Lãnh Nguyệt Hàn vừa mới ra ngoài, Tắc Bắc và Châu Nhi liền tiến vào, Châu
Nhi đã sớm quên sạch cái gì là lễ nghi quy định, chạy ngay đến trước mặt Tuyết Ninh ân cần hỏi han:” Tiểu thư, người có sao không?”. Tuyết Ninh
mở mắt nhìn hai người miễn cưỡng cười nói:” Không có việc gì, chẳng qua
chỉ dầm mưa một chút mà thôi, các ngươi không cần lo lắng”. Tắc Bắc lo
lắng nhìn Tuyết Ninh, môi mấp máy nửa ngày nhưng cuối cùng vẫn không nói gì thêm.
Tuyết Ninh cười với nàng, Tắc Bắc xấu hổ cúi đầu xuống. Châu Nhi hỏi:” Nương Nương, người hẳn là đã đói bụng rồi, Hoàng Thượng
đã phân phó Ngự Thiện phòng làm điểm tâm cho người, để Châu Nhi đi bảo
bọn họ dâng lên”. Tuyết Ninh nói:” Thật sự có hơi đói bụng”. Tắc Bắc
nghe vậy vội vàng nói:” Nô tì đi truyền lệnh cho bọn họ”.
Chỉ
trong chốc lát, các món ăn tinh xảo đã bày biện đầy bàn, Tuyết Ninh thật sự là rất đói bụng, không để ý hình tượng gặm lấy gặm để, sau khi đã ăn no, Tuyết Ninh cảm thấy cả người tràn trề năng lượng, nàng muốn cùng
Châu Nhi ra ngoài đi dạo một lát, cả hai người Châu Nhi cùng Tắc Bắc
cùng khuyên can nhưng không làm thay đổi được ý muốn của Tuyết Ninh.
Châu Nhi và Tắc Bắc đỡ Tuyết Ninh đến đình nghỉ mát trong Ngự Hoa viên ngồi
nghỉ ngơi. Tuyết Ninh nhìn cả vườn hoa tươi rồi giống như lơ đãng hỏi:”
Thượng Quan đại nhân có khỏe không?”. Tắc Bắc trả lời:” Nghe Phúc công
công nói, Thượng Quan đại nhân không thượng triều, Hoàng Thượng cho phép ngài ấy ở nhà nghỉ ngơi”. Tuyết Ninh gật đầu, trong lòng thầm nghĩ: Nói vậy thương tích hẳn không nhẹ, nếu không sao lại không thượng triều.
Nàng thở dài một hơi…
Đột nhiên thanh âm của Thượng Quan Thiên
Dật vang lên:” Làm phiền Nương Nương lo lắng cho hạ quan”. Tuyết Ninh
quay đầu đã thấy Thượng Quan Thiên Dật mặc một bộ bạch y, phe phẩy quạt
giấy đứng ở dưới ánh mặt trời, cười nhìn mình. Tuyết Ninh nghiêm mặt
nói:” Phải”. Nói xong, nàng muốn để Châu Nhi và Tắc Bắc đỡ mình rời đi.
Thượng Quan Thiên Dật vội nói:” Nương nương từ từ đã, hạ quan có thể nói
chuyện riêng với nương nương một chút không?”. Tuyết Ninh bình tĩnh nhìn Thượng Quan Thiên Dật, tuy nàng không biết hắn có ý gì nhưng cuối cùng
vẫn mở miệng nói:” Hai người các ngươi đi xuống trước đi”. Tắc Bắc cùng
Châu Nhi lĩnh mệnh ra khỏi đình.
Thượng Quan Thiên Dật bước vào
trong đình, ngồi đối diện với Tuyết Ninh. Tuyết Ninh nói:” Không biết
Thượng Quan đại nhân muốn nói chuyện gì với Bổn cung?”.
Thượng
Quan Thiên Dật cười dịu dàng nói:” Nương nương không cần phòng bị, hạ
quan tuyệt đối sẽ không làm kẻ địch của nương nương”. Tuyết Ninh khẽ
cười nói:” Ở trong hoàng cung này, cho tới bây giờ Bổn cung cũng không
phân biệt rõ ai là kẻ thù ai là bằng hữu”. Lời này vừa nói ra, trên mặt
Thượng Quan Thiên Dật xuất hiện một tia bi thống:” Đúng vậy, trong hoàng cung này, không ai biết rõ đâu là kẻ địch, đâu là bằng hữu, nhưng
Thượng Quan Thiên Dật thề nhất định sẽ bảo vệ nương nương chu toàn”.
Tuyết Ninh không hiểu nhìn Thượng Quan Thiên Dật, nhìn dáng vẻ của hắn
không giống nói láo, nhưng… Tuyết Ninh hỏi:” Vì sao?”
Thượng Quan Thiên Dật bình tĩnh nhìn Tuyết Ninh, ánh mắt nóng bỏng đó có lẽ Tuyết
Ninh sẽ không hiểu nhưng Thượng Quan Thiên Dật cũng không nói rõ mà chỉ
nói:” Coi như chúng ta có duyên đi, cùng người kết giao bằng hữu, sau
này nếu ở trong cung gặp chuyện không vui, người có thể tìm ta tâm sự,
được không?”
Tuyết Ninh vô cùng sửng sốt, thầm nghĩ: “Bằng hữu”,
mình tin tưởng hắn sao?. Thượng Quan Thiên Dật nhìn ra sự nghi ngờ của
Tuyết Ninh bèn nói:” Ha ha.. ta biết ngươi không tin nhưng ta thật sự
không có ác ý”. Thượng Quan Thiên Dật đang khổ não không biết nên giải
thích với Tuyết Ninh như thế nào, là hắn quá nóng lòng, không nên lỗ
mãng như thế, nói những lời vượt khỏi chừng mực, nhưng hắn thật sự không muốn thấy nàng một mình kiên cường đối diện với mọi thứ.
Đúng
lúc Thượng Quan Thiên Dật đang khổ não thì Tuyết Ninh mở miệng nói:” Ta
tin ngươi”. Nói xong mỉm cười nhìn Thượng Quan Thiên Dật, Thượng Quan
Thiên Dật nghe Tuyết Ninh nói như vậy thì vô cùng cao hứng. Tuyết Ninh
nói tiếp:” Ngươi biết không, thật ra ngươi và một người bạn của ta rất
giống nhau nên ta cảm thấy ngươi không phải là người xấu”. Thượng Quan
Thiên Dật sờ đầu cười khúc khích, Tuyết Ninh nhìn động tác tức cười của
hắn cũng cười theo.
Cả buổi chiều hai người trò chuyện với nhau
rất vui vẻ, Tuyết Ninh luôn có một loại ảo giác, lần đầu tiên gặp nàng
liền cảm thấy Thượng Quan Thiên Dật và Vân Thiên rất giống nhau, tuy
dung mạo khác nhau nhưng cả hai đều rất ôn hòa, khiến cho người khác
muốn thân cận, có lẽ nàng cũng nên học cách thân cận với một người, ở
trong hoàng cung tranh đấu không nghỉ này có một tri kỷ chính là một
chuyện may mắn.