Lúc Vu Sính Đình lái xe đến chỗ Ngụy Tử hẹn thì đã là mười giờ tối. Màn đêm buông xuống, nhà nhà giăng đèn, dọc đường đi, cô vừa lái xe vừa nghĩ
đến chuyện Ngụy Tử muốn nói. Cô mơ hồ đoán ra là vấn đề của công ty Hứa
Diễn Thần. Cho đến hôm nay, cô vẫn hy vọng anh ta không gặp chuyện gì.
Cô cũng biết hai người đã chia tay hơn nửa năm nay, giờ cô đã ở bên
Phùng Mộ Huân, cứ dây dưa không rõ ràng với Hứa Diễn Thần thì không tốt
cho lắm. Nhưng khi nghe Ngụy Tử nài nỉ qua điện thoại, cô không thể
không mềm lòng, cứ coi như một người bạn bình thường, cô đồng ý đến gặp
một lát.
Vu Sính Đình bồn chồn đỗ xe ở phía dưới, bối
rối vào thang máy, lên đến tầng trên cùng, cô nhìn thấy Hứa Diễn Thần
đang ở đó, một tay chống mặt đất, một tay nắm chặt chai rượu, ngửa đầu
uống. Trên mặt đất, xung quanh la liệt vỏ chai rượu. Ngụy Tử muốn tiến
tới, nhưng một chai rượu lao về phía anh ta.
“Choang!” một tiếng, Ngụy Tử và Quan Hân Nhiên cùng dừng bước.
Quan Hân Nhiên thấy hành động này, vừa sợ hãi che miệng vừa khóc: “Anh Thần, anh xuống đi đã được không?”
Lúc này, Ngụy Tử cũng kiên nhẫn khuyên nhủ: “Diễn Thần, cậu xuống đi đã được không, trên đấy không an toàn.”
Hứa Diễn Thần khàn giọng gào về phía họ: “Các người tránh ra, để tôi yên
tĩnh một lát không được sao!” Nói xong, Hứa Diễn Thần quăng mạnh vỏ chai không về phía sau.
Ngụy Tử lui lại mấy bước, Vu Sính
Đình thấy vậy liền chạy lại: “Ngụy Tử, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? Sao Hứa Diễn Thần lại thành ra thế này?…” Tận mắt chứng kiến cảnh này,
cô nói năng có phần lộn xộn. Hứa Diễn Thần đứng ở rìa tường bao, lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng. Cô muốn đến gọi anh ta, nhưng lại
sợ anh ta thấy cô càng kích động hơn, không thể làm gì hơn là kéo Ngụy
Tử đến một góc khuất.
Ngụy Tử vừa thấy Vu Sính Đình
liền thở phào nhẹ nhõm: “Sính Đình, cuối cùng em cũng đến rồi. Cậu ta
như vậy không phải vì chuyện công ty đâu. Công ty có chút chuyển biến
tốt rồi, nhưng tại đợt vừa rồi mất đi mấy đơn hàng lớn, lại liên tiếp
xảy ra sự cố, cho nên bây giờ không mấy êm xuôi. Mấy hôm nay tâm
trạng Diễn Thần không tốt, anh với Hân Nhiên không tìm thấy cậu ta đâu, thế nào mà lại chạy lên tầng thượng uống đến say mèm thế này chứ. Sính
Đình, coi như anh cầu xin em, em mau ra khuyên cậu ta đi. Cậu ta nhìn
thấy em, chắc chắn sẽ không như thế nữa, em nói bao nhiêu cậu ta nghe
bấy nhiêu. Anh sợ cậu ta uống nhiều rồi, nhỡ nghĩ quẩn lại nhảy xuống từ tầng mười mấy này thật.”
Ngụy Tử nghĩ, nếu Vu Sính Đình không đến, vậy chỉ còn cách báo cảnh sát đến trợ giúp.
Vu Sính Đình mấp máy môi, cô không biết nên an ủi gì anh ta. Trước mắt cô
là người bạn tốt của cô mấy năm nay, cũng là người chứng kiến tình yêu
của cô và Hứa Diễn Thần. Yên lặng vài giây, không chờ cô có phản ứng,
Ngụy Tử đã kéo tay cô đi về phía Hứa Diễn Thần: “Diễn Thần, cậu xem ai
đến này.”
Lúc này, Quan Hân Nhiên kinh ngạc nhìn cô,
lui ra sau vài bước. Hứa Diễn Thần siết chặt vỏ chai rượu, ánh mắt miên
man nhìn cô một hồi lâu, cuối cùng mới khẽ nói: “Đình Đình.” Giọng nói
gần như là tuyệt vọng.
Nói xong, anh ta lại cúi đầu
cười ngây ngô vài tiếng, hốc mắt đột nhiên đỏ lên: “Chẳng phải em đã ở
bên Phùng Mộ Huân rồi sao?”
Lời nói cuối cùng, giọng
anh ta nghẹn lại: “Em còn đến tìm anh làm gì, có biết giờ này người anh
không muốn nhìn thấy nhất chính là em không?”
Hứa Diễn Thần ngừng vài giây, đột nhiên anh ta ôm mặt gào khóc, cúi đầu không dám nhìn Vu Sính Đình.
Đây là lần đầu tiên Vu Sính Đình thấy Hứa Diễn Thần khóc. Trước đây, dù gặp phải khó khăn gì, anh ta cũng luôn cười với cô, không vội vàng kể khổ
với cô. Nhìn cảnh tượng này, cô không nói được rằng mình có cảm giác gì, rốt cuộc thì anh ta cũng bước đến đường cùng. Cô đi về phía trước vài
bước, thử khuyên nhủ: “Hứa Diễn Thần, em biết anh không muốn nhìn thấy
em, nhưng anh chạy lên đây uống rượu làm gì? Kể cả công ty có đóng cửa,
anh cũng đâu phải như vậy? Anh có tay có chân lại có năng lực, hoàn toàn có thể bắt đầu lại mà, chỉ cần anh còn sống, không gì là không thể.”
“Bắt đầu lại lần nữa, ha ha…Không thể nào. Em vốn không biết…” Nói xong, Hứa Diễn Thần cắn răng đấm mạnh xuống nền xi măng, cố kiềm chế không nói
cho cô biết.
“Em không biết đâu.”
Vu
Sính Đình thấy tâm tình anh ta vô cùng sa sút, chỉ sợ mình nói không
đúng câu nào lại khiến anh ta kích động, đành phải mềm giọng nói: “Có gì mà không thể chứ, đúng là em không hiểu được cảm giác đó, nhưng anh cảm thấy bây giờ anh ở đây uống đến say khướt thì có ích gì? Công ty anh có thể khôi phục lại sao? Hứa Diễn Thần, anh tự nhìn lại mình xem được
không, nhìn xem hôm nay anh đang làm gì? Anh bây giờ hoàn toàn không
phải là Hứa Diễn Thần em biết trước đây, lúc đó, anh lạc quan, có trách
nhiệm, tràn ngập tin tưởng vào tương lai. Anh xem anh bây giờ đi, không
còn chút lý trí nào, rồi thành ra cái dạng gì rồi? Anh cảm thấy như vậy
thú vị sao?”
Hứa Diễn Thần không đáp lời. Dưới ánh đèn
ấm, Vu Sính Đình không thấy rõ ánh mắt của anh ta lúc này, thấy anh ta
để mình nói, cô tiếp tục: “Anh nổi nóng với người họ, anh làm bạn với
Ngụy Tử bao nhiêu năm nay, anh vừa xảy ra chuyện, anh ấy đã sốt ruột hơn bất cứ ai, công ty cũng có phần của anh ấy, tại sao anh ấy không chán
chường như anh? Anh cho rằng anh ấy đang rất dễ chịu?”
“Choang!” một tiếng, vỏ chai rượu trong tay Hứa Diễn Thần rơi xuống đất.
Lúc này, Quan Hân Nhiên mới có phản ứng, vội vàng chạy đến kéo Hứa Diễn
Thần xuống. Hứa Diễn Thần lảo đảo bước xuống, ngay sau đó, Quan Hân
Nhiên ôm chặt anh ta, nhào vào lòng Hứa Diễn Thần khóc nức nở.
Từ đầu đến cuối, ánh mắt Hứa Diễn Thần vẫn xoáy lấy Vu Sính Đình. Bốn mắt
nhìn nhau, Vu Sính Đình nở nụ cười chua xót với anh ta. Cô có thể thấy,
Quan Hân Nhiên quả thực rất thích Hứa Diễn Thần, nếu không cũng chẳng bị hành động của anh ta dọa đến nỗi ấy.
Cô cúi đầu tránh
khỏi tầm mắt của Hứa Diễn Thần, quay người sang dặn Ngụy Tử: “Ngụy Tử,
nếu anh ấy không sao rồi thì em về đây. Bây giờ cũng muộn rồi, mọi người về nghỉ sớm đi.”
“Anh tiễn em xuống.”
Ngụy Tử đưa Vu Sính Đình xuống dưới, đưa mắt nhìn cô lái xe đi rồi mới trở lên tầng.
Lúc cô về, Liêu Hải Lâm và Vu Hàn Sinh đang ngồi trên sô pha đợi cô. Liêu
Hải Lâm hỏi cô như thẩm vấn: “Đi đâu thế? Gọi điện thoại, con không bắt
máy.”
Vu Hàn Sinh đang đọc báo ở bên cạnh tháo kính xuống, nhẹ nhàng huých Liêu Hải Lâm.
Vu Sính Đình thấy ánh mắt sắc lẹm của mẹ liền nửa thật nửa giả nói: “Con
đến đơn vị tìm Phùng Mộ Huân. Anh ấy uống rượu, con ở lại chăm sóc một
chút. Điện thoại con để trên xe nên không biết.”
“Thật hay giả?”
Vu Sính Đình nói luôn: “Đương nhiên là thật rồi, nếu mẹ không muốn con đến tìm anh ấy, sau này con sẽ không đi nữa.”
Liêu Hải Lâm nghe nói đến Phùng Mộ Huân, giọng điệu nhẹ nhàng hẳn. Bình
thường bà và Vu Hàn Sinh quản con gái có chút nghiêm khắc, về nhà hơi
muộn một chút là họ liền lo lắng: “Mẹ không có ý đấy, bình thường toàn
là Mộ Huân đưa con về, nếu nó uống say thì thôi. Sau này nếu về muộn thì gọi điện báo với mẹ một tiếng để mẹ yên tâm, con không về, cả tối bố mẹ lo không đi ngủ được.”
“Hôm nay bác Phùng cũng giục mẹ rồi, hỏi xem con với Mộ Huân khi nào thì cưới, bác ấy hy vọng là cuối
năm nay, sớm một chút cho hay. Mẹ cũng đồng ý rồi.”
“Mẹ, mẹ chưa hỏi ý kiến con mà đã gả con đi rồi.”
“Hai đứa cũng yêu nhau rồi, cưới xin cũng chỉ là chuyện sớm muộn thôi. Tuổi
Mộ Huân không nhỏ nữa, con cũng hai sáu rồi, con còn muốn đợi đến khi
nào?” Liêu Hải Lâm quở trách, Vu Sính Đình nghẹn họng không đáp lại
được. Lúc uống say, Phùng Mộ Huân cũng đã thương lượng chuyện kết hôn
với cô, về đến nhà, Liêu Hải Lâm lại thúc giục. Cô vẫn nghĩ yêu đương
rồi kết hôn phải theo tự nhiên, chứ không phải bị gượng ép thế này,
nhưng dường như không có ai đứng cùng một lập trường với cô.
Phùng Mộ Huân nằm trên giường, lúc đang định gọi điện hỏi Vu Sính Đình đã về
nhà chưa thì Phùng Nghị lại nhắn tin đến máy anh.
Phùng Mộ Huân mở ra xem: Mọi chuyện đã xử lý thỏa đáng, thằng nhãi kia đã không còn lực phản kháng rồi.
Từ ánh mắt của Vu Sính Đình trước lúc đi, anh mơ hồ đoán được Hứa Diễn Thần chắc chắn đã có chuyện.
Lúc này, Phùng Mộ Huân nhìn nội dung tin nhắn cười cười, rồi xóa luôn tin nhắn đi.
Hứa Diễn Thần mở một công ty thiết kế nội thất. Thật ra sự đi xuống của thị trường thiết kế cuối năm nay có liên quan đến việc điều tiết của bên
bất động sản, hơn nữa cửa đi cho công ty thiết kế khá ít, khiến nhiều
người đầu tư chưa chuẩn bị kĩ càng ồ ạt đổ vào thị trường này. Điều này
dẫn đến tính cạnh tranh càng lúc càng lớn, ngành thiết kế đương nhiên
gặp khó khăn.
Hứa Diễn Thần là một trong số đó. Sau khi Phùng Nghị để công ty anh ta có bước chuyển tốt lại liền chặt đứt đường lui của anh ta, không có khách hàng ổn định, chẳng khác nào diệt nguồn
tài chính của anh ta. Nếu công ty muốn tiếp tục kinh doanh, thì còn khó
khăn hơn lên trời. Phùng Mộ Huân nghĩ, nếu mình và Vu Sính Đình đã là
một cặp, thì chẳng cần nhằm vào anh ta nữa, nhưng câu nói hôm đó của Hứa Diễn Thần đã khiến anh tức giận đến mất lý trí. Anh muốn Phùng Nghị và
Từ Tố nhanh chóng xử lý, tuyệt đối không thể nương tay với Hứa Diễn
Thần.
***
Ngày hôm sau, Phùng Mộ Huân gọi điện cho Vu Sính Đình, nói sẽ đến đón cô tan ca.
Đến cửa công ty, Phùng Mộ Huân không hỏi Vu Sính Đình về chuyện tối qua,
cũng không nói chuyện với cô. Từ đầu đến cuối, anh chỉ lạnh mặt, mím
chặt môi.
Vu Sính Đình thấy anh có vẻ lạnh lùng, biết
chắc anh đang bực chuyện tối hôm qua. Cô đưa tay chủ động nắm lấy bàn
tay anh trên vô lăng, muốn lấy lòng anh nên rụt rè nói: “Phùng Mộ Huân,
anh cũng biết rồi, tối qua Ngụy Tử gọi điện đến, sau đó em có đến gặp
Hứa Diễn Thần, lúc đó anh ấy suýt nữa nghĩ quẩn…”
“Anh
biết rồi.” Phùng Mộ Huân không nhìn cô, giọng điệu có vẻ rất lạnh nhạt,
dường như tất cả đã nằm trong dự liệu của anh. Một lát sau, anh quay ra
nhìn cô, trở tay nắm chặt tay cô rồi nói: “Em không cần giải thích với
anh, anh biết cả rồi, hơn nữa anh tin là em đã xử lý rất tốt.”
Anh không muốn nghe cô nhắc đến bất kỳ chuyện gì của Hứa Diễn Thần nữa, bởi vì vừa nghe đến tên Hứa Diễn Thần, anh sẽ tức giận vô cớ.
Vu Sính Đình gật đầu, hoàn toàn không rõ ý của Phùng Mộ Huân là gì. Từ vẻ
mặt của Phùng Mộ Huân có thể thấy, hình như anh không buồn để ý đến
chuyện xảy ra tối qua. Cô không hề nghĩ thái độ của anh lại hờ hững thế
này, đúng là cô tự lo lắng rồi.
Thấy vẻ mệt mỏi của cô, Phùng Mộ Huân nhướng người hôn lên trán cô, lại giải thích: “Điểm Điểm, không phải là anh không để ý, chỉ có điều anh biết như vậy là uổng công vô ích.”
Bởi vì trong lòng em không có anh, cho nên không quan tâm đến thái độ của anh.
Một người đàn ông lại có thể nhận thua trước mặt người mình yêu, nhưng lại
tuyệt đối không đánh mất phong độ, chỉ có thể giấu nỗi tức giận, thất
vọng và không cam tâm trong lòng.
Vu Sính Đình nghe thế chợt có chút xấu hổ, cô nghĩ một lúc rồi nói: “Phùng Mộ Huân, thật ra
em để ý đến cảm nhận của anh.”
Đột nhiên Phùng Mộ Huân
bật cười khe khẽ, giọng nói man mác vẻ cô đơn, “Phải không? Tại sao anh
không cảm nhận được?” Lúc nào em mới có thể đối xử bình đẳng với anh?