Quỷ đạo tử nổi hứng lên muốn cùng Truy Phong chơi trốn tìm, vô luận như thế nào, lão cũng không có bắt được hắn. Quỷ đạo tử thở hổn hển, chỉ vào
Truy Phong nói: "Tên tiểu tử thối nhà ngươi, thế nào lại muốn đối nghịch với lão nhân gia ta"
Truy Phong mặt không đổi sắc nói: "Cô nương cần nghỉ ngơi"
Quỷ đạo tử nhất quyết không muốn buông tha hắn, nói: "Vậy ngươi đi hái
thuốc với ta " nói xong liền cười nhìn Truy Phong, Truy Phong tuyệt
không nể tình nói: "Nằm mơ"
Quỷ đạo tử cũng không có nổi giận,
nhìn Truy Phong nói: "Ngươi tính xem, nếu như ta nói cho đồ đệ bảo bối
của ta biết, diện mạo thật của ngươi, ngươi cảm thấy con bé còn có thể
để cho ngươi ở bên cạnh nó sao" Quỷ đạp tử dùng ánh mắt vô hại nhìn Truy Phong.
Truy Phong đột nhiên quay đầu nhìn Quỷ đạo tử, ánh mắt
lạnh lẽo, Quỷ đạo tử cười hì hì nói: "Không lẽ ngươi tính giết ta để
diệt khẩu, nói cho ngươi biết ngươi không giết ta được đâu, nếu thật
giết chết ta rồi, đồ đệ của ta sẽ rất đau lòng đó nha. Chỉ cần ngươi
ngoan ngoãn nghe lời của ta, ta sẽ không nói ra bí mật của ngươi , ngươi thấy thế nào?"
Truy Phong chần chừ, nhiệm vụ của hắn còn chưa
hoàn thành, lại nói căn bản hắn không có chắc chắn rằng mình sẽ giết
được quỷ y tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, lão ta một thân y thuật
không người nào có thể so sánh, bản lãnh dùng độc càng là thiên hạ vô
song.
Quỷ đạo tử vỗ mạnh vào người Truy Phong, cười đùa nói:
"Tốt lắm, ngươi yên tâm đi, chỉ cần ngươi không làm chuyện gì thương tổn đến đồ đệ yêu của ta, ta sẽ không vạch trần thân phận của ngươi, ngươi
hãy ngoan ngoãn làm tốt bổn phận chính mình là được, hiện tại cùng lão
nhân gia đi hái thuốc đi"
Nói xong liền xoay người bước ra ngoài
viện, vừa đi vừa đỡ eo thở dài nói: "Ai, chắc là ta già rồi, đi đứng
cũng không lưu loát, thắt lưng cũng không tốt, có lẽ cần một Dược Đồng ở bên cạnh" Xem ra ý lão nhân gia muốn đem Truy Phong làm Dược Đồng rồi.
Nhược điểm của hắn nằm ở trong tay Quỷ đạo tử, bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là mặc lão sai bảo.
Tuyết Ninh trở lại phòng của chính mình, cầm sách lên, chỉ là một hồi lại để
xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng hỗn loạn, nàng không nghĩ bản
thân lại nhanh chóng gặp lại Lãnh Nguyệt Hàn như vậy, tình huống này
khiến nàng trở tay không kịp.
Vì sao nàng không thể thản nhiên đối mặt hắn, nhìn thấy hắn thì tâm loạn như ma, mọi oán hận trong lòng, đều đã đi nơi nào rồi.
Tuyết Ninh nhìn ra ngoài cửa sổ đến ngây ngẩn cả người, nàng căn bản không có chú ý đến Lãnh Nguyệt Hàn đã đi vào gian phòng của nàng, nhìn nàng nói: "Ninh nhi lại vì ta mà tâm phiền ý loạn sao?"
Tuyết Ninh quay đầu lại liền nhìn thấy Lãnh Nguyệt Hàn đang mỉm cười nhìn mình, nàng không có trả lời hắn.
Lãnh Nguyệt Hàn đi tới trước mặt Tuyết Ninh, cứ thế đứng ở trước mặt Tuyết
Ninh nhìn nàng chuyên chú, gương mặt hắn tràn đầy khổ sở hỏi: "Đã lâu
không gặp, Ninh nhi khỏe không? có phải hay không ngươi vẫn còn hận
trẫm, hôm đó ở trong thiên lao…. " Lãnh Nguyệt Hàn còn chưa nói hết lời.
Tuyết Ninh liền vội vàng cắt đứt: "Mọi chuyện đều đã qua rồi, hoàng thượng không nên nhắc lại nữa”
Lãnh Nguyệt Hàn vùi đầu trên đầu gối của Tuyết Ninh, buồn bã nói: " Ninh nhi, thật xin lỗi" giọng nói tràn đầy hối hận.
Tuyết Ninh cười khẽ, đây là lần đầu tiên Lãnh Nguyệt Hàn chính thức nói lời
xin lỗi với nàng, nhưng điều đó cũng đâu có nghĩa lí gì, tổn thương đã
khắc sâu trong lòng. Nỗi khuất nhục ngày hôm đó, vô luận như thế nào
nàng đều không thể quên.
Rõ ràng cũng rất để ý, rõ ràng cũng rất
tức giận, nhưng Tuyết Ninh lại bình tĩnh nói: "Đều đã qua, ta không hận
ngài" Lãnh Nguyệt hàn đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tuyết Ninh, trong mắt
tràn đầy vui sướng, không hận hắn, điều đó có nghĩa là hắn vẫn còn cơ
hội cứu vãn mọi chuyện sao?.
Tuyết Ninh nhìn vào mắt Lãnh Nguyệt
Hàn, nàng nở một nụ cười rạng rỡ, môi đỏ mọng khẽ mở, nói ra những lời
nói vô tình nhất: "Bởi vì chưa bao giờ quan tâm, cho nên chưa bao giờ
hận qua"
Lãnh Nguyệt Hàn cảm thấy lòng đau tới mức tê tâm liệt
phế, chẳng qua chỉ là một trò chơi hai bên lợi dụng lẫn nhau, nhưng vì
sao đến cuối cùng, chỉ vì câu nói của nàng mà không thể kiềm chế được
bản thân mình "Bởi vì chưa bao giờ quan tâm, cho nên chưa bao giờ hận
qua"
Lãnh Nguyệt Hàn nhìn nét mặt tươi cười như hoa của Khương
Tuyết Ninh, trong nội tâm cười khổ, nữ nhân này tựa như loài hoa anh
túc, làm cho người ta mê muội, muốn ngừng mà không được.
Xem ra
trân này người thua chính là hắn. Hơn nữa còn thua một cách thảm hại,
chỉ là những lời nói chân thực nhất của hắn Khương Tuyết Ninh chẳng
thèm ngó tới.
Lãnh Nguyệt Hàn nhìn Khương Tuyết Ninh tươi cười
xinh đẹp, giờ phút này chỉ cảm thấy chói mắt, hắn đường đường là vua của một nước, không cần thiết phải hướng tới một nữ nhân cầu xin tình yêu.
Lời nói lạnh lùng của Tuyết Ninh vẫn vang vẳng bên tai: "Như vậy cũng
tốt, ngươi còn nhớ rõ những lời nói trẫm đã nói qua với ngươi trong ngày đại hôn, ngươi chẳng qua chỉ là một con cờ, không cần vọng tưởng lấy
được tình yêu của trẫm, những lời đó cho đến hôm nay, vẫn như cũ không
có đổi" Lãnh Nguyệt Hàn nói xong không có nhìn Tuyết Ninh lấy một lần
liền sải bước ra khỏi phòng Tuyết Ninh.
Nhưng không một ai thấy, trong khoảnh khắc kia tay hắn nắm chặt, vẻ mặt khổ sở.
Tuyết Ninh nhìn theo bóng lưng Lãnh Nguyệt hàn rời đi, chua sót cười một
tiếng: "Đây là kết cục tốt nhất" có như thế trong nháy mắt, Tuyết Ninh
cảm giác chính mình cùng Lãnh Nguyệt Hàn thật giống nhau, như trở lại
lại lúc ban đầu, một dạng lạnh lùng, một dạng ngụy trang.
Cảm giác buồn bực trong lồng ngực, không biết từ đâu mà đến.
Lãnh Nguyệt Hàn vừa ra khỏi phòng, nhanh chóng sử dụng khinh công, biến mất ở trong sân. Lôi Kình cùng Lăng Thiên hai người đưa mắt nhìn nhau, lập
tức đuổi theo hắn.
Ở sâu trong rừng cây, khi Lôi Kình và Lăng
Thiên đuổi kịp Lãnh Nguyệt Hàn thì chỉ thấy Lãnh Nguyệt Hàn, tựa như
muốn phát tiết, đấm liên tục vào thân cây, trên tay máu tươi chảy đầm
đìa, hai người mau lẹ chạy về phía trước ngăn Lãnh Nguyệt Hàn lại.
Lăng Thiên gấp gáp hỏi: "Chủ nhân đã xảy ra chuyện gì vậy?" hắn không hiểu,
mới vừa rồi rõ ràng chủ nhân còn vui mừng đi vào phòng nương nương,
nhưng tại sao giờ đây nhìn người lại tuyệt vọng như thế này.
Lãnh Nguyệt Hàn như không nghe được câu hỏi của hắn, trong đầu chỉ có một
câu kia của Tuyết Ninh "Bởi vì chưa bao giờ quan tâm, cho nên chưa bao
giờ hận qua" đầu hắn như sắp nổ tung rồi.
Lãnh Nguyệt Hàn đẩy hai người ra, điên cuồng cười: "Ha ha…. Hay cho một câu bởi vì chưa bao giờ quan tâm, cho nên chưa bao giờ hận qua, Khương Tuyết Ninh ngươi thắng,
ngươi so với trẫm còn tàn nhẫn hơn"
Nói xong những lời này, Lãnh
Nguyệt Hàn phịch một tiếng quỳ xuống đất, ai có thể hiểu được khi hắn
thấy nàng không có chết hắn đã vui sướng ra sao; ai có thể hiểu, hắn đã
thề sẽ không buông tay nàng; ai có thể hiểu, trong trò chơi lợi dùng
cùng chinh phục này, hắn đã sớm chôn xuống tất cả tính cảm, sẽ không ai
hiểu, bởi vì từ đầu đến cuối, Khương Tuyết Ninh vốn không có tình cảm gì đối với hắn.
Nàng căn bản không có tâm, quay đầu lại tất cả
chuyện này là do hắn tình nguyện, biến hắn thành một trò cười. Những
ngày tháng hắn áy náy hối hận, thì ra là chính hắn đang hành hạ chính
mình.
Nếu nàng khinh thường hắn, hắn làm sao phải khổ sở nói ra
những lời chân thật, để cho nàng chà đạp. Thù lớn còn chưa trả, hắn
không thể vì tư tình nhi nữ mà đau đến không muốn sống.
Lôi Kình và Lăng Thiên nhìn Lãnh Nguyệt Hàn không biết nên làm sao, không biết nên làm như thế nào.
Lãnh Nguyệt Hàn đột nhiên ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: "Mau sớm tìm được
Quỷ đạo tử, nhanh chóng hồi cung" âm thanh băng hàn lạnh thấu xương, vốn dĩ lời nói của hắn luôn lạnh lùng, nhưng lúc này lại làm cho người ta
trào ra vô hạn đau lòng
Lôi Kình cùng Lăng Thiên liếc mắt nhìn nhau, cung kính lên tiếng: "Dạ, thuộc hạ tuân lệnh"