Trong điện tối đen như mực, ngoài cửa sổ mưa gió mãnh liệt, sấm sét vang dội, một tia chớp rạch ngang bầu trời trong nháy mắt chiếu sáng cả gian
phòng. Thái hậu ngồi ở chủ vị, trong bóng tối không thấy rõ nét mặt của
nàng, phía dưới một người áo đen đang quỳ, không thấy rõ dung mạo. Chỉ
nghe Thái hậu trầm thấp mở miệng nói: "Mị nhi, ngươi vẫn còn giận mẫu
thân"
Người áo đen lạnh lùng mở miệng: "Hài nhi không dám"
Thái hậu nghe vậy, bi thương cười nói: "Vi nương biết, ngươi đang còn giận
mẫu thân vì đã giết chết cha ngươi. Nhưng ngươi không thể trách mẫu thân được, nếu để cho tiên hoàng bắt được cha ngươi, ngươi và mẫu thân đều
không sống nổi. Bam đầu mẫu thân là vì bảo toàn ngươi...ngươi phải biết
kẻ thù chung của chúng ta là tiên hoàng, nữ nhân kia cùng Lãnh Nguyệt
Hàn, và cả nước Nguyệt Lạc "
Người áo đen không mang một tia
tình cảm cumfg kính hồi đáp: "Hài nhi hiểu" .Thái hậu thở dài: "Nếu như
mẫu thân không phái người nói cho ngươi biết, mẫu thân bệnh tình nguy
kịch, chỉ sợ ngươi sẽ không trở về nhìn mẫu thân "
"Dạ Mị sự vụ bận rộn, hài nhi chưa thu xếp được" Thái hậu cũng không phản bác chỉ là thở dài: "Thời gian thật ngắn ngủi mới mười năm chúng ta đã đem Dạ Mị
Các phát triển mạnh mẽ, bây giờ đã trở thành tổ chức sát thủ tiếng tăm
lừng lẫy ở trên giang hồ, đã có thể giúp mẫu thân tiến hành báo thù"
Người áo đen không nói gì, Thái hậu tiếp tục nói: "Mị nhi yên tâm, một ngày
nào đó mẫu thân sẽ đem cả Nguyệt Lạc quốc đưa cho ngươi, ta sẽ lấy mạng
Lãnh Nguyệt Hàn để tế cha ngươi" Vừa dứt lời, một tia chớp đánh qua,
chiếu sáng người áo đen , chỉ thấy hắn mang mặt nạ quỷ màu bạc trên mặt, khóe miệng mang theo khinh thường cười nói: "Hài nhi không cần, Nguyệt
Lạc quốc mẫu thân giữ lại cho mình đi, nếu như mẫu thân không có gì phân phó, hài nhi xin được cáo lui trước"
"Đã đến như vậy rồi, liền ở lại mấy ngày đi". Nàng cần nhi tử xuất quỷ nhập thần võ nghệ cao cường
này giúp một tay. Dạ Mị trả lời: "Hài nhi còn có chuyện" Không đợi Thái
hậu lên tiếng, giống như một cơn gió biến mất khỏi điện, chỉ để lại
tiếng cửa sổ đung đưa. Thái hậu lộ ra nụ cười lạnh lùng, bưng trà lên,
uống một hớp.
Đôi tay vỗ vỗ, Khương Khôn đẩy cửa đi vào trong
điện, cung kính nói: "Cô cô" Thái hậu hỏi "Chuyện ta phân phó ngươi làm
xong chưa?". Khương Khôn cười nói: "Cô cô yên tâm, tất cả đều nắm trong
lòng bàn tay"
"Vậy thì tốt, mấy ngày nay phía nha đầu thối kia
có động tĩnh gì không?" Khương Khôn trả lời: "Nghe nói hôm nay nàng đắc
tội Trấn Quốc Công, bị hoàng thượng phạt quỳ bên ngoài Điện Cần Chính"
Thái hậu cười lạnh: "Không cần phải để ý đến nàng, làm xong chuyện của mình
là được, nha đầu này không đơn giản, có lúc ta không khỏi hoài nghi,
nàng chính là sao chổi sao kia sao? Hơn mười năm chưa từng thấy qua,
cũng không có ai hỏi đến, nàng cái gì đều biết, ngươi không cảm thấy kỳ
quái sao" Khương Khôn trong lòng cũng khó hiểu, hắn đã sai người đi điều tra, đi theo Tuyết Ninh ngoài Lan di đã chết còn có nha hoàn nhặt được
Châu nhi nhưng không tra được gì.
Thái hậu thấy Khương Khôn suy
tư liền mở miệng: "Tốt lắm, đừng vì nàng mà hao tâm tốn sức nữa, nàng ta cũng chỉ là một con cờ tạm thời, nếu như không nghe lời cùng lắm là phá hủy. Ngươi chỉ cần nghe theo sự sắp xếp của ta, những thứ khác không
cần ngươi quan tâm"
Khương Khôn cung kính hồi đáp: " Vâng" .Thái
hậu phất tay một cái nói: "Ngươi đi xuống đi, ai gia mệt mỏi" Khương
Khôn cung kính hành lễ rồi thối lui khỏi điện.
Mưa càng ngày
càng lớn, Tuyết Ninh vẫn quỳ ở đó, nước mưa đã sớm che mờ tầm mắt của
nàng, y phục không cần phải nói cũng đã sớm ướt đẫm, nhưng nàng vẫn như
cũ vững vàng quỳ ở nơi đó, không cầu xin, không nói lời nào, cứ như vậy
dầm mưa .
Dạ Mị từ Cung Phúc Thọ đi ra ngoài, cũng không rời
khỏi hoàng cung, một thân một mình dầm mưa di chuyển trong cung, chỉ
muốn mưa cuốn đi hết cừu hận của mình. "Mẫu thân" hắn khẽ hừ lạnh, đối với nữ nhân kia mà nói hắn chẳng qua cũng chỉ là một con cờ. Ngay từ lúc nhìn thấy nữ nhân kia tự tay giết chết cha của
hắn thì hắn đối với nàng không còn bất cứ tia cảm tình nào rồi. Nhưng là nàng ta nói rất đúng, kẻ thù lớn nhất của hắn chính là Lãnh Nguyệt
Hàn. Phụ hoàng cùng mẫu hậu, họ cũng sớm đã chết rồi, phần thù hận này, đương nhiên là ở trên người Lãnh Nguyệt Hàn đòi lại.