Hùng Bá Man Hoang
Bên kia rừng rậm, "Xoạt!" Chu Đại Viễn hộc ra một ngụm máu lớn, sắc mặt
trở nên trắng bệch, cả người như già thêm chục tuổi. Tuy vậy hai đầu
lông mày lão lại hiện ra vẻ vui mừng, quát: "Đã tìm thấy! Cách vòng
ngoài Man Thú sơn mạch hai mươi dặm, có một kẻ đang chốn chạy. Nếu ta
đoán không lầm hắn chính là hung thủ giết Đào nhi! Thực lực chỉ là võ
giả nhị trọng trung kỳ, các ngươi lập tức thông tri cho Hưng Võ, mau!"
"Đúng rồi!" Chu Đại Viễn bổ sung thêm: "Hắn khoảng chừng 20 tuổi nhưng
linh hồn lực cực kỳ cường đại, y có thể cảm giác được ta đang theo dõi.
Ngươi báo cho Hưng Võ xác định cho đúng người, nhất định phải bắt hắn
đến trước mặt ta!"
Phân phó xong, Chu Đại Viễn móc ra một lọ Tinh Khí Đan, lấy hơn mười
khỏa Tinh Khí Đan bỏ vào miệng. Vừa rồi lão liên tiếp thi triển "Thiên
Thị Địa Thính Chi Thuật " năm lần, máu huyết hao tổn cực kỳ nghiêm
trọng, nếu như không lập tức bổ sung khí huyết thì chắc chắn cảnh giới
đang từ Võ Đạo Bát Trọng sẽ rớt xuống võ giả ngũ trọng . Mà cho dù có ăn rất nhiều đan dược bổ sung khí huyết nhưng tu vi tất cũng phải rớt
xuống võ đạo lục trọng, tuổi thọ cũng bị ngắn lại hơn hai mươi năm.
Hiện giờ Chu Đại Viễn đã hơn 70 tuổi, tuổi thọ rút ngắn xuống hơn hai
mươi năm, lão cũng không còn nhiều thời gian an hưởng nữa rồi.Hậu quả
của thi triển bí thuật vượt cấp thật sự quá nghiêm trọng."Nhất định phải bắt được hắn! Phanh thây xé xác! Bầm thây vạn đoạn!" Nghĩ tới bản thân
mình phải bỏ ra một cái giá lớn như vậy, sắc mặt Chu Đại Viễn trở nên dữ tợn , hung quang phẫn nộ khiến người phải kinh sợ.
**********
Chương Diệp cũng không biết cảm giác bị theo dõi vừa rồi "Thiên Thị Địa
Thính" gây ra, nhưng hắn mơ hồ ý thức được có gì đó không ổn, lập tức
không để ý thương thế trên người, cũng chẳng quan tâm đến ẩn tàng thân
thể, tăng nhanh tốc độ chạy tới vòng ngoài Man Thú sơn mạch.
Chương Diệp vuốt cái hộp chứa mũi đao thần bí trong ngực, trong tâm cực
kỳ phiền muộn: "Không biết đoạn mũi đao này có giá trị thế nào,lại khiến cho mình bị vây giết bốn bề thế này, chật vật không khác gì một con
khuyển, nếu thật là thứ đồ tốt thì còn có chút an ủi, nhưng vạn nhất một hàng lởm thì ta đây đúng là kẻ đen đủi nhất trần gian rồi!"
Chạy như điên mấy dặm đường, bỗng hắn nghe từ sau lưng truyền đến một
tiếng kêu khẽ thật dài. Tiếng kêu gào này tuy tính là không lớn nhưng
lại như xé rách không gian mà truyền đi cho thấy kẻ rít gào có khí mạch
rất thâm hậu. Chương Diệp quay đầu lại nhìn nhìn, cái tiếng kêu gào kia
xuất phát đúng từ chỗ mình chém giết Hắc Mao Tiêm Chủy Thử , xem ra sau
lưng truy binh đã phát hiện tung tích của hắn."Gia hỏa rít gào kia ít
nhất cũng phải là võ giả Võ Đạo Tam Trọng , thậm chí là cao thủ Võ Đạo
Tứ Trọng! Loại cao thủ này đã tu luyện chân khí tới ly thể,muốn đả
thương người thì căn bản bọn họ không cần cận thân, chỉ cần nổi cáu cũng có thể gây tổn thương đối phương được rồi! Bị hắn đuổi theo tuyệt tránh không thoát!" Chương Diệp đoán chừng thực lực của đối phương, dưới chân càng lúc càng gấp gáp hơn.Chạy trốn một hồi, Chương Diệp bỗng nghe được tiếng nước chảy.Ở vòng ngoài Man Thú sơn mạch, có một con sông lớn rộng cả trăm trượng tên là sông Giáp Ranh. Khúc đầu con sông này có lưu
lượng nước rất lớn và chảy mạnh, bên trong đó lại còn có một số loài cá
vô cùng hung hãn cường đại sinh tồn, truyền thuyết kể rằng những loại cá này cường hãn đến nổi ngay cả khối sắt hay tảng đá lớn cũng đều có thể
nuốt gọn, Võ Đạo Tứ Trọng và ngũ trọng cao thủ cũng không phải đối thủ
của bọn chúng.
Sông Giáp Ranh cắt ngang qua vùng phụ cận Man Thú sơn mạch vì vậy muốn
vào xâm nhập vào Man Thú sơn mạch thiết yếu phải đi qua nó. Hàng năm các cao thủ bỏ mình trên dòng sông cao thủ cũng là nhiều vô số kể.
Chương Diệp đột nhiên thấy một con sông lớn trước mặt thì mắt bỗng sáng
ngời, không cần phải nói, đây chính là con sông đại danh đỉnh đỉnh Giáp
Ranh.Thân pháp võ giả luyện đến một tình trạng nhất định thì có thể đạp
nước mà đi nhưng ở trên sông có rât nhiều hung thú này thì cho dù là võ
giả võ đạo ngũ trọng lục trọng cũng không dám bơi đứng mà qua.Thực lực
của Chương Diệp chỉ có Võ Đạo Nhị Trọng đương nhiên lại càng không dám
chơi như vậy.Có điều chuyện này không đồng nghĩa với việc hắn không có
cách nào qua sông. Trên thực tế, qua sông như thế nào, Chương Diệp đã
sớm có chủ ý, bất quá hiện giờ chủ ý này cần làm một thí nghiệm để kiểm
chứng.Chương Diệp đi tới cạnh bờ sông, tiện tay cầm lên một tảng đá
quăng vào lòng sông. Thạch Đầu chạm mặt nước lập tức kéo theo vài cái
đầu hung thú cực lớn, có vài quái ngư có đầu to như cánh cửa, tướng mạo
vô cùng dữ tợn bỗng trồi lên mặt nước trừng mắt nhìn Chương Diệp, lần
lượt từng con há cái miệng lớn như hố máu rồi hung hãn tiến về phía
Chương Diệp.
Chương Diệp cố gắng trấn tĩnh, nhanh chóng lấy chiếc hộp chứa đoạn mũi
đao từ trong ngực ra.Hộp vừa mở ra, một cổ uy áp nhàn nhạt từ mũi đao
lập tức tản ra ngoài.Mây quái ngư kia dường như cũng cảm ứng được cỗ uy
áp này, chỉ thấy chúng thoáng "Hô" một phát rồi chìm vào lòng nước giống như nhìn thấy vật gì đó rất đáng sợ ."Hàaa...! Quả nhiên là có tác
dụng!" Chương Diệp nói ra: "Theo sách cổ ghi lại, một ít hung thú khi
cảm thấy được khí tức của cường giả mạnh hơn chúng nhiều lần sẽ lập tức
bỏ trốn mất dạng. Mũi Đao này ẩn chứa khí tức cường giả quả nhiên có thể dọa hung thú chạy mất! Có mũi đao này giờ ta qua sông hẳn là không có
vấn đề rồi!"
Thí nghiệm thành công, Chương Diệp lập tức chặt lấy hai khúc gỗ nhỏ rồi
buộc vào giầy, sau đó chạy mãnh liệt mấy bước, hướng sông giáp ranh nhảy tới.Thân thể Chương Diệp còn trên không trung, chợt nghe từ phía sau có tiếng người truyền đến, quay lại nhìn chỉ thấy một bóng ngườiđang từ
ngọn cây phi tốc lướt tới, tốc độ rất chi mãnh liệt, so với tốc độ của
hắn khi toàn lực chạy trốn còn nhanh hơn vài phần.
"BA~!" Chương Diệp đáp xuống mặt nước, hai đoạn Mộc Đầu giúp hắn có thể
dễ dàng nổi trên mặt nước, cười khoái chí một tiếng rồi thân thể như mũi tên phóng sang bờ bên kia .Lúc này, kẻ truy đuổi đang lướt đi trên các
ngon cây chỉ còn cách Chương Diệp khoảng một hai dặm nữa, người này
không ai khác chính là nhị đệ tử của Chu Đại Viễn, Chu Hưng Võ. Khi này y đã thấy được Chương Diệp đã nhảy xuống sông Giáp Ranh, trong lòng không khỏi có lo lắng: "Tiểu tử này có phải điên rồi không! Cái sông này rộng trên trăm trượng, nước sông chảy xiết mà quái thú lại nhiều , liều lĩnh băng qua tuyệt đối sẽ thập tử vô sinh! Ngươi muốn chịu chết mà không
cần đưa tiễn vậy à!"
Nghĩ đến mệnh lệnh của sư phụ "Bắt giữ" , Chu Hưng Võ căng thẳng trong
lòng, lập tức quát to: "Tiểu tử, trên sông hung thú nhiều vô kể, ngươi
muốn chết! Nghe
ta, ngươi dừng lại, chúng ta hảo hảo thương lượng một chút, ta tuyệt đối sẽ không giết ngươi, thế nào?"
Chương Diệp ở đâu có thời gian nghe hắn dài dòng, dưới chân nhịp nhàng,
chỉ trong vài nhịp thở, hắn đã nhanh chóng đáp sang bờ bên kia sông,
chính thức bước vào vùng ngoài Man Thú rừng rậm.
Chu Hưng Võ nhìn theo bóng lưng Chương Diệp dần biến mất , con mắt trừng lên so mắt trâu còn lớn hơn: "Cái này... Điều này sao có thể! Nhiều
quái ngư như vậy lại không hề tấn công hắn,? Chẳng lẽ, cá trên sông này
đều ngủ hết rồi? !"Nghi hoặc, bất tri bất giác y đã đến sát bờ sông lúc
nào chẳng hay, bỗng một quái ngư cực lớn nhảy ra khỏi mặt nước ngoắc
miệng đánh tới, Chu Hưng Võ hồn phi phách tán ,vội vàng lách mình lui về phía sau, tức tốc rời khỏi nơi đáng sợ này...