Hồng Nhan Say Yêu Hậu Tóc Trắng Của Lãnh Hoàng

Q.2 - Chương 23: Chương 11: Gặp Lại Cố Nhân, Phong Ba Kéo Đến


trướctiếp

Hoàng cung nước Nguyệt Lạc, Phúc Thọ cung.

Thái hậu nhìn Dạ Mị đang quỳ trên mặt đất, lạnh lùng nói: "Ngươi không cảm thấy bản thân ngươi đang thiếu mẫu hậu một lời giải thích sao?" Dạ Mị vẫn cúi đầu quỳ, không nói câu gì.

Thái hậu thở dài một hơi nói: "Mị nhi, mẹ con chúng ta cứ nhất định phải như thế này sao? Xảy ra chuyện gì, ngươi không thể nói ư?" Dạ Mị nở nụ cười giễu cượt nói: "Không phải mẫu hậu vẫn luôn thích tự mình đưa ra ý kiến sao, như thế nào hiện tại lại muốn nghe ý kiến của nhi tử vậy."

Thái hậu trong lòng cười lạnh, bà ta và đứa con trai này vẫn không thể nào xóa bỏ được khoảng cách giữa hai bên. Thái độ của Dạ Mị đối với bà ta luôn lạnh nhạt như vậy, hắn luôn nói tới nói lui không chút lưu tình.

Thái hậu nhìn thoáng qua Dạ Mị đang quỳ trên mặt đất, bà ta lại một lần nữa lên tiếng hỏi "Chỉ cần nói với ta một lời giải thích, tại sao ngươi lại đi trêu chọc Thủy Linh cung?"

Dạ Mị ngẩng đầu lên, chiếc mặt nạ quỷ mị của hắn lóe sáng ngân quang, hắn nhìn Thái hậu nói: "Chẳng lẽ mẫu hậu không cảm thấy người cũng nên nói với ta một lời giải thích sao, ta nhàn rỗi không có việc gì làm, mới đi tìm người ta tỷ võ, dù sao cũng tốt hơn mẫu hậu, người độc ác đến mức phái người đi tiêu diệt cả Thủy Linh cung"

Thái hậu cười đáp: "Mị nhi đang trách mẫu hậu tàn nhẫn ư, ha ha. Ta tàn nhẫn, chẳng lẽ Mị nhi chưa từng nghe qua câu ‘Diệt cỏ phải diệt tận gốc’ sao? Mẫu hậu làm như vậy cũng chỉ vì ngươi mà thôi, dù sao giết hết bọn chúng còn tốt hơn việc giữ lại Thủy Linh cung, tránh phiền toái về sau thì tốt hơn"

Dạ Mị nở nụ cười nhạt trên môi, lòng dạ nữ nhân này trước giờ vẫn luôn độc ác như vậy, hành sự không chút lưu tình, hắn chỉ muốn đi tìm kiếm phổ cho Tiểu Tuyết Ninh, muốn dùng thực lực của mình quang minh chính đại giành thắng lợi để đạt được nó, hắn chưa từng nghĩ đến hành động của mình lại mang đến tai họa cho Thủy Linh cung.

Nếu như Tiểu Tuyết Ninh biết chuyện này, nhất định nàng sẽ trách móc hắn, nghe những gì Truy Phong bẩm báo, thì hiện tại Lãnh Nguyệt Hàn đang ở Dung Thành, chỉ sợ Tiểu Tuyết Ninh lại bị hắn khi dễ. Học chút võ công để có thể phòng thân, nhìn trong võ lâm, kiếm pháp phù hợp nhất với một nữ tử, chính là kiếm pháp của Thủy Linh cung .

Không ngờ lại khiến Thủy Linh cung gặp tai họa, hắn vốn không phải người hiền lành gì, người khiến hắn hận nhất chính là nữ nhân mà hắn phải gọi hai tiếng ‘mẫu hậu’ này, bà ta luôn muốn kiểm soát hắn.

Thái hậu thấy Dạ Mị không nói gì, liền thở dài một hơi nói: "Mị nhi, ngươi phải hiểu rằng mẫu hậu làm tất cả những chuyện này cũng chỉ vì muốn tốt cho ngươi"

Giọng Dạ Mị mang theo sự giễu cợt nói: "Vậy nhi tử phải cám ơn ý tốt của mẫu hậu rồi."

Thái hậu nâng chung trà lên, nhẹ nhàng nói: "Mị nhi có thể nói cho mẫu hậu biết, vì lý do gì mà ngươi muốn giành lấy kiếm pháp của Thủy Linh vậy. Theo ta biết, kiếm pháp đó rất thích hợp với nữ tử, Mị nhi muốn giành nó cho ai sao?"

Dạ Mị khinh thường cười khẽ: "Mẫu hậu yêu quý của ta, thay vì ở nơi này chất vấn ta, không bằng người nên xem xét những chuyện xảy ra gần đây đi. Lãnh Nguyệt Hàn không phải là người mà mẫu hậu có thể dễ dàng khống chế, chẳng phải sao? "

Nụ cười trên mặt Thái hậu cứng đờ, bà ta lạnh giọng hỏi: "Ý của Mị nhi là gì?"

Dạ Mị đứng dậy, vai hơi dựng ngược lên, nói: "Không có ý gì, chỉ là ta hơi tò mò, bệnh tình của Lãnh Nguyệt Hàn lâu như vậy rồi mà chưa khỏi sao? Chẳng lẽ mẫu hậu không thấy có chút khác thường ư?"

Dạ Mị vừa dứt lời, Thái hậu liền lâm vào trầm tư, bà ta cẩn thận suy nghĩ kĩ lại những lời Mị nhi vừa nói, nhất định có chuyện gì mờ ám ở đây, nhưng với tính cách của hắn, nhất định hắn sẽ không tự nói với mình. Thật ra trong lòng bà ta cũng thắc mắc, vì sao lần này Lãnh Nguyệt Hàn lại cáo ốm lâu như vậy, lâu nay hắn cũng không có lâm triều, nếu như hắn muốn tránh né không muốn gặp bà ta vì chuyện buộc hắn lập hậu, thì cũng không đến mức mất tích lâu như vậy.

Thái hậu nở nụ cười sâu xa, xem ra muốn biết đáp án, chỉ có thể theo gài người của mình vào Cần Chính Điện để dò xét tình hình của Lãnh Nguyệt Hàn rồi.

Thái hậu nhìn về phía Dạ Mị, nhưng lại phát hiện ra Dạ Mị đã biến mất từ bao giờ, bà ta nâng ly trà lên uống một hớp trà, trên mặt lộ ra nụ cười dữ tợn, đột nhiên thái hậu nghe thấy giọng nói của Quỷ Cốc truyền đến: "Hồi bẩm chủ nhân, Lưu phủ tại Dung Thành đã bị diệt môn"

"Cái gì, Lưu phủ, đó chẳng phải là nhà của Lưu Thạch Hồng sao?"

Quỷ Cốc cung kính nói: "Vâng"

Chén trà trong tay bị Thái hậu ném mạnh ra ngoài, bà ta lạnh lùng lên tiếng: "Ngươi đã tra ra là do ai làm chưa?"

"Thuộc hạ vô năng, người này hết sức thần bí luôn giấu kỹ thực lực bản thân, thuộc hạ vẫn chưa tìm được manh mối"

"Ha ha…. Thật thú vị, trò chơi này càng ngày càng thú vị hơn rồi."

Sau khi Dạ Mị rời khỏi Phúc Thọ cung, liền đi thẳng tới Dung Thành, tại sao hắn lại đến đó? Dĩ nhiên là đi xem náo nhiệt rồi, nghe Truy Phong nói hiện tại quỷ y Quỷ Đạo Tử đang ở Nguyệt Lạc các. Tên tiểu tử Truy Phong cũng thật là ngoan độc, vì muốn báo thù, hắn đã đem tin tức quỷ y đang ở tại Nguyệt Lạc các tung ra ngoài.

Danh chấn giang hồ, lại biến mất mấy năm nay, đột nhiên quỷ y xuất hiện ở Nguyệt Lạc các, nhất định sẽ có rất nhiều người đến tìm hắn để chuẩn đoán bệnh, ai chẳng biết y thuật của quỷ y cao siêu ra sao.

Về phần hắn, hắn cố ý nói cho Thái hậu biết, để bà ta hoài nghi Lãnh Nguyệt Hàn, mục đích rất đơn giản, chính là khiến Lãnh Nguyệt Hàn buộc phải hồi kinh, rời khỏi Tiểu Tuyết Ninh của hắn.


trướctiếp