đã nghĩ ra rất nhiều lý do Phùng Mộ Huân không liên lạc với mình, chỉ
duy không nghĩ anh bị thương. Trước đây đã có khi Vu Hàn Sinh đề cập đến chuyện này với cô, cô luôn cười một cách thoải mái, bởi vì cô cảm thấy
chuyện này sẽ không xảy ra với Phùng Mộ Huân, căn bản là không cần lo.
Ai ngờ, cuối cùng thì Phùng Mộ Huân cũng gặp đại nạn rồi.
Tuần Diên Thụy đi tới, vừa hay nhìn thấy Vu Sính Đình ngồi trên băng ghế dài ôm mặt.
“Sao không vào gặp nó?”
Sắc mặt Vu Sính Đình có chút khó coi, cô giải thích: “Cháu đợi một lát nữa
mới vào.” Bởi vì lúc này cô muốn ổn định tâm trạng.
Đến giờ cô vẫn cảm thấy tim đập thình thịch. Nhìn cả đoàn người đông như
vậy đến thì cũng có thể biết Phùng Mộ Huân bị thương không hề nhẹ, nếu
không sao lâu như vậy mới gọi điện báo cho cô. Nói như vậy thì chắc hẳn
Phùng Tranh Hiến cũng đã biết.
Tuần Diên Thụy cười, vỗ
vỗ bả vai cô an ủi: “Sính Đình, đừng lo, Mộ Huân qua thời kỳ nguy hiểm
rồi, vết thương của nó cũng đang dần bình phục, hiện giờ không nghiêm
trọng lắm đâu. Vừa rồi chủ nhiệm với bác sĩ khoa xương cũng đều nói là
khoảng hai tháng nữa là ổn thôi. Lúc trước không báo cho cháu là vì sợ
cháu lo lắng.”
“Sao anh ấy lại bị thương ạ?”
Tuần Diên Thụy suy tư trong chốc lát rồi cẩn thận giải thích: “Trong lúc
huấn luyện ở trụ sở, cả lúc lên đường làm nhiệm vụ, bị thương cũng là
bình thường, trước đây nó cũng từng nằm viện rồi, chẳng phải lần nào
cũng khỏi hay sao.”
Cô gật đầu, nhỏ giọng đáp, không tiếp tục hỏi nữa: “Cháu biết rồi ạ.”
Sau khi Tuần Diên Thụy rời đi, đám quân nhân bên trong phòng bệnh cũng lục
tục kéo về. Không ai phát hiện ra cô, bởi cô an vị trên băng ghế dài
trong góc tường. Sững sờ nhìn sàn nhà dưới chân, Vu Sính Đình chần chừ
một lúc mới nhẹ nhàng đẩy cửa vào. Cửa phòng mở ra, Phùng Mộ Huân đang
nằm ngủ trên giường.
Anh nằm trên giường, trông có vẻ
rất mệt mỏi, thậm chí lúc ngủ mà mặt mày vẫn nghiêm nghị, đôi mày nhíu
chặt, cằm lún phún râu, khuôn mặt gầy gò, trên đùi là tảng thạch cao dày cộp. Bác sĩ nói với cô, ngoài đại não ra, trên đùi, vai và cánh tay của Phùng Mộ Huân đều có vết thương. Nghe nói lúc trực thăng đưa cả nhóm
người về bệnh viện, cả người anh quấn đầy băng vải. Mới mấy tháng không
gặp mà anh đã thành ra thế này.
Vu Sính Đình nhìn anh
không rời mắt, cô cúi đầu nhìn cẳng chân bó bột của anh, lại nhìn lên
gương mặt tuấn tú, trong lòng như bị nghẹn lại.
Bên
trái mặt Phùng Mộ Huân có một vết thương, vết thương đã đóng một lớp vảy đen. Cô nhíu chặt mày, thẫn thờ nhìn anh, lại định một lát nữa sẽ rời
đi, để anh một mình ở đây tĩnh dưỡng cho lại sức. Dù sao anh cũng không
muốn cho cô biết tình hình của mình.
Không thể không
nói, cô đã bị người trước mặt đây gây tầm ảnh hưởng rất lớn. Cô nghĩ xem đã bao lâu rồi không gặp Phùng Mộ Huân, anh đi không nói một tiếng nào, lúc gặp lại nhau thì kết quả lại ra thế này.
Cuối
cùng, cô đưa tay cầm lấy bàn tay để ở bên ngoài của Phùng Mộ Huân, áp
mặt vào lòng bàn tay anh mà bất đắc dĩ thở dài. Độ ấm của lòng bàn tay
thấu qua da thịt cô, tạo nên cảm giác yên lòng lạ thường. Lòng bàn tay
anh có một lớp chai mỏng, chạm vào má cô hơi đau ráp, bất chợt, hai mắt
cô cũng dần đỏ lên.
Kỳ thực cô rất muốn khóc, chỉ có điều lại cảm thấy không thích hợp.
Lúc này, dường như Phùng Mộ Huân cảm nhận được động tĩnh, nuốt nhẹ một cái, rút tay ra khỏi lòng bàn tay cô, lật ngược lại nhẹ nhàng đặt lên đầu
cô.
Vu Sính Đình cuống quýt ngẩng đầu nhìn anh: “Tỉnh rồi à?”
Ánh mắt anh trầm xuống, anh nói: “Em đến đây lúc nào?” Giọng nói của anh hơi khàn, có chút nghèn nghẹt.
Vu Sính Đình cúi đầu nhìn anh, đan hai tay vào nhau, “Vừa đến được một lúc.”
Hai người nhìn nhau chốc lát, Phùng Mộ Huân bị cô nhìn thành ra hơi lúng túng, liền hơi nghiêng đầu.
Vu Sính Đình cau mày, rồi liền mở miệng, giọng nói lí nhí: “Để em xem xem, bị thương ở đâu?”
Nói xong, cô liền đứng dậy, đưa tay định cởi áo của anh ra. Lúc chạm vào
chiếc cúc áo, cô cảm thấy tay mình run rẩy, vất vả lắm mới cởi được
chiếc cúc đầu tiên, đến chiếc thứ hai thì Phùng Mộ Huân nắm chặt hai bàn tay đang run rẩy của cô.
Phùng Mộ Huân nhìn cô bằng ánh mắt thâm trầm, đáy mắt chứa tâm tình khó diễn tả được.
Cô dừng tay lại, ngập ngừng nói: “Còn đau không?” Lại giống như đang lầu bầu.
Anh cười với cô, rồi an ủi: “Không đau, không phải xem, chỉ là vết thương nhỏ thôi mà.”
Đương nhiên Vu Sính Đình hiểu ý của anh, nếu thật sự là vết thương nhỏ thì sao lại không để cô nhìn chứ.
Vu Sính Đình cúi đầu, xụt xịt mũi: “Vết thương nhỏ, thì anh đã chẳng nằm
đây rồi. Còn giấu em lâu như vậy cơ đấy.” Nói xong, cô rụt tay lại, ra
vẻ vô vị mà cười cười, rồi lại nói: “Em nghe Phùng Nghị nói qua điện
thoại, anh cũng nằm viện được hơn nửa tháng rồi, phải không?”
Sắc mặt Phùng Mộ Huân tối lại, anh chậm rãi gật đầu, không nói gì, lại càng không biết nên trả lời cô thế nào.
“Tại sao không nói cho em biết? Sao không nói tiếng nào đã đi? Hay là tại vì em không nghe anh đi gặp Hứa Diễn Thần, nên ngay cả một câu thông báo
hay dặn dò anh cũng tiết kiệm, phải không?” Giọng nói cô vẫn bình tĩnh,
nhưng mang đôi phần trách cứ.
Phùng Mộ Huân mím chặt
môi, không đáp lời mà để cô tùy ý trách mắng. Lúc này, trước mặt cô, anh hoàn toàn hết đường chối cãi.
Hai người im lặng trong
chốc lát, cô nhìn anh chăm chú, giọng điệu lại có chút nghẹn ngào:
“Phùng Mộ Huân, anh nói, tình cảm của anh không phải là vô điều kiện,
vậy đến cuối cùng anh có thể suy nghĩ cho em một lần không?”
Phùng Mộ Huân còn chưa có phản ứng gì với ý trong câu nói của Vu Sính Đình,
vậy mà cô đã nắm chặt tay anh rồi nói: “Anh có nghĩ, rồi em sẽ phải làm
sao không?”
Không có anh, em nên làm sao đây?
Nói đến cuối, giọng của cô nhỏ dần, như thể cô đang cố kìm chế tâm trạng
mình. Không hiểu vì sao, nhìn một Phùng Mộ Huân thường ngày nhan nhẹn,
mạnh mẽ, thành ra như vậy, cô cũng cảm thấy nỗi đau đớn tương tự anh.
Cô ngẩng đầu, hít sâu một hơi, cố kiềm chế giọt nước mắt sắp tràn qua khóe mi.
Phùng Mộ Huân liếc mắt nhìn thấy giọt lệ ẩn trong đôi mắt phiếm hồng của cô,
trong lòng như bị một cây gỗ phang mạnh xuống, khiến anh tỉnh táo trong
nháy mắt.
Anh nắm chặt tay cô, trầm giọng nói bằng giọng đầy hối hận: “Xin lỗi…” Đã khiến em lo lắng.