Ngày hôm sau việc Tuyết Ninh ở lại điện Cần Chính liền truyền khắp hoàng
cung. Hoàng Hậu vào ở điện Cần Chính, Hoàng thượng vì Hoàng Hậu nương
nương mà trừng phạt các phi tần, chỉ trong thời gian ngắn, Hoàng Hậu
nương nương trở thành chủ đề nóng được bàn tán trong cung. Trong điện
Cần Chính, Tuyết Ninh đang nhàn nhã uống trà, nghe Châu Nhi nói chuyện ở trong cung, Tuyết Ninh không phát biểu ý kiến, chỉ là cười nhe Châu Nhi nói đạo lý sinh tồn.
Nói nửa ngày mà không thấy Tuyết Ninh nói
chuyện, Châu Nhi giả vờ tức giận vung hai tay, bĩu môi nói:” Nương nương thật xấu, người ta nói lâu như thế rồi mà cũng không cho ý kiến gì”.
Tuyết Ninh cười nói:” Ngươi cho rằng Bổn cung nên nói cái gì, khen bọn
họ nói quá đúng, Hoàng thượng sủng ái ta, đó là bởi vì bản cung trời
sinhra đã có sắc đẹp tuyệt mĩ, không ai sánh bằng”. Lời này vừa nói ra,
chỉ nghe thấy một tiếng mắng mỏ giận dữ truyền đến:” Vô liêm sỉ, không
biết khiêm tốn, dám cuồng vọng như thế”. Tuyết Ninh khó hiểu nhìn về
phía cửa đại điện, chỉ thấy một lão già, chòm râu hoa râm, dã ngoài 70
tuổi, người mặc một chiếc áo màu xanh đen thêu hình Bát trảo Kim Long,
chống quải trượng, cả người thoạt nhìn rất là uy nghiêm, vừa nhìn đã
biết là một người nghiêm khắc, chỉ thấy hắn mang vẻ mặt giận dữ đứng ở
cửa, nhìn, không, phải là trừng mắt nhìn Tuyết Ninh mới đúng.
Tuyết Ninh bình tĩnh nói:” Vừa nhìn trang phục và thần thái của lão giả liền biết là cao nhân”
Tuyết Ninh không thấy mình chậm trễ nghênh đón chậm trễ là sai, thân mật
hỏi:” Lão nhân gia không biết đến đây có chuyện gì?”Bạch Trấn Hùng cũng
không nói chuyện, giữ vẻ mặt uy nghiêm, chống quải trượng đầu rồng, từng bước tiến tới chỗ Tuyết Ninh. Tuyết Ninh thầm nghĩ:” Hay vị lão nhân
gia này chính là người mà Linh Lung đã từng nhắc đến,tam triều nguyên
lão- Trấn Quốc Công mà Hoàng Thượng kính trọng nhất. Nghe nói tác phong làm vệc của người này rất nhanh nhẹn và ngoan tuyệt, rất trung thành và tận tâm với quốc gia, là trung thần hiếm có, từng được tiên hoàng ban
đại quyền phụ chính, có thể tùy thời trừng phạt, thậm chí hủy bỏ quyền
của Hoàng đế, ngay cả Lãnh Nguyệt Hàn cũng phải kiêng kị ba phần.”
Châu Nhi nhìn lão giả rất vô lễ nên mở miệng nói:” Lão nhân kia thật vô lễ,
Hoàng Hậu nương nương hỏi ngươi mà ngươi không thèm trả lời”. Tuyết Ninh lập tức lên tiếng ngăn nàng lại:”Châu Nhi không được vô lễ”.Bạch Chấn
Hùng liếc mắt nhìn Châu Nhi và Tắc Bắc đang đứng bên người Tuyết Ninh
một cái, thật là uy nghiêm, Châu Nhi sợ hãi trốn phía sau Tuyết Ninh,
Tuyết Ninh vừa muốn mở miệng thì Bạch Chấn Hùng đã lạnh lùng nói:”Người
đâu, đem hai nha hoàn của Hoàng Hậu nương nương ra ngoài,bản công muốn
nói chuyện với một mình Hoàng Hậu nương nương”. Vừa nói xong liền có bốn nô tài tiến vào đem Châu Nhi và Tắc Bắc ra ngoài.
Châu Nhi sơ
hãi gọi Tuyết Ninh, Tuyết Ninh mở miệng nói:” Trấn Quốc Công, nha hoàn
của ta không hiểu chuyện, ngài không cần so đo làm gì”Bạch Chấn Hùng
không nhìn Tuyết Ninh mà vung tay lên, Châu Nhi cùng Tắc Bắc đều bị dẫn
ra ngoài. Sau đó ông xoay người đi về hướng chính vị rồi ngồi ngay ngắn ở trên đó. Ông đánh giá Tuyết Ninh, mình chinh chiến cả đời, trải qua tam triều, giờ đã sắp vào quan tài, dạng nữ nhân gì mà mình chưa từng thấy
qua. Nhớ ngày đó, mẫu phi của Hàn tiểu tử có tiếng là một đại mĩ nhân,
nhưng là nữ tử trước mặt này, dung mạo tuyệt thế như vậy mình chưa từng
thấy trước đây. Nàng không nhu nhược như nữ tử bình thường, cũng không
bưu hãn như nữ tử phía Bắc Trường Thành, lại cũng không yêu mị như nữ tử chốn yên hoa( lầu xanh hả), nhưng lại có một sự hấp dẫn khó nói đối với người khác, chính mình nhìn qua vô số người nhưng lại không thể nhìn
thấu nàng.
Hai người không ai nói gì, cứ như vậy nhìn nhau, nếu
là nữ tử bình thường thì đã sớm sợ tới mức luống cuống tay chân, sao còn dám đối diện cùng mình. Nhưng vị Hoàng Hậu nương nương này cứ nhìn mình tươi cười như vậy, một chút sợ hãi cũng không có, sự điềm tĩnh này của
nàng là điểm nổi bật khiến người bình thường không thể so sánh với nàng