Hôm nay, Vu Sính Đình phải đến quầy đá quý ở trung tâm thương mại để bàn
công việc với giám đốc kinh doanh, lại xem xét mấy sản phẩm mới bày
trong tủ rồi mới đi.
Cô đi thang máy xuống tầng hai,
xuyên qua cánh cửa kính, hình như cô lại nhìn thấy bóng dáng Vu Hàn
Sinh, còn cả thằng bé ở bên cạnh như hôm cô thấy ở sân bay.
Vu Hàn Sinh đang cầm ba lô hộ thằng bé, còn như đang hỏi nó muốn mua gì,
có vẻ là đang định mua đồ chơi hoặc đồ dùng học tập cho nó. Vu Sính Đình chứng kiến cảnh này vẫn chưa hoài nghi nhiều, cô cẩn thận đứng quan sát từ xa.
Thanh toán xong, Vu Hàn Sinh dắt tay thằng bé đi xuống tầng dưới, cô cũng bám theo ra tới tận bãi đỗ xe.
Vu Hàn Sinh mở cửa xe, cùng thằng bé kia lên một chiếc Audi màu đen, Vu
Sính Đình cũng không bám theo nữa. Điều khiến cô nghi hoặc là, chiếc xe
đó không phải là xe của Vu Hàn Sinh, tài xế cũng không phải người mọi
khi.
Trong đầu cô vẫn quẩn quanh hình ảnh thằng bé đó.
Nhìn qua thì thằng bé khoảng mười hai mười ba tuổi, nếu là con của người quen, không thể nào mà cô lại chưa từng gặp. Cả ngày cô vẫn nghĩ về
chuyện này, từ lần tình cờ gặp ở sân bay, đến khi tận mắt chứng kiến họ
đi dạo trong trung tâm thương mại, thật sự không thể không khiến cô nghi ngờ. Cô lại sợ mình hiểu lầm, trong lòng thầm nghĩ nhất định phải gặp
Vu Hàn Sinh hỏi rõ chân tướng.
Ngày hôm sau cô đi dạo phố với Tiền Bội Bội, bỗng dưng Tiền Bội Bội đề cập đến chuyện chia tay với Phùng Nghị.
“Đã chia tay rồi ư? Dù gì thì hai cậu cũng được hơn một năm rồi mà.”
Tiền Bội Bội cười lạnh một tiếng, nghiến răng cắt miếng bít tết trên đĩa,
“Hơn một năm đã là gì, hợp thì ở bên nhau, không hợp thì giải tán, dù
sao cũng không kết hôn mà. Nam nữ yêu đương, chuyện này là bình thường,
cậu nghĩ là ai cũng cố chấp như cậu chắc.”
Thấy cô nàng nhắc đến mình, Vu Sính Đình liếc xéo một cái, “Cậu có thể đừng lúc nào cũng lôi tớ ra nói được không?”
Tiền Bội Bội tức giận nói: “Được thôi. Người như Phùng Nghị không hợp để yêu đương lâu dàu, trước đây anh ta cũng rất lăng nhăng, tớ biết thừa, mà
nói cho mọi người rõ nhé, là tớ đá anh ta, nhà anh ta còn dám khinh tớ
cơ đấy. Tớ còn khinh thường nhà họ hơn!” Nói xong, Tiền Bội Bội hậm hực
uống một hơi hết ly rượu vang đỏ.
Trút bực xong, Tiền
Bội Bội lại nhớ ra chuyện phiền não mà gần đây Vu Sính Đình kể với mình
liền hỏi: “Cậu nói dạo này tâm trạng cậu không tốt, rốt cuộc là vì sao
thế?”
Nghe Tiền Bội Bội nhắc đến, Vu Sính Đình lại nghĩ tới hôm đi bàn công chuyện ở trung tâm mua sắm và chứng kiến Vu Hàn
Sinh dắt tay thằng bé ấy đi dạo. Cô cảm thấy trước khi mọi chuyện còn
chưa rõ ràng thì vẫn không nên nói với Tiền Bội Bội, ngộ nhỡ đó là hiểu
lầm thì sao. Cô đặt dao dĩa trong tay xuống, vẻ mặt buồn bã, lại thở
dài: “Không biết nữa, cứ cảm giác nặng nề làm sao ý, hình như sắp xảy ra chuyện gì đó.”
“Cậu đúng là lo bò trắng răng, có
chuyện gì không vui thì cứ tâm sự với chồng ý, không chừng anh áy có thể khơi thông hộ cậu. Nếu liên quan đến công việc thì không cần phải nói,
đàn ông căn bản cũng thấy phiền vì chuyện này.”
Vu Sính Đình nghe ý kiến của Tiền Bội Bội, ngượng ngùng cười rồi cũng không tiếp tục đề tài nữa.
***
Trong quân khu, Phùng Mộ Huân vừa họp với các vị lãnh đạo liền về phòng làm
việc sửa lại danh sách thành viên xuất sắc, sau đó định về nhà nghỉ
ngơi.
Gần đây trong quân đoàn lại bắt đầu một đợt huấn
luyện mới, bởi không lâu nữa sẽ là lượt diễn tập giữa các quân khu. Suốt thời gian này, anh hết phải giám sát tập luyện, giảng dạy chiến lược
tập, rồi lại kiểm tra vũ khí, không lúc nào hết việc. Sau hội nghị triển khai kế hoạch huấn luyện quân sự là đến giai đoạn bố trí huấn luyện, cả quân khu bắt đầu guồng quay cho đợt diễn tập. Đây là một lần diễn tập
được lãnh đạo quân khu vô cùng xem trọng.
Chính ủy đẩy
cửa vào, thấy anh đang thu dọn đồ đạc liền hỏi: “Mộ Huân, hay đêm nay ở
lại đơn vị đi. Mai cậu có đến kịp được không?”
Phùng Mộ Huân trả lời: “Được.”
Chính ủy thấy sắc mặt anh là lạ liền trêu ghẹo: “Sao thế, nhớ bà xã hả? Gì
thì gì cô cậu cũng cưới được hơn hai tháng rồi, đáng lẽ phải qua cái
giai đoạn hừng hực ý rồi chứ? Tôi nghĩ sáng mai quân đoàn mình phải tập
thực chiến ở núi, cậu là giám sát, ở lại đây tiện hơn.”
Phùng Mộ Huân không để ý đến anh ta, thản nhiên nói: “Đêm nay em phải về một
chuyến.” Nói xong, anh đặt thứ gì đó trong tay xuống, móc bao thuốc lá
ra, hút một điếu, sắc mặt nghiêm nghị. Đã vài ngày rồi anh không về, hơn một nửa nguyên nhân là do giận dỗi, thấy cô cứ xa cách với mình, anh
nghĩ không về thì hơn. Nhưng trước khi kết hôn anh đã từng hứa với cô,
sẽ cố gắng về nhà đúng giờ, giờ đã khác trước rồi.
Có đôi khi chạm mặt, Phùng Mộ Huân và Vu Sính Đình lại như người xa lạ vậy.
Phùng Mộ Huân có cảm thấy, cô không muốn đợi để gặp anh thì anh càng không
mặt dày sấn tới. Từ lúc cưới đến giờ, dù là thế, anh vẫn không dỗ dành
cô. Anh nghĩ cứ vậy cũng tốt, nếu không cô sẽ nghĩ anh không thể xa cô
được.
Chính ủy thấy sắc mặt anh ảm đạm liền dò hỏi: “Nhìn cậu thế này, có phải là cuộc sống hôn nhân không hài hòa không?”
Phùng Mộ Huân nghiêm nghị liếc anh ta một cái, khiến chính ủy cười khan mấy tiếng.
Gần đây, tâm trạng Phùng Mộ Huân chẳng hề được thả lỏng. Anh biết cô không
tự nguyện cưới anh, cuộc hôn nhân này chẳng qua là do anh tỉ mỉ sắp xếp
rồi lừa cô về, thế nên đến khi cô biết sự thật, anh mới ép cô đi vào
khuôn khổ.
Nhưng anh không thể. Lúc đầu anh đã có thể
đoán được, sau khi cô biết sự thật, dù không thể tiếp tục với Hứa Diễn
Thần thì cô cũng sẽ không chọn anh. Trong lòng cô bài xích anh, sợ anh,
cảm thấy anh không biết nói lý lẽ, anh cũng biết. Cô muốn phân phòng
ngủ, anh chiều cô, dù sao trên danh nghĩa thì họ cũng đã là vợ chồng
rồi, chỉ có điều là trong cuộc sống không thể dung hòa được cho nhau.
Anh làm nhiều việc là vì hy vọng cô có thể toàn tâm toàn ý với mình.
Mười một giờ đêm Phùng Mộ Huân mới về đến nhà. Vào cửa, anh nhẹ nhàng lên
tầng đi tắm, mỗi phòng đều có nhà về sinh và phòng tắm riêng. Tắm xong
anh liền xuống nhà uống nước.
Cũng đúng lúc Vu Sính
Đình tỉnh dậy, căn bản là do cơn đói. Gần đây công việc bề bộn, ra khỏi
phòng làm việc là lại chạy đon chạy đáo trong trung tâm thương mại, hết
một ngày là cô mệt mỏi rã rời.
Mở cửa phòng ngủ, dường
như nghe thấy tiếng động ở bên ngoài, cô liền cảnh giác, rón rén bước
xuống bậc thang. Nhưng thấy đèn ở huyền quang sáng, phòng khách nhờ nhờ
ánh đèn nhạt, cô nhìn quanh bốn phía, bất chợt bắt gặp hình ảnh một
người đàn ông cởi trần đang đứng cạnh bàn trà uống nước. Không cần đoán
cũng biết đó là Phùng Mộ Huân.
Vu Sính Đình lê dép bước xuống, Phùng Mộ Huân xoay người lại nhìn cô. Trong phút chốc nhìn thấy
nhau, ánh mắt của hai người đều hiện vẻ kinh ngạc. Ánh đèn ấm áp rọi
xuống nhuộm đậm thêm màu mạch nha trên vòm ngực anh, cơ bắp anh rất săn
chắc, dáng người hoàn hảo, chiều rộng vai và eo vừa chuẩn, phía dưới
quấn một chiếc khăn tắm, như vậy trông thật sự vô cùng gợi cảm.
Cô trợn mắt há miệng nhìn anh, còn chẳng biết nên nói gì. Tóc Phùng Mộ
Huân vẫn chưa khô, hẵng còn âm ẩm, trên người còn đọng bọt nước, chảy
dọc theo sống lưng xuống.
Thật ra, bị cô nhìn chằm chằm như vậy, Phùng Mộ Huân lại hơi không quen, liền chủ động hỏi: “Sao em
chưa ngủ?” Giọng nói của anh nghèn nghẹn, có cảm giác như cổ họng khô
khốc, nói xong, anh lại uống cạn một cốc nước.
Ánh mắt
Vu Sính Đình hơi tránh đi, cô nghiêng đầu nhìn vào phòng bếp, giọng nói
có vẻ bối rối: “Em…Em hơi đói, định mở tủ lạnh xem có gì ăn không.”
Cô cũng không định xuống, nhưng thật sự là đói không chịu nổi rồi.
Nói xong, cô lại nhìn anh một lúc rồi mới chậm rãi nói: “Sao anh không mặc
quần áo?” Nếu đèn sáng, chắc chắn Phùng Mộ Huân có thể thấy cô đỏ mặt.
Phùng Mộ Huân cúi đầu nhìn mình, bất đắc dĩ bật cười: “Anh vừa tắm xong, lại
không biết em sẽ xuống đây.” Nghe cô hỏi thế, Phùng Mộ Huân thoáng buồn
bực, dù gì cũng là vợ anh rồi, thế mà thấy anh cởi trần còn lúng túng.
Dù trong lòng đang oán thán nhưng anh không để lộ. “Em ngồi đây đợi anh một lát.”, anh chỉ vào chiếc ghế bên cạnh.
Dặn cô xong, anh lên tầng mặc quần và một chiếc áo phông rồi vào bếp nấu mỳ cho cô.
Lúc này trong phòng bếp truyền ra những tiếng lẻng xẻng, Vu Sính Đình ghé
vào cửa nhìn, thấy Phùng Mộ Huân đang thuần thục thái thịt, bếp ở bên
cạnh cũng đã bật lửa.
Sau đó là tiếng thức ăn xèo xèo trong nồi, chẳng mấy chốc, Phùng Mộ Huân đã bưng bát từ trong bếp ra.
Anh không nói chuyện với cô, khuôn mặt nghiêm nghị thay bằng gương mặt ôn hòa, nhưng ánh mắt vẫn rất nghiêm túc.
Có lẽ do thật sự đói, Vu Sính Đình vùi đầu ăn ngấu nghiến, bất chấp có
Phùng Mộ Huân đang ở đây. Cúi đầu ăn một lúc, cô lại nhận lấy cốc nước
anh đưa cho rồi uống ừng ực. Bất chợt, cô đưa mắt nhìn người đàn ông
ngồi phía đối diện mình, thấy anh vẫn đang chăm chú nhìn mình.
Vu Sính Đình bị anh nhìn chằm chằm nên hơi xấu hổ, ngập ngừng hỏi: “Anh có muốn ăn một miếng không?”
Nói xong, cô gắp miếng trứng mình vừa cắn giở đưa đến bên miệng anh. Anh
nhìn cô vài giây rồi dướn người lên cắn một miếng, ánh mắt vô cùng dịu
dàng.
Vu Sính Đình nhoẻn miệng cười với anh, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều, ăn hết bát mỳ không còn một giọt nước canh.
Lên tầng đánh răng, nằm xuống giường chuẩn bị ngủ, trong lúc mơ màng, cô
cảm giác cô người ôm mình từ phía sau. Cô biết đó là Phùng Mộ Huân, vô
thức đẩy đẩy ra.
“Bà xã…” Giờ phút này, Phùng Mộ Huân
trầm giọng gọi một tiếng. Anh không gọi cô bằng nhũ danh mà bằng một
tiếng bà xã thân mật, một tiếng này dường như còn chất chứa tình cảm hơn ngàn vạn lời nói khác. Dứt lời, anh cọ cọ vào gáy cô, ôm chặt lấy cô từ phía sau. Hai người vẫn giữ nguyên tư thế thân mật đó.
Trên gối có hương thơm thanh mát, đó là mùi của cô. Anh không làm gì thêm,
chỉ ôm chặt lấy cô. Trước kia, khi hai người đang trong giai đoạn yêu
đương, thỉnh thoảng anh có thò tay vào trong áo cô ve vuốt để biểu đạt
nhu cầu sinh lý của mình, nhưng bây giờ lại vô cùng quy củ. Hẳn là sợ cô cự tuyệt, anh lại áp sát hơn một chút.
Vu Sính Đình
cảm thấy sống lưng mình cứng ngắc, hành động đột ngột của Phùng Mộ Huân
khiến cô thật sự không đủ sức chống đỡ. Sợ sệt chốc lát, cô đưa tay đẩy
anh ra, vậy mà anh lại thấp giọng nói bên tai cô: “Anh nhớ em…”
Một câu này, hoàn toàn khiến cô buông khí giới đầu hàng.