Hùng Bá Man Hoang
“Không ngờ ta lại vô tình có được trạng thái đốn ngộ trong truyền
thuyết. May mắn thật!” nghĩ tới ngộ cảnh vừa rồi lại khiến mình đột phá
tới võ đạo nhị trọng làm cho hắn dù tính tình trầm ổn cũng không khỏi
kích động sung sướng.
Không vui sao được hắn đâu biết rằng đốn ngộ này là một trạng thái lĩnh
ngộ kỳ lạ nếu võ giả có cơ hội trải nghiệm sẽ khiến tu vi thăng tiến
vượt bậc. Mà cho dù tu vi không tăng tiến nhiều thì tâm tính và tinh lực cũng sẽ có thành tựu lớn làm cho con đường tu luyện sau này trở nên
bằng phẳng đi rất nhiều. Nhưng cũng vì thế đốn ngộ này đối với võ giả
mà nói thì chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu may thay Chương Diệp lại vô
tình gặp được hơn nữa còn nhờ đó mà dễ dàng đột phá bình cảnh võ nhị đệ
nhất.
“Đốn ngộ!đốn ngộ! Ha ha!" Hắn cười hắc hắc khoái chí, tuy nhiên sau đó
bình tĩnh lại thì trong lòng cũng biết lần này sở dĩ đột nhiên tiến vào
trạng thái đốn ngộ hoàn toàn là nhờ bản kinh điển thần bí kia. 《 Đạo Đức Kinh 》
《 Đạo Đức Kinh 》 này quả là khoáng thế kỳ thư mặc dù không có lấy một
chữ hướng dẫn cụ thể cách nâng cao võ học nhưng lại chứa đựng tất cả
những diễn giải về đại đạo làm lộ rõ được bản chất của nó. Chương Diệp
mới tham khảo có ba ngày nhưng đã lĩnh ngộ được không biết bao nhiêu
thứ, dù đây mới chỉ là chút lông da bên ngoài của cuốn sách nhưng phải
nói là thực sự phi phàm, bấy nhiêu thôi là đủ để khiến hắn có được
trạng thái đốn ngộ truyền thuyết.
"Có thể nói nếu như lĩnh ngộ được hết những diễn giải về thiên địa vạn
vật trong kỳ thư từ đó luyện đến mức tột cùng nhất định có thể võ giả vô địch thiên hạ” Chương Diệp ngồi dậy thở nhẹ một cái nghĩ ngợi nói: "Ta
đây tuy tư chất kém cỏi nhưng giờ đã có bản khoáng thế kỳ thư này chỉ
cần mai sau chịu khó chắc chắn sẽ băng băng về tới đích của con đường võ học, khiến tất cả cường giả Man Hoang Đại Lục này phải tôn thờ !haha"
Hắn giơ nắm đấm mạnh mẽ vung một phát như để khẳng định quyết tâm rồi sau đó mở cửa đi ra ngoài..
Tam Hà Trấn, tên như ý nghĩa chính là nơi hội tụ của ba con sông lớn.
Chương Diệp sau khi đạt đến cảnh giới Chân Khí Tôi Thể thì toàn thân đều thải ra tạp chất vô cùng hôi tanh . Cho nên hắn chuẩn bị đến một bờ
sông cách Chương phủ không xa để tẩy rửa một phen cho đã người.
Chẳng bao lâu say gã đã như một chú cá chui vào trong dòng nước. Vừa tẩy trừ tạp chất vừa ngửa đầu lên ngắm trời xanh. Đã ba ngày ba đêm không
ăn không ngủ nhưng nhờ các luồng chân khí lưu động trong cơ thể sau khi
đột phá đến võ đạo nhị trọng, lam cho hắn dù vẫn có cảm giác đói khát
nhưng đầu óc vẫn thanh tỉnh linh hoạt đến lạ thường
Ngâm mình một hồi Chương Diệp cảm giác như nước sông đã thẩm thấu đến
từng thớ da thịt, chợt nhớ tới câu trong Đạo Đức Kinh: “ Chương 8::
"Thượng Thiện Nhược Thủy. Nước thiện lợi vạn vật mà không tranh giành,
chỗ mọi người chỗ ác, cố mấy tại nói..."
Lẩm bẩm đọc đi đọc lại 4 chữ lạ mà khó hiểu“Thượng Thiện Nhược Thủy” ấy
vậy mà lát sau hắn bỗng thấy rung động tâm khảm cảm giác như đã ngộ ra
điều gì đó nhưng không thể nào diễn tả nên lời.
Nghĩ mãi cũng khiến tinh thần mệt mỏi. Hắn lắc đầu tiếc nuối tạm thời
buông bỏ cảm giác kia. Thầm than những cảm ngộ thế này đúng là không thể miễn cường lại thêm tinh thần mình đang mệt mỏi thì có cố cũng vô ích
mà thôi.
Tắm mình thư giãn cả buổi cuối cùng Chương Diệp thấy trời không còn sớm nên từ từ lên bờ đi về. Vừa tới tiểu viện , hắn chợt thấy một thiếu
niên mười ba mười bốn tuổi mặc áo trắng đang đứng chắp tay sau lưng chờ ngoài cửa trông có vẻ rất hăng hái.
Cảnh tương làm hắn khẽ chau mày. Thiếu niên này là đại ca của hắn tên
Chương Thụ hơn nữa y còn là một trong những cao thủ trẻ tuổi xuất sắc
nhất Chương gia. Tuy mới gần mười ba tuổi nhưng tu vi đã đạt tới võ đạo
nhị trọng đỉnh phong tùy thời mà tiến vào tam trọng, đến khi đó sẽ là đệ nhất cao thủ trẻ tuổi tại Tam hà Trấn này. Nếu đem ra so sánh với
Chương Thụ thiên tài kia thì thực sự Chương Diệp chỉ đáng là một thanh
củi mục. Nhưng có điều không ai biết vị thiên tài này còn có một tên
khác là Chương Diệp đệ đệ
“Vi ca ca này của hắn không những thiên tư xuất chúng mà còn được cao
nhân chỉ dạy cùng nhiều dược vật hỗ trợ nên tuy là huynh đệ trong nhad
nhưng y luôn cho mình là tài giỏi, dạo gần đây còn tỏ ra xem thường một
người em tư chất kém cỏi như hắn. Vậy mà hôm nay y lại tự mình tìm đến
thực ra là muốn làm gì đây không biết nữa?”.Chương Diệp vừa nghĩ, vừa
chậm rãi bước tới. Còn chưa lên tiếng Chương Thụ đã mở miệng trước kèm
ánh mắt kinh dị nhìn Chương Diệp : "Ồ? ngươi đã đột phá được đệ nhất
trọng rồi! Không thể nào, không thể nào! Làm sao có thể được? !"Tu luyện võ đạo là cực kỳ gian nan, Thiên tư Chương Thụ dù xuất chúng nhưng hắn vẫn biết tu luyên võ học gian khổ biết nhường nào. Với tư chất sẵn có
và sư phụ giỏi chỉ điểm lại có rất nhiều dược liệu phụ trợ vậy mà tu
luyên lâu như thế cũng chỉ có thể là võ đạo Nhị Trọng Thiên đỉnh phong. Chương Diệp kia tư chất thường thường không ai chỉ điểm lại còn không
có dược liệu phụ trợ ấy thế mà cũng đạt tới võ đạo đệ nhị trọng. Sư
kiện này không những làm cho hắn cảm thấy kinh dị mà còn có gì đó không
thoải mái.
Đáp lại ngữ khí trên Chương Diệp thản nhiên nói: "Trên đời này,không có gì là không thể."
Tuy đây là ca ca của mình nhưng nghĩ tới chuyện mẫu thân lấy khỏa Tôi
Thể Đan của mình đem cho y là lòng Chương Diệp thấy bức bối, cho nên lúc này nói chuyện không được vui vẻ lắm.
Chương Thụ nghe thế thì càng ngỡ ngàng hơn, hắn tuy ít qua lại với đệ đệ mình nhưng tính cách của Chương Diệp thế nào hắn cũng hiểu đôi chút.
Chương Diệp tu chất không tốt, tu vi kém hơn bạn bè nên thường sinh ra
cảm giác tự ti. Ngày trước nói chuyện với nhau y cũng chỉ biết vâng vâng dạ dạ vài câu vậy mà mấy tháng không gặp cách ăn nói đã tự tin trầm ổn
đến không ngờ, từ người còn toát ra một loại khí chất khó tả như biến
đổi thành một người khác vậy.
“ Thôi được ngươi đã tiến giai đến võ đạo nhị trọng thì càng tốt, coi
như là dễ dàng giúp ta hơn” Chương Thụ đè nén tâm tư của mình xuống rồi
nói thẳng mục đích: “ Đệ đệ à, tháng sau ta định cùng Chương Phương tỷ
thí. Lần này rất quan trọng nếu như ta thắng được thì sẽ có được danh
hiệu “Chương gia trẻ tuổi đệ nhất cao thủ”, điều này đối với gia đình
chúng ta sẽ có rất nhiều chỗ tốt
“Tuy ta không sợ Chương Phương nhưng hắn có nhiều đồng bọn ta khó có thể ứng phó. Vì thế muốn đệ giúp một tay canh chừng đồng đảng của Chương
Phương không để bọn chúng làm trò mờ ám lúc đó ta mới có thể thuẩn lợi
giành chiến thắng được…”
Nghe tới đó Chương Diệp rốt cuộc cũng đã rõ ý đồ của ca ca, thì ra là muốn lôi kéo mình làm tay chân cho lão”
Chương Phương là con trưởng của gia chủ Chương Thừa Thiên. Tư chất cùng
thực thực của y so với Chương Thụ cũng suýt soát nhau và đều là những
thiên tài xuất chúng của Chương gia. Người xưa nói một núi không thể có
hai hổ quả nhiên không sai. Hai tài năng phi thường này của Chương gia
vốn đã không ưu nhau từ lâu nên một trận chiến phân cao thấp sớm muộn
gì cũng tới thôi .
Nếu là trước đây, Chương Diệp nhất định sẽ đồng ý dù có bị đánh thê thảm thế nào đi nữa thì cũng vui vẻ hãnh diện mà trợ giúp. Nhưng sau khi ký ức dung hợp lại thì hắn đối với tình huynh đệ kia chẳng còn mặn mà lắm. Hơn nữa lại mới có khoáng thế kỳ thư trong tay《 Đạo Đức Kinh 》Một con
đường thẳng tới đỉnh cao võ giả vừa mở ra, còn vô số huyền bí võ học
mênh mông bên trong đang chờ hắn khám phá, còn đâu thời gian mà xen vào
mấy cái trò tranh đoạt danh hiệu trẻ con này chứ?
Vì thế Chương Thụ vừa nói xong hắn liền đáp lời dứt khoát:
“ Ta không có hứng thú với chuyện này, không giúp được”
Câu trả lời như tát vào mồm Chương Thụ làm mặt gã giật giật tức giận
nói: “ Chương Diệp! Chúng ta thân là huynh đệ chút chuyện nhỏ như vậy
ngươi cũng từ chối?”
“ Hay cho câu thân là huynh đệ” Chương Diệp lắc đầu cười cười rồi tiếp tục lặp lại: “Ta không có hứng thú, không giúp được”
“Ngươi…”
Tên đệ đệ thường ngày vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời vậy mà hôm nay hết lần này tới lần khác dám ngang nhiên cự tuyệt mình làm Chương Thụ bùng
lên lửa giận, ánh mắt trở nên âm lãnh trừng trừng nhìn Chương Diệp. Sắc
mặt cực kỳ khó coi trong tức thời giận giữ mà không nói nên lời.
Dù vậy Chương Diệp coi như chẳng thấy gì lạnh lùng tiến thẳng vào tiểu viện của mình.