Tiếp theo hoàng y nữ tử Hoàng Oanh sẽ tỉ thí vẽ tranh cùng với Tuyết Ninh.
Hoàng Oanh biểu diễn trước, chỉ thấy trên đài bày bốn bức bình phong.
Hoàng Oanh vừa nhảy những bước nhảy duyên dáng vừa vẽ tranh lên bốn bức
bình phong. Điệu múa kết thúc, bốn bức quân tử đồ đã vẽ xong trên giấy,
đẹp không tả xiết.
Tuyết Ninh cười khẽ, đột nhiên nhớ tới lúc
mình ở thế kỉ 21, một lần nàng cùng Vân Thiên cùng nhau xem phim truyền
hình cũng đã thấy một màn như thế trên ti vi.
Chỉ thấy Hoàng Oanh cầm bút đứng ở trên đài, ánh mắt khiêu khích nhìn Tuyết Ninh.
Tuyết Ninh đi lên đài, hai tay vỗ một cái. Chỉ thấy Hồng Di đã sớm theo phân
phó của Tuyết Ninh chuẩn bị xong lụa trắng, cho người mang lên đài.
Mọi người tràn đầy mong đợi nhìn Tuyết Ninh, chỉ thấy qua có người vẽ tranh ở trên vải bố chứ còn vẽ tranh ở trên lụa thì đúng là mới thấy lần đầu. Phía dưới mọi người nghị luận ầm ĩ, tràn đầy tò mò.
Chỉ thấy
Tuyết Ninh giương lụa trắng lên, phóng vào giữa vũ đài, lấy ra bút và
màu vẽ nàng đặc chế, ngồi xuống vũ đài bắt đầu vẽ. Nhưng mọi người rất
nghi ngờ, rõ ràng nàng vẽ tranh trên lụa nhưng trên tấm lụa lại chẳng có gì cả.
Mọi người rối rít suy đoán, có lẽ không thể vẽ tranh trên lụa trắng này được, nữ tử này chẳng qua là dọa người mà thôi. Tất cả
mọi người không chờ được, la hét đòi Tuyết Ninh phải xuống đài.
Tuyết Ninh không vội vàng mà vẫn thong thả vẽ, đợi nét bút cuối cùng hạ
xuống, Tuyết Ninh ngẩng đầu lên nhìn đám người đang la hét, không nói
gì. Thế nhưng mọi người lại yên tĩnh lại, chẳng biết tại sao, tuy cách
một tấm khăn che mặt nhưng mọi người vẫn cảm nhận được khí tức lạnh như
băng của cô gái này.
Tuyết Ninh khẽ mở đôi môi đỏ mọng nói:” Đem
nước lại đây”. Hồng Di vừa nghe liền phân phó người mang nước đến. Tuyết Ninh nhận lấy chén nước, giương môi cười một tiếng, không để ý sự kinh
ngạc của mọi người đem đổ nước trên lụa trắng.
Chỉ thấy trên lụa
trắng từ từ hiện ra màu sắc, chỉ trong chốc lát, một bức bát tuấn đồ
liền hiện ra. Hai người đi lên, đem lụa trắng căng ra cho mọi người cùng thấy.
Chỉ thấy trên lụa trắng hiện lên tám con tuấn mã sống động như thật. Phía dưới những khách nhân kia đã sớm trợn mắt há mồm, không
biết phải hình dung như thế nào.
Tuyết Ninh liếc mắt nhìn Hoàng Oanh, chỉ thấy nàng ta cắn môi, đi xuống vũ đài, không cần phán xét, nàng ta đã thua hoàn toàn.
Vòng thứ ba, Lam Tình và Tuyết Ninh tỉ thí khiêu vũ
Vẫn là Lam Tình biểu diễn trước, chỉ thấy Lam Tình cước bộ nhẹ nhàng như
nhược phong phù liễu đi lên vũ đài. Lam Tình túc huynh bán lộ ( hở nửa
người đó), mị nhãn như tơ. Một điệu múa câu hồn mềm mại đáng yêu làm cho tất cả nam nhân ở dưới tâm hoa nộ phóng.
Tuyết Ninh cũng không
nhịn được than thở, đúng là một cô gái mềm mại đáng yêu. Đến phiên mình, Tuyết Ninh nhẹ nhàng tiêu sái đi lên vũ đài, còn chưa mở miệng liền
nghe thấy vị nam tử tay cầm chiết phiến nói:” Vị cô nương này sẽ không
phải mặc quần áo như vậy khiêu vũ cho chúng ta xem đi, có phải quá kín
rồi hay khống?”. Giọng nói bỉ ổi tràn đầy vui vẻ.
Phía dưới mọi người nhao nhao:” Đúng vậy, đúng vậy, từ đầu tới chân thực sự là quá kín rồi.”
Tuyết Ninh nhàn nhạt mở miệng:” Các vị gấp cái gì, chờ lát nữa khiêu vũ, các
vị nhìn cũng chưa muộn”. Vừa dứt lời, âm nhạc vang lên, Tuyết Ninh một
thân bạch y giống như là một tiên tử, phiên phiên khởi vũ, bắt đầu múa.
Linh động,phiêu dật… Linh động phảng phất như cầm tì ba phi thiên, phiêu dật giống như tuyết rơi đầy trời, thanh nhã như Bộ bộ sinh liên tiên
tử. Có khi giống như đám mây nhẹ nhàng trôi dạt, có khi lại như gió lốc
mạnh mẽ.
Vòng eo nhỏ ngàn vạn quyến rũ động lòng người nhẹ nhàng
xoay tròn, ngay cả làn váy cũng bập bềnh giống một đóa hoa sen trong
gió, mái tó dài ở trong gió tung bay đẹp đến mức người ta phải cho rằng
đó là Hằng Nga tiên tử, khăn che mặt rơi xuống, lộ ra dung nhan khuynh
thành tuyệt thế, nàng quay đầu cười một tiếng tất cả phong tình ẩn hiện
nơi đuôi lông mày, nàng nhẹ nhàng cúi đầu cười nói:” Tiểu nữ Nguyệt Lạc
xin ra mắt các vị”
Toàn trường yên lặng như tờ, mọi người kinh
ngạc thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, không biết nên hình dung cô
gái xinh đẹp này như thế nào, nghiêng nước nghiêng thành, phong hoa
tuyệt đại cũng không đủ để hình dung nàng.
Tuyết Ninh giương môi
cười một tiếng, nhặt khăn che mặt lên, một lần nữa đeo lên, nhìn Hồng
Thường một cái, thừa dịp mọi ngươi chưa hồi phục tinh thần liền đi xuống vũ đài, biến mất khỏi đại sảnh.
Lúc mọi người hồi phục tinh thần lại đã không nhìn thấy giai nhân, Hồng Di tuyên bố tỉ thí kết thúc, cho người tiễn khách, chỉ có vị công tử tuấn dật kia bình tĩnh nhìn phương
hướng Tuyết Ninh biến mất, ngẩng đầu lên uống nốt ly rượu rồi ra khỏi Di Hồng Viện,
Người này chính là Dạ Mị ngụy trang, bởi vì hắn không yên lòng về Tuyết Ninh nên mới đuổi theo tới đây, hắn khổ sở cười một
tiếng, xem ra hắn không cần phải lo lắng nữa, hiện tại hắn có thể an tâm đi làm chuyện của mình.
Sắc trời đã tối, Hồng Di gọi Hồng Hoàng Lam Lục bốn vị cô nương lên phòng của mình.
Tuyết Ninh cười nhìn bốn vị cô nương tay chân luống cuống nhìn mình:” Đều
ngồi xuống đi, hiện tại còn muốn đi sao?”. Bốn người hai mặt nhìn nhau
không biết phải trả lời thế nào.
Hồng Di là người đầu tiên mở
miệng nói:” Đi cái rắm, không thấy những vị khách đó bây giờ vẫn ở của
lớn Di Hồng Viện đòi gặp Nguyệt Lạc cô nương sao”
Tuyết Ninh nhìn bốn vị cô nương nói:” Ta biết các ngươi đều là những cô gái tốt, đa tài đa nghệ, hơn nữa cương liệt quật cường, ta rất thưởng thức”.
Hồng Thường trong lòng cả kinh, không ngờ tới cô gái này lại trực tiếp thẳng thắn như thế.
Tuyết Ninh tiếp tục nói:” Các ngươi có biết tại sao ta muốn mua lại kĩ viện
này không? Vì ta không muốn bị người khác bắt nạt, ta muốn nói cho người trong thiên hạ biết, nữ nhân chúng ta có thể có một ngày sống vì chính
mình, sao lại cứ để những xú nam nhân kia ức hiếp”. Nàng nói xong giương mắt nhìn bốn người
Hồng Hoàng Lam Lục liếc mắt nhìn nhau rồi
cùng nhau nói:” Bọn ta đồng ý đi theo lão bản, vì một ngày không bị
những xú nam nhân kia ức hiếp”. Có một thứ tình cảm như vậy, không phải
là ơn cứu mạng, cũng không phải là quan hệ lợi ích, chẳng qua là xuất
phát từ sự kính nể và yêu thích sự thông tuệ mà có thể chân thành đi
theo.
Chỉ vì bội phục cùng kính trọng liền nguyện ý đi theo
Tuyết Ninh hài lòng cười:” Không cần gọi ta là lão bản, nếu các ngươi không ngại thì gọi ta là tỉ tỉ đi”.
Bốn người nhìn Tuyết Ninh trăm miệng một lời gọi một tiếng:” Tỉ tỉ”. Tuyết
Ninh cười nhìn bạn họ nói:” Tốt lắm, tiếp theo, chúng ta nói hảo kế giúp phát triển công việc buôn bán của chúng ta”
Tuyết Ninh nói với
Hồng Di:” Hồng Di, bắt đầu từ ngày mai, Di Hồng Viện đóng cửa tu sửa,
mặc kệ những người đó có ồn ào thế nào cũng không được mở cửa, bản vẽ tu sửa ta đã vẽ xong, ngươi tìm cho ta những người thợ tốt nhất”.
Hông Di khó hiểu nói:” Tại sao vậy, những nam nhân bên ngoài đó ầm ĩ đòi gặp ngài, chúng ta nên lợi dụng cơ hội đó, tại sao phải đóng cửa”.
Tuyết Ninh đi tới trước cửa sổ nghe thanh âm bên ngoài, khinh thường nói:”
Nam nhân cả thiên hạ này đều giống nhau, thứ càng khó có được họ lại
càng mong nhớ”.