Hồng Nhan Say Yêu Hậu Tóc Trắng Của Lãnh Hoàng

Q.2 - Chương 26: Chương 12.2


trướctiếp

Bên trong Ám Hương Các

Lôi Kình cung kính hướng Lãnh Nguyệt Hàn bẩm báo những tin tức mà hôm nay hắn đã nghe được khi núp trong bóng tối, Lãnh Nguyệt Hàn cau mày nói: "Trúng độc"

"Đúng vậy, hình như hắn đã trúng phải một loại độc có tên gọi là Thất Diệp Tán." Lãnh Nguyệt Hàn lạnh lùng hỏi: "Khương Tuyết Ninh có thể giải được loại độc này sao?" Rõ ràng đây là một câu hỏi nghi vấn.

Lôi Kình ngập ngừng khó lòng mở miệng, sau đó hắn vẫn lên tiếng trả lời câu hỏi của Lãnh Nguyệt Hàn: "Nương nương đến cầu xin Quỷ Đạo Tử cách chữa trị."

Lãnh Nguyệt hàn nhíu mày, thực ra không cần Lôi Kình nói chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, chính hắn cũng biết rõ, nhất định Quỷ Đạo Tử sẽ giả ngây giả ngô nói cho Tuyết Ninh biết cách chữa trị.

Lãnh Nguyệt Hàn hừ lạnh, không nói lấy một câu, hắn nhanh chóng bước ra khỏi đại sảnh, Lôi Kình và Lăng Thiên hai mắt nhìn nhau âm thầm đi theo sau

Đêm khuya yên tĩnh, Tuyết Ninh gọi Truy Phong tới, nàng nói với hắn: "Truy Phong, tối hôm nay ngươi giúp ta một chuyện. Ngươi hãy đi tới phòng của sư phụ trộm thuốc giải để giải độc cho Vân công tử."

Truy Phong cảm thấy khó hiểu, hắn hỏi nàng: "Trộm?" Tuyết Ninh gật đầu một cái nói: "Đúng, trên đầu giường của sư phụ có lọ thuốc đi Bích Ngọc Thanh Tâm Hoàn, ngươi hãy đi trộm nó cho ta. Đó là một chiếc bình màu xanh lá, ngươi chỉ cần trộm một viên là được rồi."

Hàn Phong nhìn Tuyết Ninh và Truy Phong, không hiểu hai người bọn họ muốn làm gì, hắn giơ tay ôm quyền nói: "Cô nương có gì cần phân phó, cô không cần khách khí, chỉ cần có thể cứu được công tử, Hàn Phong ta có phải nhảy xuống biển lửa cũng không từ chối."

Tuyết Ninh nhìn Truy Phong nói: "Ngươi đi trước đi" Truy Phong lĩnh mệnh, lặng lẽ lui ra ngoài không một tiếng động.

Nàng quay đầu lại nhìn Hàn Phong nói: "Không cần lo lắng, công tử nhà ngươi sẽ sớm tỉnh lại thôi"

Hàn Phong kính cẩn hỏi: "Xin hỏi cô nương, làm sao cô biết công tử nhà ta" Tuyết Ninh cười, nàng khẽ lấy khăn che mặt xuống, Hàn Phong đứng nguyên tại chỗ, lắp ba lắp bắp nói: "Là cô, hoàng hậu nước Nguyệt Lạc "

"Ta không phải là hoàng hậu nước Nguyệt Lạc, ta là Nguyệt Lạc" Hàn Phong lắc đầu, hắn không nhận lầm người, huống chi nàng vốn là một nữ tử phong hoa tuyết nguyệt, chủ tử nhà hắn vì nàng mà bị quân chủ nước Nguyệt Lạc nhốt vào đại lao.

Tuyết Ninh nói: “Ngươi yên tâm đi, ta nhất định sẽ cứu chủ tử nhà ngươi, không có việc gì làm, trước ngươi đi xuống nghỉ ngơi một chút đi”.

Hàn Phong nói với nàng rằng hắn “không mệt”. Chỉ cần chủ tử tỉnh lại, hắn có mệt mỏi thêm nửa cũng không sao.

Mãi đến khi ánh mặt trời ló rạng bên khung cửa sổ, lúc này Truy Phong mới quay trở lại, Khương Tuyết Ninh tỉnh dậy, vẻ mặt không hiểu nhìn Truy Phong hỏi, “Sao ngươi đi lâu vậy?”. Khoảng cách giữa hai viện cũng không quá xa.

Truy Phong không lên tiếng, hắn đem cả bình Bích Ngọc Thanh Tâm Hoàn đưa cho Tuyết Ninh, sau đó ngồi xuống ghế. Tuyết Ninh nghĩ rằng nhất định hắn bị sư phụ chỉnh, nên cũng không tiện hỏi nhiều, trực tiếp lấy ra một viên đưa vào miệng Vân Mộc Trần, nàng lo lắng đề phòng một đêm, hiện tại rốt cuộc có thể yên tâm rồi.

Thế nhưng Tuyết Ninh không biết một điều rằng, Lãnh Nguyệt Hàn đang đứng trên cây quan sát tất cả hành động của nàng.

Khi Vân Mộc Trần tỉnh lại, mặt trời đã xuống núi, trong khoảng thời gian ngắn hắn không biết bản thân mình đang chỗ nào, chỉ nghe thấy một giọng nói truyền đến: “Ngươi đã tỉnh”

Vân Mộc Trần ngạc nhiên nhìn về phía phát ra âm thanh.

Chỉ thấy Tuyết Ninh đang nhìn hắn mỉm cười. Vân Mộc Trần không thể tin được vào những gì mình thấy trước mắt, hắn dụi dụi mắt, Tuyết Ninh che miệng bật cười nói: “Mộc Trần, là ta”

Lần này rốt cuộc Vân Mộc Trần cũng xác định được người ở trước mắt mình là Tuyết Ninh, hắn giùng giằng muốn đứng lên. Tuyết Ninh đi lên phía trước, đỡ hắn dạy, Vân Mộc Trần nắm tay Tuyết Ninh thật chặt, vui mừng nói: “Thật sự là ngươi”

Tuyết Ninh gật đầu.

Hai người nhìn nhau cười, mặc dù trong lòng có bao nhiêu điều muốn nói, nhưng lại không biết phải mở lời thế nào.

Tuyết Ninh đỡ Vân Mộc Trần ngồi xuống xong, chính mình ngồi ở bên giường hỏi: “Ngươi có chỗ nào không thoải mái không?” Vân Mộc Trần lắc đầu, Tuyết Ninh lại hỏi: “Ngươi đói bụng rồi phải không?”

Vân Mộc Trần lại tiếp tục lắc đầu, hắn cứ như vậy nhìn chằm chằm Tuyết Ninh, giống như chỉ sợ hắn lơ là một chút thì Tuyết Ninh sẽ biến mất lần nữa.

Tuyết Ninh cười khẽ tiếp tục hỏi: “Làm thế nào mà ngươi lại bị trúng độc, sao ngươi không hỏi ta vì sao lại ở chỗ này” Vân Mộc Trần máy móc lắc đầu một cái, Tuyết Ninh sững sờ, Vân Mộc Trần lại gật đầu. Sau đó lúng túng sờ sờ đầu của mình

Sắc mặt Vân Mộc Trần ửng hồng hỏi Tuyết Ninh: “Sao ngươi lại ở chỗ này”

“Sau khi ngươi rời khỏi Thiên Lao, thì nơi đó bất ngờ bị phóng hoả, ta được người khác cứu thoát, sau đó lưu lạc tới nơi này” Vân Mộc Trần biết những gì Tuyết Ninh nói nghe có vẻ đơn giản, nhưng thật chất không biết bên trong nàng đã phải trải qua bao nhiêu gian truân.

Tuyết Ninh không nói, Vân Mộc Trần cũng không hỏi nhiều, rõ ràng hai người nói chuyện với nhau không nhiều, nhưng lại có thể hiểu được suy nghĩ của nhau. Tuyết Ninh hỏi: “Không nói chuyện của ta nữa, đáng lẽ hiện tại ngươi nên ở nước Vân Thuỷ, tại sao lại bị trúng độc, rồi đi tới nơi này”

Vân Mộc Trần lúng túng không biết nên kể từ đâu cho nàng nghe, Tuyết Ninh biết Vân Mộc Trần mất tự nhiên, quan tâm nói: “Nếu như không tiện thì ngươi không cần nói ra đâu.”

Vân Mộc Trần cười ôn hoà nói: “Cũng không có gì, Lãnh Nguyệt Hàn thả ta ra khỏi Thiên Lao, sau đó trục xuất ép buộc trở về nước. Phụ hoàng biết ta gây chuyện, phạt ta tự suy nghĩ một tháng, bắt ta lập thái tử phi” Nói đến đây hắn nhìn Tuyết Ninh, rồi lại tiếp tục nói: “Ta vốn định sau khi từ nước Nguyệt Lạc trở về, sẽ làm lễ cưới, chỉ là không ngờ tới, có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, kết quả là đám cưới không thành”

Tuyết Ninh vẫn luôn lắng nghe hắn kể mọi chuyện, nàng không nói gì, Vân Mộc Trần tiếp tục nói: “Trên đường gặp phải sát thủ, ta bị trúng độc, sau đó gặp được ngươi”

“Thật may là ta trúng độc, bằng không ta sẽ không gặp được ngươi”

“Nào có người nào trúng độc, mà vui mừng như thế”

Vân Mộc Trần không lên tiếng nữa, hắn chỉ mỉm cười nhìn Tuyết Ninh, trong lòng thầm nghĩ: “Gặp lại ngươi, ta thật hạnh phúc” Chỉ vì ngươi mà ta đã làm trái lệnh của phụ hoàng, không tiếc phụ lòng thanh mai trúc mã từ nhỏ của mình. Thế nhưng những lời này, hắn không thể nói cho Khương Tuyết Ninh biết.

Đột nhiên Tuyết Ninh đưa tay ra nói: “Xin chào, ta là Nguyệt Lạc”

Vân Mộc Trần không hiểu ý nàng, Tuyết Ninh cầm tay Vân Mộc Trần lên nói: “Ngươi cũng nên chào hỏi ta đi chứ”

Vân Mộc Trần ngơ ngác đáp: “Xin chào, ta là Vân Mộc Trần”

Nói xong còn cẩn thận hỏi: “Có đúng hay không?” Hắn thật sự không hiểu đây là cách chào hỏi của nước nào nữa.

Hai người nhìn nhau cười, không nói nữa, ánh sáng từ nến chiếu lên khuôn mặt cả hai, rạng rỡ sáng chói vô cùng. Tuyết Ninh thích loại cảm giác này, nó không có bất kỳ lục đục đấu đá, không có bất kỳ áp lực.


trướctiếp