Đợi Phùng Mộ Huân đi khỏi, Vu Sính Đình nằm xuống, hai mắt vô hồn nhìn lên
trần nhà. Cô cảm thấy mấy ngày nay ở bên Phùng Mộ Huân chỉ là ảo giác,
đưa tay sờ mặt, cô mới phát hiện mình khóc từ bao giờ. Lúc này đây, cô
không nói rõ được cảm giác trong mình, người đàn ông này vừa phút trước
còn chân thành, trìu mến với cô, phút sau đã có thể uy hiếp cô.
Lúc Liêu Hải Lâm về đã là sáu giờ chiều, sắc trời cũng đã ngả tối, những
ánh tà quang còn sót lại hắt vào phòng thứ ánh sáng ấm áp. Vu Sính Đình
nằm trong phòng ngủ tới tận tối mới xuống nhà, vừa bước đến chiếu nghỉ ở giữa cầu thang, cô đã nghe thấy Liêu Hải Lâm đang nói chuyện điện thoại với ai đó.
Nghe có vẻ là liên quan đến hôn sự của cô
và Phùng Mộ Huân. Hiện giờ, chỉ cần nghe đến chuyện đó, trong lòng Vu
Sính Đình chợt dâng lên sự kích động. Cô không biết cơn tức giận của
mình đến từ đâu, vội chạy đến bàn trà rót một chén nước, uống vài ngụm
rồi quyết định thương lượng việc này với Liêu Hải Lâm.
“Ừ, được. Cổng vào không cần trang trí quá sặc sỡ đâu. Đúng…ừ, cũng được,
không phải sửa lại.” Ngắt điện thoại, Liêu Hải Lâm cười nói với Vu Sính
Đình: “Hôm nay Mộ Huân có đến thăm con không?”
Vu Sính Đình nghiêm mặt, gật đầu, “Có ạ.”
“Điểm Điểm, váy cưới lần trước Phùng Nghị đưa đến, con có thích không? Có vừa không? Mộ Huân vừa gọi điện đến nói là năm giờ chiều mai sẽ có người
đưa sườn xám đến đây, con nhớ chọn rồi mặc thử, không thích thì cứ nói
để còn đổi. Căn bản là mẹ không biết khi nào lễ cưới kết thúc, kiểu gì
Mộ Huân cũng phải uống rượu với mấy ông sếp trong quân khu, thế nên con
cũng phải thay vài bộ…Giờ mẹ thấy con với Mộ Huân được như vậy thì lúc
nào cũng vui được.”
Vu Sính Đình thấy vẻ hưng phấn của
Liêu Hải Lâm khi nhắc đến Phùng Mộ Huân lại không biết nên mở lời thế
nào, nhưng chỉ một lát sau, cô hé miệng nói: “Mẹ, con không muốn kết hôn nữa.” Nói xong, cô cúi đầu không dám nhìn bà. Hai tay cô đặt trên đầu
gối, ngón tay nắm chặt.
Liêu Hải Lâm trợn tròn hai mắt, nhìn cô bằng vẻ không thể tin nổi, giọng nói lạnh lùng: “Con nói cái
gì, con lặp lại lần nữa xem.”
Vu Sính Đình ngẫm nghĩ
một lúc rồi rụt rè nói: “Con nói là lễ cưới của con và Phùng Mộ Huân có
thể hủy bỏ, hoặc là hoãn lại. Dù sao cũng đã đăng ký rồi.” Cô nghĩ, nếu
cô không có quyền giải trừ quan hệ hôn nhân với Phùng Mộ Huân thì hôn lễ hữu danh vô thực này cũng nên hủy bỏ. Ván đã đóng thuyền, ngay cả một
đường lui cô cũng không có.
Lúc này, Liêu Hải
Lâm lớn tiếng quát: “Điểm Điểm, con coi đây là trò đùa hả! Mẹ với bác
Phùng đã chuẩn bị lâu lắm rồi, con nghĩ đây là chuyện của riêng con sao, đây là chuyện của hai nhà đấy! Con bảo mẹ phải ăn nói thế nào với bác
Phùng, nói là con không làm đám cưới nữa à? Người ta còn đang vui mừng
đấy. Lúc trước là chính con đi đăng ký, hôm nay người nói không kết hôn
lại là con. Thiếp mời thì gửi hết rồi, định để người ngoài lấy nhà mình
ra làm trò cười à!”
Sắc mặt Vu Sính Đình trắng bệch, cô nhắm mắt, cắn chặt răng không nói lời nào.
Liêu Hải Lâm thấy con gái cứ như vậy nên cũng không đành lòng to tiếng, chỉ
có thể nhẫn nại khuyên nhủ: “Lúc trước mẹ cũng đã hỏi con đã suy nghĩ kĩ chưa, con luôn miệng nói là đã nghĩ đủ rồi. Mấy hôm trước vẫn còn yên
ổn, sao hôm nay lại…Con nói mẹ nghe, có phải xảy ra chuyện gì với Mộ
Huân không? Nếu có thể giải quyết thì giải quyết luôn đi.”
Vu Sính Đình không biết nên giải thích thế nào với Liêu Hải Lâm, chẳng lẽ
lại nói rằng Phùng Mộ Huân âm thầm hại Hứa Diễn Thần? Chuyện này khiến
cô không chấp nhận được, nói ra miệng đã khó, giải thích rõ ràng còn khó hơn. Bố mẹ cô vốn không thích cô yêu Hứa Diễn Thần, đến giờ hai người
đã chia tay được hơn một năm, nhắc lại chuyện cũ sẽ chỉ khiến Liêu Hải
Lâm và Vu Hàn Sinh đổ hết tội lên đầu cô.
Cô suy nghĩ
một lúc rồi mới nói: “Không xảy ra chuyện gì cả ạ, chỉ tại con chưa muốn cưới thôi. Bây giờ con hối hận không được ạ? Lúc trước đồng ý đi đăng
kí là do con nhất thời ấm đầu thôi.”
Đột nhiên, Liêu
Hải Lâm đứng bật dậy, bà trừng mắt giận dữ, cương quyết nói: “Con đang
đùa đấy à! Hai đứa đăng kí rồi, lễ cưới chẳng qua chỉ là nghi thức trước mặt người ngoài thôi, Điểm Điểm, con không nên ích kỷ như vậy, tốt xấu
gì con cũng nên nghĩ cho bố mẹ một chút. Con bảo bố mẹ còn mặt mũi nào
đi gặp lãnh đạo quân khu? Bác Phùng có quan hệ rất tốt với nhà mình, hết mực lo cho lễ cưới của con với Mộ Huân, bác ấy cũng coi con là con dâu
rồi, mà Mộ Huân đối xử với con cũng rất tốt. Gần đây mẹ bận trong bận
ngoài, chuyện gì cũng liên quan đến con với Mộ Huân, mẹ nói cho con
biết, việc này không do con quyết định! Đến thời điểm mấu chốt rồi mà
con còn giở chứng, mẹ cảnh cáo con, nếu con không nghe lời mẹ thì mẹ coi như không có đứa con gái này!”
Vu Sính Đình không ngờ
Liêu Hải Lâm lại dùng thái độ chuyên chế đó để cảnh cáo cô. Từ trước đến nay, mẹ cô chưa bao giờ như vậy, cho dù lúc trước cô nhận lời cầu hôn
của Hứa Diễn Thần, còn cầm nhẫn ra khoe trước mặt bà, bà cũng không tức
giận đến mức này.
Nghe lời Liêu Hải Lâm nói, Vu Sính
Đình quay về phòng trùm chăn khóc một hồi. Cô cảm thấy mình đang lao vào ngõ cụt, kế mạn thiên quá hải* này của Phùng Mộ Huân trực tiếp cắt đứt
đường lui của cô. Anh nói không sai, quả nhiên không một ai đứng về phía cô, ngược lại, họ chỉ trách cô không biết phải trái. Cô đã quên mất
giữa hai gia đình có mối quan hệ khăng khít, giấy phép mấy hạng mục của
công ty bố cô, thậm chí cả vụ đấu thầu cũng là do Phùng Mộ Huân trợ
giúp, quan hệ giữa hai nhà đâu có đơn giản.
*Lừa trời qua biển (Kế số 1 trong 36 kế Binh pháp Tôn Tử)
Giờ phút này, Vu Sính Đình có một cảm giác phẫn nộ không thể nói thành lời, thậm chí có cảm giác bị Phùng Mộ Huân lừa từ đầu đến cuối. Người đàn
ông này đã từng bước cân nhắc kĩ càng, khiến cô chẳng hay biết gì, thật
sự khiến cô sợ hãi.
***
Phùng Nghị đến tìm Phùng Mộ Huân vào ngay buổi tối. Khi ấy vừa đúng lúc Phùng Mộ Huân hết giờ
huấn luyện, anh cùng Phùng Nghị đi uống rượu chứ không đến nhà tìm Vu
Sính Đình. Anh biết nếu bây giờ mình đến sẽ chỉ khiến cô càng thêm ghét
anh.
Phùng Nghị thấy tối hôm nay anh có vẻ không bình
thường, “Anh, anh sao thế? Mấy hôm nữa là làm đám cưới rồi mà mặt mày cứ lạnh ngắt thế này, hay là xảy ra chuyện gì rồi?”
Có chút hơi men trong người, Phùng Mộ Huân vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, hờ hững nói: “Cô ấy biết rồi.”
Phùng Nghị có chút kinh ngạc, sau đó lại cười: “Không thể nào, sao lại biết
vào đúng thời điểm then chốt này?” Dừng lại chốc lát, Phùng Nghị nói
tiếp: “Thế nào, có phải lại vì cậu ta mà cãi nhau một trận với anh
không?”
Sắc mặt Phùng Mộ Huân trầm xuống, anh đột nhiên nắm chặt ly rượu trong tay, gân xanh mơ hồ hiện trên trán.
“Anh, em còn đang không hiểu sao anh lại đi đăng ký sớm thế, hóa ra anh đúng
là liệu sự như thần, không thèm quan tâm đến chuyện khác, cứ lừa vừa tay đã.” Nói xong, Phùng Nghị lại gật gù: “Chẳng trách.”
Lúc này, Phùng Mộ Huân lạnh lùng hừ một tiếng. Phùng Nghị thấy sắc mặt khó
coi đó của Phùng Mộ Huân thì biết ngay là mình đoán đúng vài phần, nhưng cũng không dám nói nhiều nữa, dù sao thì tính tình Phùng Mộ Huân như
thế nào, anh ta đều biết.
Thế nhưng, Phùng Mộ Huân lại
lắc lắc ly rượu, khẽ nhấp một ngụm làm như không bận tâm đến, “Thế thì
đã sao chứ, cô ấy cũng đã đăng ký kết hôn với anh rồi, kết hôn hay
không, không phải do cô ấy quyết định.” Vì dựa vào luật, họ đã là vợ
chồng hợp pháp rồi, thế nên anh chẳng có gì phải lo lắng cả.
“Phía Hứa Diễn Thần có cần tiếp tục không? Chuyện thu mua công ty lần trước
còn chưa bàn xong, anh chưa hạ lệnh nên em cũng không dám làm bừa.”
Vẻ mặt Phùng Mộ Huân không có chút gợn sóng, anh hờ hững dặn: “Tiếp tục,
bây giờ không cần nương tay nữa.” Nếu cô đã biết rồi, anh cũng không cần phải e dè ván cờ dành cho Hứa Diễn Thần nữa. Chẳng phải cô muốn cho Hứa Diễn Thần một con đường sao, vậy thì Phùng Mộ Huân anh sẽ cho Hứa Diễn
Thần một con đường. Cô càng để ý đến Hứa Diễn Thần, anh càng muốn dồn
anh ta vào đường chết.
Anh vốn nghĩ rằng, chỉ cần mình
đối xử tốt với cô thì cô sẽ quên Hứa Diễn Thần, xem ra là anh đánh giá
mình quá cao, đến bây giờ mà cô vẫn còn căm phẫn chỉ trích anh. Thậm
chí, ngay cả cuộc hôn nhân giữa hai người cũng có thể đem ra làm thứ vứt đi lúc nào cũng được.
***
Gần đến ngày cưới, Vu Sính Đình đột nhiên lấy mấy bộ quần áo rồi tự ý rời khỏi nhà. Cô kéo
hành lý, lái xe đến khu Thông Châu tìm một phòng trọ ở tạm. Cô vốn định
mua vé xe để đi du lịch, nhưng nghĩ lại thì dù sao cũng chỉ có vài ngày, chỉ cần mình tránh đi là được.
Người nhà của cô đều
đứng về phía Phùng Mộ Huân, không ai quan tâm đến cảm nhận của cô cả. Cô đã nhiều lần muốn rời khỏi nhà, chờ qua ngày cưới rồi sẽ về. Lúc rời
nhà, Vu Sính Đình gửi cho Liêu Hải Lâm một tin nhắn nói chờ qua cơn sóng gió rồi sẽ tự trở về.
Cô tắt luôn di động, vì cũng đã sớm xin nghỉ ở công ty cho đám cưới, lần này coi như một kỳ nghỉ dài dành cho cô.
Nhận được tin nhắn của Vu Sính Đình, Liêu Hải Lâm tức đến nỗi suýt chút nữa ngất xỉu.
Căn phòng Vu Sính Đình thuê không rộng lắm nhưng cũng rất thoáng đãng, sáng sủa, hai phòng và một buồng nhỏ, tiền thuê cũng khá hợp lý, chủ nhà lại là người khá nhiệt tình. Ngày đầu tiên đến, cô cảm thấy thư thái hơn
nhiều, thậm chí có cảm giác được giải thoát mà xưa nay chưa từng có. Một ngày ba bữa đều giải quyết trong phòng, đến tối cô cũng chỉ vào siêu
thị của tiểu khu đi loanh quanh.
Đúng hai ngày sau,
Phùng Mộ Huân tìm được Vu Sính Đình. Lúc ấy, Vu Sính Đình mới vừa dậy và đánh răng rửa mặt xong, đang chuẩn bị xuống dưới mua đồ ăn sáng.
Vừa mở cửa, không biết Phùng Mộ Huân đã đứng ở ngoài từ khi nào, vẻ mặt lạnh lùng nhìn cô chằm chằm.
Cô kinh hãi đóng luôn cửa lại, nhưng Phùng Mộ Huân nhanh tay đẩy cánh cửa
ra khiến cô cô lảo đảo về phía sau mấy bước, thậm chí còn đập người vào
vách tường.
Cửa phòng dễ dàng bị Phùng Mộ Huân đẩy ra,
anh bước đến, cúi xuống nhìn cô: “Chơi đủ rồi, ở đây hai ngày đã thấy ổn chưa?”
Cô xoa xoa chỗ đau phía sau lưng, cố tình nói:
“Tôi ở đây rất tốt, lại không phải ở lâu, dù sao tôi cũng xin nghỉ ở
công ty cho đám cưới rồi. Đợi mọi chuyện yên ổn rồi tôi sẽ về.” Ý của cô là, đợi qua thời gian làm đám cưới của họ, cô sẽ quay về.
“Bây giờ về thử áo với anh, ngày kia mình làm lễ cưới.”
Vu Sính Đình hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn không bận tâm đến lời nói của anh.
Phùng Mộ Huân liếc nhìn cô một cái, đến gần cô rồi hờ hững nói: “Em có muốn
tốt cho Hứa Diễn Thần không? Anh có thể bảo Phùng Nghị tha cho công ty
họ, điều kiện tiên quyết là em theo anh về nhà, đừng lạm loạn nữa. Nếu
em còn càn quấy như thế này nữa thì đừng ai trong số họ mong được sống
tốt!”
Phùng Mộ Huân vừa nói hết câu, Vu Sính Đình liền
đứng dậy nâng tay, dứt khoát cho anh một cái tát. Sau cái tát này, chính cô cũng đờ đẫn, cô cắn chặt môi, cảm thấy lòng bàn tay đau rát vô cùng. Dường như sợ Phùng Mộ Huân nổi giận, cô nơm nớp lùi về sau vài bước. Cô đánh anh không phải vì Hứa Diễn Thần, mà là vì ghét người đàn ông ưa
trở mặt này, ghét anh lạnh lùng uy hiếp cô.
Phùng Mộ
Huân không hề né tránh, hứng trọn một phát tát nhưng anh chẳng tỏ ra tức giận, chỉ có ánh mắt nhìn cô là sáng như đuốc, “Đánh xong là hết giận
rồi?”
Vu Sính Đình hổn hển chỉ tay về phía cửa, giận dữ nói với anh: “Bây giờ anh có thể đối phó với Hứa Diễn Thần, tôi không
sao hết! Anh lập tức ra ngoài cho tôi. Tôi đã nói rồi, mấy ngày nữa tôi
sẽ về.”
Phùng Mộ Huân thấy không thể nói lý với cô được nữa nên tiến lên vài bước rồi bế thốc cô lên, “Đồ đạc của em, mai anh
sẽ gọi người đến dọn hộ.” Anh vẫn vô cùng bình tĩnh, nói xong, anh bế Vu Sính Đình vào thang máy, đi thẳng về phía bãi đỗ xe.
Vu Sính Đình không ngừng giãy giụa trong lòng anh, tay chân đấm đá loạn xạ nhưng vẫn chẳng ăn thua. Người trong tiểu khu cũng chỉ coi như chuyện
đôi vợ chồng trẻ xích mích nên chẳng ai tiến tới ngăn cản.
“Anh buông tôi ra, Phùng Mộ Huân, đồ khốn này!” Cô nói trong giọng nghẹn
ngào. Phùng Mộ Huân bất chấp ánh mắt của người khác, nhét cô vào xe rồi
đóng sầm cửa lại.
Trên xe, Vu Sính Đình không ngừng đập cửa, lại gào thét như đang phát tiết, “Phùng Mộ Huân, anh là đồ thần
kinh!” Mỗi lời phát ra miệng cô đều là lời chửi mắng thậm tệ.
Phùng Mộ Huân vừa lên xe liền lạnh lùng ghì cô xuống ghế rồi chặn miệng cô
lại bằng cách trực tiếp nhất. Anh vừa hôn cô như trừng phạt vừa lẩm bẩm
nói bên miệng cô: “Em là vợ của Phùng Mộ Huân anh, nhưng lại vì người
đàn ông khác mà nổi giận với anh.” Hơi thở nóng rực ngập tràn trong
miệng cô, anh mút đầu lưỡi cô khiến cô phát đau. Vu Sính Đình đẩy anh ra nhưng lại khiến Phùng Mộ Huân hôn mãnh liệt hơn, anh bóp hàm dưới của
cô nên cô không thể không mở miệng đón nhận.
Vu Sính
Đình chỉ cảm thấy trước mắt mình là một khoảng tối tăm, hàm dưới bị
Phùng Mộ Huân bóp đến đau nhức. Sức của cô thua xa anh, đợi Phùng Mộ
Huân hơi lỏng tay, Vu Sính Đình liền hung hăng cắn anh một cái, khoang
miệng lập tức nồng mùi tanh của máu. Phùng Mộ Huân không bận tâm, vẫn ôm chặt lấy cô, nụ hôn càng rõ ràng sự trừng phạt hơn.
Lúc buông Vu Sính Đình ra, Phùng Mộ Huân đưa tay lau vệt máu bên môi.
Dường như vẫn chưa hết giận, Vu Sính Đình trừng mắt nhìn anh. Thấy Phùng Mộ
Huân vẫn tỏ vẻ điềm tĩnh, cô bèn cúi xuống, tóm lấy cánh tay anh rồi cắn thật mạnh.
Cô cắn chặt cánh tay anh, nước mắt không ngừng tuôn rơi, đến khi nếm được vị máu tanh nồng mới buông ra.
Phùng Mộ Huân nắm chặt tay mặc cho cô phát tiết, đợi cô dừng lại anh liền cười, “Tâm trạng thoải mái hơn rồi?”
Anh nghiêng đầu nhìn cô, vừa thấy hốc mắt sưng đỏ của cô là đã sốt ruột.
Phùng Mộ Huân có kiềm chế tâm trạng, đặt hai tay lên vô lăng, nhìn chằm chằm
về phía trước và lạnh lùng nói: “Đừng tưởng như vậy là có thể chọc giận
anh, có thế nào thì em cũng không thay đổi được chuyện kết hôn của chúng ta.”
Bởi vì, bất luận cô có làm loạn thế nào thì cũng không thoát khỏi bàn tay anh.