Hùng Bá Man Hoang
Đêm nay trăng thanh gió mát, bầu trời không một gợn mây, trăng trên cao
tỏa ánh sáng trắng bạc đi muôn nơi tựa nguồn nước chảy khắp Man Hoang
đại luc làm cho thế gian trông như một hồ nước xanh biếc, mênh mông kỳ
ảo.
Giờ phút này trong biển ánh trăng lung linh, Chương Diệp hái mắt nhắm
nghiền, mười ngón tay nắm chặt thành quyền, hai chân run run lên kỳ lạ
trông có vẻ không được ổn.
Thực ra Chương Diệp muốn đứng lên cũng rất dễ dàng nhưng không hiểu sao
lại khiến cho người ta có cảm giác tin tưởng rằng hắn tựa như một tảng
đá dưới ánh trăng, mặc cho mưa gió bão bùng cũng không thể lay chuyển.
"Nguyệt đáo trung thiên"
Chương Diệp chậm rãi xuất ra khẩu khí lớn rồi thu lại tư thế. Liền đó
gân cốt trái phải trên người bỗng nhúc nhích, thì thào nói tiếp: "Thiết
Kiều Lan Giang Thế ’ này quả là khó mà tinh thông dễ dàng được. Mình tập liên tục từ năm tuổi đến nay cũng đã tám năm, nếu như không phải là do
ký ức dung hợp khiến đầu óc linh hoạt và khả năng tính toán tốt hơn
trước, chỉ sợ tới nay cũng không thể nào luyện ‘ Thiết Kiều Lan Giang
Thế ’ đến mức này được."
Mới lấy được hai bộ vũ kỹ từ Tàng Thư Các về nhưng Chương Diệp cũng chưa vội luyện. Vì hắn biết rõ võ đạo rất trọng về căn bản, nếu muốn võ học
bản thân tiến được xa hơn, đầu tiên phải có một nền tảng căn cơ vững
chắc. Bởi vậy hắn nhân cơ hội mới tiến giai liền đem bộ võ học vỡ lòng
kia luyện tập lại cho thật tốt.
Chỉ với thời gian ngắn ngủi hơn mười ngày mà hắn đã luyện Thiết Kiều Lan Giang Thế một chiêu thức phòng thủ trong võ học vỡ lòng đến cảnh giới
tiểu thành. Chương Diệp tin tưởng chỉ cần hơn nửa năm hắn chắc chắn
luyện chiêu thức này tới cảnh giới đại thành, đạt tới trình độ mà thân
thể sẽ " Vững như núi, cứng như sắt, phong vân bão táp cũng không thể
lay chuyển"
Nên biết là càng là thứ căn bản thì càng khó nắm bắt tinh túy túy trong
đó. Chương gia tuy lớn nhưng cũng không có mấy ngượi luyện được "Thiết
Kiều lan Giang Thế" đến tiểu thành. Còn cảnh giới đại thành thì người
luyện được lại càng ít đến thương cảm, mà dù có phóng mắt khắp Tam Hà
Trấn thì số này cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Sau khi luyên được "Thiết Kiều Lan giang Thế" tới tiểu thành, Chương
Diệp dự tính dành ra thêm nữa tháng nữa để luyện đao pháp căn bản. Trong võ học vỡ lòng có ghi tường tận cách cầm đao, rút đao, xuất đao, biến
đao, hồi khí cùng thu đao. Hắn đem những thứ kết hợp với những tri thức
về cơ học trong kiếp trước, nhờ ngộ tính xuất sắc có được sau lần dung
hợp ký ức nên cũng mới chỉ hơn mười ngày đã luyên đao pháp căn bản tới
cảnh giới tiểu thành.
Giống như "Thiết Kiều Lan Giang Thế", hắn học đao pháp căn bản từ lúc
năm tuổi nhưng do tư chất có hạn nên khổ luyện suốt bảy năm cũng không
có một chút thành tựu. Thế mà giờ đây trong thời gian ngắn ngủi như vậy
đã luyện cả cả thứ võ học vỡ lòng kia tới tiểu thành, đây không thể
không nói là một kỳ tích.
Đao pháp tến lên một bậc thì Chương Diêp cảm thấy sân tập quá nhỏ cần
phải tìm một nơi tu luyện khác phù hợp hơn. Hắn liến nhớ tới chỗ thác
nước mà lần trước lên núi hái thuốc phát hiện ra. Cái thác này cách Tam
hà Trấn có hơn tám mươi lý lại ít người lui tới đúng là nơi luyện đao
tốt
" Cứ ở tiểu viện luyện suốt ngày cũng không phải kế lâu dài, hiện tại
mình đã có đao phổ, có lẽ nên ra ngoài cảm thụ thiên nhiên mà ngộ đại
đạo. Như thế mới là vương đạo chứ"
Ý đã quyết, hắn nhanh chóng lấy một vài đồ dùng cần thiết sau đó dặn dò
Thanh Liên vài câu rồi cõng một thanh Hậu Bối đao đi thẳng ra ngoài phủ.
Đệ tử trong Chương phủ, từ mười ba tuổi trở đi có thể ra ngoài lịch lãm
rèn luyện một thời gian ngắn. Lúc ra cũng không cần thủ tục gì chỉ cần
báo quản gia một tiếng là được, việc này Thanh Liên có thể lo được,
không cần Chương Diệp tự mình xử lý.
Vừa đi khỏi Chương phủ được vài dặm bông một thân ảnh xuất hiên cản đường hắn.
Người tới ngăn cản là một thiếu niên mười hai mười ba tuổi, mặc y phục
màu xanh, mặt mũi tràn đầy hạo khí. Không ai khác chính là Chương Đại
Thạch, một kẻ không ưu Chương Diệp là mấy.
Chương Diệp dừng bước, cau mày nói: "Chương Đại Thạch, ngươi muốn gì?"
Chương Đại Thạch vẻ mặt tươi cười chậm rãi nói: " Chương Diệp, người
ngay thẳng không nói vòng vo, ngươi đã hỏi thì ta đây cũng nói luôn cho
ngươi biết một tin vui.Nghe đây lần này tới tìm là muốn ngươi gia nhập
phe chúng ta. Chỉ cần cùng bọn ta giúp công tử lấy được vị trí gia chủ
sau này chắc chắn ngươi sẽ có rất nhiều chỗ tốt
Từ khi đoạn ký ức Địa Cầu khôi phục Chương Diệp đối với những tranh đấu
trông gia tộc chẳng có một chút hứng thú, càng không muốn mình gò bó
trong một phe phái nào đó. Vì thế không chút do dự nói: “ Ta không có
hứng thú”
Bị Chương Diệp cự tuyệt ngay lập tức khiến trong mắt Chương Đại Thạch
xuất hiện một tia hung ác nham hiểm, lạnh lẽo nói: “Ngươi hãy suy nghĩ
cho kỹ, ta biết Tôi Thể Đan của ngươi đã bị đại ca ngươi lấy mất. Ngươi
nên nhớ một võ giả không có Tôi Thể Đan trợ giúp, muốn tiến vào võ đạo
tam trọng cũng cần ít nhất mười năm. Nếu bây giờ ngươi gia nhập nhóm,
công tử nhà ta sẽ cấp ngay cho ngươi một khỏa Tôi Thể Đan. Không những
vậy nếu ngươi có biểu hiên tốt thì còn cấp cho ngươi nhiều quyền lợi
nữa. Ngươi cảm thấy thế nào?
Nói xong y đưa mắt nhìn Chương Diệp. Một khỏa Tôi Thể Đan kể ra cũng xấp xỉ cả trăm lượng vàng hơn nữa có tiền cũng chưa chắc mua được. Chương
Diệp giờ lại đang rất cần đan dược này nên Chương Đại Thạch cảm thấy
Chương Diệp nhất định sẽ đồng ý lời đề nghị này.
Tiếc thay Chương Đại Thạch có vẻ chưa hiểu rõ người thiếu niên nên này.
Chương Diệp đã từ chối lời mời của ca ca mình là Chương Thụ lẽ nào lại
đi nhận lời mời của hắn? Vẫn không chút nghĩ ngợi Chương Diệp liền trả
lời: “ Không có hứng thú”
Liên tục hai câu “không có hứng thú” của Chương Diệp làm cho sắc mặt
Chương Đại thạch vô cùng khó xem. Mắt y chớp động lên một tia lãnh ý,
cười lạnh nói: “ Chương Diệp, ta rất chân thành mời người đấy. Đừng có
rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt”
Nghe vậy tay Chương Diệp chợt nắm chặt lại, hắn rất muốn một quyền đánh
vỡ mặt tên hỗn đãn Chương Đại Thạch này ra. Nhưng nghĩ mình mới chỉ vừa
tiến vào võ đạo nhị trọng, kỹ năng chiến đấu chưa học được gì, xuất thủ
với hắn chỉ e mình phải chịu thiệt thòi. Vì thế đành đè nén xúc động
xuống thản nhiên nói: “ hiện tại ta chỉ có hứng thú với võ học, sự tình
gia tộc ta không quan tâm lắm”
Dưới một bóng cây cách đó không xa, chợt có ngươi cười ha hả nói ra: “
Đại Thạch ơi là Đại Thạch. Chương Diệp người ta khộng chịu gia nhập là
sợ thực lực chúng ta không đủ. Đại Thạch có lẽ ngươi nên thể hiện một
chút thực lực trước mặt Diệp đê, để cho đệ ấy biết năng lực cùng thành ý của chúng ta”
Lời nói vừa dứt, đưới bóng cây nọ một thiếu niên mười hai mười ba tuổi
tuấn tú răng trắng môi hồng,khí độ xuất chúng đi ra. Cùng chương Đại
Thạch xấu xí đứng một chỗ càng làm cho hắn thêm phần bất phàm.
Vị thiếu niên này chính là Chương Phương nổi danh khắp Chương gia cùng
với Chường Thụ. Hai thần đồng này đều giống nhau có tu vi võ đạo nhị
trọng đỉnh phong chỉ chờ cơ hội tiến vào tam trọng.
Thấy Chương phương xuất hiện, sắc mặt Chương Diệp cũng không đổi chỉ là
nội tâm hơi trùng xuống. Ứng phó một mình Chương Đại Thạch thực lực võ
đạo nhị trong trung kỳ đã khiến hắn đau đầu giờ lại có thêm một Chương
Phương lại hại hơn nữa. Hôm nay muốn bình yên thoát thân chỉ sợ là tổn
phí tâm sức.