Khi Tuyết Ninh tỉnh lại, nàng cảm thấy ngực mình đau đớn như bị xe cán qua, nàng muốn giơ tay lên xoa ngực thì phát hiện Lãnh Nguyệt Hàn nằm ở bên
cạnh mình.
Khuôn mặt của Lãnh Nguyệt Hàn không có một tia huyết
sắc nào, đôi mắt hắn đóng chặt nhưng vẫn siết lấy tay của nàng, Tuyết
Ninh nhớ khi ở bãi săn, Lãnh Nguyệt Hàn giống như phát điên đả thương
nàng và Dạ Mị, sao giờ hắn lại nằm ở đây?
Thượng Quan Thiên Dật
thấy Tuyết Ninh đã tỉnh lại, vội vàng đi tới đỡ Tuyết Ninh dậy, ân cần
hỏi han:” Tuyết Ninh, có chỗ nào không thoải mái không?
Tuyết
Ninh lắc đầu nói:” Muội không sao, Thượng Quan đại ca, đã xảy ra chuyện
gì?”. Phía ngoài cửa sổ một mảnh tối đen, trong điện Cần Chính chỉ còn
lại hai người Thượng Quan Thiên Dật và Phúc Bảo.
Thượng Quan
Thiên Dật không trả lời, hắn xoay người đối diện với Phúc công công
nói:” Làm phiền Phúc công công mang thuốc tới đây”. Phúc công công vội
vàng đem thuốc tới.
Thượng Quan Thiên Dật nhận lấy thuốc, thổi
nhẹ, muốn giúp Tuyết Ninh uống thuốc, Tuyết Ninh nói:” Tự muội làm
được”. Thế nhưng tay của nàng không rút ra được, cả người không có chút
sức nào.
Thượng Quan Thiên Dật nói:” Không sao, để ta”. Hắn vừa
giúp Tuyết Ninh uống thuốc vừa giải thích:” Lúc gần trưa Hàn đã tỉnh một lần, kêu tên của muội một tiếng, nắm tay muội rồi lại bất tỉnh”.
Tuyết Ninh hỏi:” Hắn không sao chứ?”. Thượng Quan Thiên Dật nói:” Tình huống
hiện tại rất khó nói, huynh cũng không biết khi nào Hàn có thể tỉnh”.
Hàn trúng Huyết Chú nên không thể tùy tiện sử dụng nội lực, hiện tại cấp hỏa công tâm, không thể khống chế được Thiên Thủy thần công tầng cuối
cùng, suýt chút nữa bị tẩu hỏa nhập ma.
Uống thuốc xong, Thượng
Quan Thiên Dật đỡ Tuyết Ninh nằm xuống, lại bắt mạch giúp Lãnh Nguyệt
Hàn, dặn dò:” Muội tốt nhất nên nghỉ ngơi đi, ta sẽ ở đây trông chừng”.
Tuyết Ninh nói:” Thượng Quan đại ca, có thể nói chuyện xưa của Lãnh Nguyệt
Hàn cho muội không? Tại sao hắn lại đột nhiên nổi điên?”
Thượng Quan Thiên Dật liếc mắt nhìn Lãnh Nguyệt Hàn, thở dài chậm rãi nói:” Cũng được, ta tin tưởng Tuyết Ninh”.
Tuyết Ninh sửng sốt, không hiểu hắn nói thế là có ý gì, chỉ nghe Thượng Quan
Thiên Dật chậm rãi nói:” Hàn vừa sinh ra liền được lập làm thái tử, năm
Hàn sáu tuổi, phụ hoàng và Liên phi- mẫu phi của Hàn trong lúc tuần thị
đột nhiên chết không rõ lí do, mà Hàn năm đó sáu tuổi được Trấn Quốc
Công che chở thành công lên ngôi Hoàng đế.
Nước Nguyệt Lạc có quy định, chỉ sau khi thành thân xong Hoàng Thượng mới có thể thân chánh,
cho tới nay vẫn là Thái Hậu buông rèm nhiếp chính, nhưng Thái Hậu lại
rất hận mẫu phi của Hàn, sau khi Liên phi chết, Thái Hậu liền đem tất cả hận ý dồn lên người Hàn, trong ngày Hàn lên ngôi, Thái Hậu liền hạ độc
Huyết Chú lên người Hàn, bao nhiêu năm nay Hàn vẫn bị Thái Hậu khống
chế.
Sư phụ của chúng ta hi sinh cả tính mạng cũng không giải
được loại độc này, mỗi tháng đêm trăng tròn, Hàn đều bị hành hạ dến chết đi sống lại, mỗi lần ta đều mang theo Hàn chỉ còn chút hơi tàn quỳ gối
trước tẩm cung Thái Hậu cầu xin bà ta giúp Hàn giảm bớt thống khổ. Chỉ
trách ta tài sơ học thiển, không thể giải loại độc này”. Thượng Quan
Thiên Dật càng nói càng bi thương.
Không hiểu tại sao trong lòng
Tuyết Ninh lại hết sức đau, cho tới bây giờ nàng cũng không nghĩ tới
Lãnh Nguyệt Hàn lại từng phải chịu hành hạ như vậy.
Thượng Quan
Thiên Dật tiếp tục nói:” Mười tám năm qua, Thái Hậu chiếm đoạt toàn bộ
quyền lực của Hàn, cả triều đình đều là do Thái Hậu định đoạt, Hàn cũng
chỉ có thể giống như một con rối im lặng phục tùng, nhiều lần Hàn đã
muốn giết chết Thái Hậu rồi cùng nàng đồng quy vu tận, nhưng cha mẹ chết không rõ lí do, cừu hận của mình còn chưa báo, sao hắn có thể nghĩ đến
cái chết”.
Tuyết Ninh thật sự không ngờ Lãnh Nguyệt Hàn lại chịu
đựng nhiều sự hành hạ như vậy, nàng nhìn Thượng Quan Thiên Dật nói:” Ta
thấy Thái Hậu là một người say mê quyền lực, tại sao lại để Lãnh Nguyệt
Hàn lập ta làm Hậu, ngoan ngoãn trả lại quyền lực. Nói vậy mấy năm gần
đây, bà ta luôn luôn ngăn trở hắn lập Hậu”.
Thượng Quan Thiên Dật cười khổ nhưng không nói chuyện lập Hậu mà lại mở miệng nói:” Thái Hậu
đang đợi một cái cớ, bà ta muốn nhìn thấy nước Nguyệt Lạc bị hủy trong
tay Hàn, chờ bà ta hành hạ Hàn đủ rồi sẽ danh chính ngôn thuận diệt trừ
Hàn, phát tiết hận ý bà ta dành cho Tiên Hoàng và Liên phi”.
Tuyết Ninh không hiểu, rốt cuộc Thái Hậu có bao nhiêu hận ý mà có thể độc ác với Lãnh Nguyệt Hàn như thế.