Diệp Chiêu rất thích em họ, huống hồ đằng sau em họ còn có tình cảm với cữu cữu.
Tuy cô ấy rất phẫn nộ với việc em họ bày mưu hãm hại phu quân của mình,
cũng chỉ là muốn trách mắng cô ấy nghiêm khắc, sau đó đóng gói trả về
Mạc Bắc để có thời gian nghĩ lại.
Không ngờ, những việc trước đây lại được khơi lại.
Người sai không phải là em họ, mà là bản thân mình tuổi trẻ hoang đường, hứa hẹn lung tung.
Cô lại nhớ lại lúc chiến tranh Tích Âm đã moi tim moi gan ra để đối đãi
tốt với cô. Lúc thì tặng áo ấm, lúc thì tặng khăn tay, chỉ là trình độ
văn hóa của mình thấp, vài chữ đều là cha con Hồ Thanh chịu khó chịu khổ dạy cho khó khăn lắm mới học được. Làm gì có chuyện đọc hiểu cái gì?
Chỉ cho là chiếc khăn này rất quý báu, bèn trả lời một câu rất thích.
Kết quả lại làm đối phương hiểu lầm.
Đếm không hết được sự xấu hổ và tội lỗi đang trào lên trong đầu, cô không thể ngồi vững được nữa,
vội vàng đứng dậy, đích thân đỡ Liễu Tích Âm đang khóc vật trên đất, lau nước mắt cho cô ấy. Cũng không biết an ủi thế nào, nghĩ này nghĩ nọ,
kết quả chỉ nói được một câu: “Mấy năm nay, thật khổ em quá”.
Mọi thứ xảy ra trước mắt, hình như giống hệt trước đây.
Bất luận là làm sai bao nhiêu việc đi nữa, bất luận là tùy tiện xấu xa đến
thế nào, Diệp Chiêu đều đứng về phía cô ấy, dùng thái độ mạnh mẽ nhưng
vẫn dịu dàng để chăm sóc cô ấy, bảo vệ cô ấy, mãi mãi không bỏ mặc cô
ấy.
Liễu Tích Âm cảm động nép vào lòng Diệp Chiêu, gào khóc thảm thiết, hình như muốn trút hết sự uất ức trong lòng.
Tiếng đạp cửa nặng nề, làm giàn dây leo bên cạnh chấn động, lắc lư.
Là Hạ Ngọc Cẩn xiêu xiêu vẹo vẹo lê cái chân bị thương, tức giận bỏ đi.
Đường đường là nam nhi cao lớn, thứ nhất không có tư tình với em họ trong
nhà, thứ hai không giao du với phụ nữ có chồng. Kết quả không những bị
chửi một cách vô lý là “hồ ly tinh, đồ ti tiện”, mà cái đôi gian phu dâm phụ không cần thể diện đó lại còn giữa ban ngày ban mặt, trước mặt cậu
ta ôm ôm ấp ấp, nhắc lại tình cũ, coi chồng như không tồn tại. Cảnh
tượng đó, bảo cậu ta làm sao không tức giận được chứ?
Hạ Ngọc Cẩn vừa đi vừa tức vừa run, đứng không vững, vấp phải bậu cửa bên ngoài ngã sõng soài ra đất.
Bọn nô tài nha đầu vội vàng chạy lên, người thì đỡ, kẻ thì nâng.
Dương Thị là người biết quan sát tình hình, dẫn đầu chỉ huy, bảo người đưa
lên ghế ngồi, lại mắng bọn nha đầu: “Đều là chân tay lóng ngóng, nuôi
bọn ngươi là một lũ vô dụng!”. My Nương lại lo lắng hỏi Quận Vương:
“Quận Vương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao người vừa hét vừa hò
tướng quân, có phải là tướng quân không cho người lấy em họ hả?”.
Tay của Hạ Ngọc Cẩn bị cọ xát xuống đất, đang đau đến phát hoảng lên, lại
còn nghe thấy My Nương nói lời không phải, bỗng chốc thấy bốc hỏa lên
đầu. Nếu không phải vì thương hoa tiếc ngọc quen rồi thì nhất định phải
cho cái đồ này một trận mới được. Nhưng mỹ nhân tuyệt sắc vì quyến rũ vợ của cậu ta, bàn mưu tính kế làm cái việc xấu hổ là làm thiếp của cậu
ta, đánh chết cũng không thể nói ra được. Vì thế cậu ta hít sâu vài hơi, bình ổn lại tâm trạng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Em họ ta không lấy! Diệp Chiêu cái đồ vợ xấu xa đáng chết! Cũng nên bỏ luôn!”.
Diệp
Chiêu biết cậu ta tức giận, vội vàng để em họ lại, đuổi theo từ trong
sân. Thấy chồng ngã bị thương, lập tức chạy lên để hỏi han. Đáng tiếc là khuôn mặt của cô ấy lạnh lùng, tính tình cũng khá nghiêm túc, rất khó
tỏ vẻ dịu dàng. Lại thêm trong lòng lo lắng, những lời nói ra càng đơn
giản mạnh mẽ, cứ cứng nhắc như đá vậy, ngữ điệu không giống như đang an
ủi người khác, mà lại giống như tức giận vậy.
Liễu Tích Âm cũng
bước ra, nhè nhẹ tựa vào cửa, chỉ để lộ ra khuôn mặt buồn bã, mắt đỏ
hoe, trên mặt đầy vệt nước mắt, nhút nhát nhìn Diệp Chiêu an ủi Hạ Ngọc
Cẩn, định nói nhưng thôi, giống như một người vợ lẽ chịu nỗi ấm ức lớn
nhưng không dám nói ra vậy.
Mọi người nhìn thấy biểu hiện của ba người như thế, bỗng chốc hiểu ra.
Nhất định là Nam Bình Quận Vương và tiểu thư tâm đầu ý hợp, muốn lấy về làm
thiếp, nhưng Diệp tướng quân phẫn nộ tức giận, nghiêm lệnh ngăn cấm hồ
ly tinh vào nhà. Thế nên hai người cãi nhau to, không chịu nổi bỏ đi.
Quận Vương không lấy được mỹ nhân, không đánh được vợ, nên tức khí trong người, đạp cửa bước ra.
Diệp Chiêu đang nắm lấy tay Ngọc Cẩn,
vừa lo lắng vừa xót xa, cố gắng nhớ lại sự chỉ bảo thường ngày của mấy
huynh đệ móc ra vài câu quan tâm để nói.
Lúc đó, Liễu Tích Âm
nhìn thấy ánh mắt cÔ Ânhìn chồng còn dịu dàng hơn cả nhìn mình. Hình như lần đầu tiên chợt tỉnh cơn mơ. Trái tim đã tan nát lại một lần nữa vỡ
vụn. Chỉ thấy mười năm đợi chờ bỗng chốc tan thành mây khói, lại nghĩ
đến bố mẹ đã mất, lang nhân thì yêu người khác, cô ấy còn lại một mình,
làm sao có thể sống đơn độc trên cõi đời này cơ chứ? Trong nháy mắt tất
cả dự định đã tan biến hết, cuộc đời chẳng còn ý nghĩa gì nữa, lặng lẽ
quay đi, khó khăn lắm mới đi về chỗ mình ở được. Đuổi tất cả mọi người
đi, đóng cửa lại, lấy ra một cái dây thắt lưng, rưng rưng nước mắt vắt
lên xà nhà…
May mà Hồng Oanh cảnh giác, hiểu được tâm trí của cô
ấy, lại có võ nghệ khá tốt, phát hiện ra tình hình không hay lắm, mở
bung cửa ra, từ từ đỡ cô ấy xuống. Hồng Oanh từ nhỏ đã cùng Liễu Tích Âm lớn lên, tuy là chủ tớ, nhưng tình như chị em. Chứng kiến tất cả những
gì cô ấy phải bỏ ra, vừa hận tướng quân phụ tình, lại thương tiểu thư si tình, trong lòng khó chịu như có lửa đốt vậy, không biết thế nào mới là tốt đây.
Diệp Chiêu biết tin, lại thất kinh.
Bên này là
Hạ Ngọc Cẩn vì bản thân bị thương nên phải nằm liệt giường, còn bên kia
là em họ vì trong lòng tan nát mà tìm đến cái chết.
Lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, lo bên này lại không lo được bên kia.
Hạ Ngọc Cẩn tức đến nỗi ra sức ăn cơm, mặc kệ cô ấy.
Liễu Tích Âm ướt đẫm nước mắt, ôm chăn chẳng nói gì.
Cô chạy đi chạy lại hai bên, ai cũng phải an ủi, còn vất vả hơn năm đó phía trước phía sau đều bị quân địch mai phục.
Bọn Dương Thị và My Nương, Huyên Nhi cũng tới thăm chủ nhân. Thấy phu thê
hai người đó đều khó chịu, chắc là sắp chia tay đến nơi rồi, lập tức cân nhắc lợi ích được mất của việc em họ tướng quân vào phủ.
Đưa
Liễu Tích Âm vào phủ, hậu viện lại thêm một đối thủ mạnh, sau này lúc
chọn vải vóc trang sức, những đồ tốt nhất e là không đến lượt. Nhưng
tướng quân lại không thích em họ mình làm thiếp, cũng chưa chắc sẽ thiên vị lắm.
Không đưa Liễu Tích Âm vào phủ, Quận Vương lại đòi chia
tay với tướng quân, nói không chừng còn để Liễu Tích Âm làm chủ mẫu, dựa vào dung mạo và thủ đoạn của con hồ ly tinh đó, bọn họ liệu còn được
sống những ngày tốt đẹp sao?
Hai cái hại so với nhau thì chọn cái ít hại hơn, để cô ta làm thiếp còn hơn là làm vợ.
Bọn họ lấy lại tinh thần, cùng nhau kết hợp, mặt mày tươi tỉnh đi khuyên hai người đó.
Dương Thị: “Quận Vương gia, tướng quân cũng mới làm vợ, sao người lại vội vã
cưới thiếp thế? Nếu thật sự thích Liễu cô nương, cứ để ở ngoài trước đã, thuyết phục tướng quân xong, qua một năm rưỡi đón về cũng không muộn.
Hai người sao chỉ vì một chuyện nhỏ mà cứ tranh cãi nhau thế? Để Thái
hậu biết thì thật không tốt chút nào cả!”.
My Nương: “Tướng quân, trong tông tộc hoàng thất lấy vài người thiếp cũng là bình thường. Quận Vương đã muốn như thế, cũng không cần phải ngăn cản mạnh mẽ như thế, cứ cho cậu ấy trước, dù sao đối phương là em họ người. Một cô nương đơn
độc nhỏ nhoi, cơ thể lại yếu đuối, làm sao có thể chống lại quyền lực
của người chứ? Đợi cái cảm giác tươi mới của Quận Vương qua đi, thích
lôi ra hành hạ thế nào đều được. Sao lại phải vì chuyện này mà làm phật
lòng Quận Vương, làm cho hai người xa cách thật chẳng hay tí nào cả!”.
Huyên Nhi: “Đúng thế đúng thế, nhất định không được chia tay, nếu hai người chia tay nhau, thì tôi… tôi nên làm thế nào đây…”.
Diệp Chiêu vì danh dự của Liễu Tích Âm, Hạ Ngọc Cẩn vì thể diện của mình,
nghe những lời khuyên của bọn họ, người này một câu người kia một câu,
trong lòng như luộc sủi cảo trong ấm trà vậy, có đồ ăn nhưng không đổ ra được.
Chưa qua được mấy ngày, việc Nam Bình Quận Vương bị bệnh
không ra ngoài, Liễu Tích Âm vì yêu không thành, tự sát vì tình, đã lan
rộng ra khắp kinh thành, càng lúc càng rầm rộ.
Bọn đàn ông con
trai đều nói Diệp Chiêu là người vợ hung hãn nhất thiên hạ, khả năng
ghen tuông còn hơn cả phu nhân Trường Bình – hổ mẹ nổi danh thời trước.
Khiến Hạ Ngọc Cẩn và Liễu cô nương đôi tình nhân khổ sở tâm đầu ý hợp,
sống chết có nhau, đôi uyên ương bị đánh đập, tàn nhẫn chia rẽ, thật là
đáng thương đáng xót quá. Phụ nữ thì cũng cần giữ chút hiền hậu, để lấy
lòng chồng và mẹ, cũng chửi nhẹ vài câu Diệp Chiêu không đáng làm vợ.
Nhưng còn nhiều phụ nữ nghĩ thay cho cô ấy, ôm trong lòng một chút khoan dung, tuy thế gian này nam nữ không công bằng lắm, đại bộ phận các gia
đình đàn ông nói là xong, vì thế không dám công khai ủng hộ.
Đến
cả đồng nghiệp trong quân doanh, cũng không kìm được khuyên Diệp Chiêu:
“Dù sao tướng quân vốn đã không phải là một người phụ nữ bình thường
rồi, đừng có để bụng cái việc vặt vãnh ở nhà đó. Người đàn ông thay đổi, muốn kéo về cũng không kéo được. Chi bằng kết hợp cho đôi tình nhân đó, dù sao vị trí chính phòng của người cũng không lung lay được đâu”.
Diệp Chiêu thần trí mơ hồ, trong đầu nghĩ toàn chuyện nhà.
Hồ Thanh ung dung đi đến bên cạnh hỏi: “Tướng quân tâm trạng không tốt? Có phải là lâu lắm rồi không giết người hả? Nhịn đến nỗi phát hoảng lên
hả?”. Thu Lão Hổ từ bên ngoài đi vào, chần chừ nói tiếp: “Quân sư nói
đúng, ở kinh thành này cái gì cũng tốt, chỉ là không có người để giết,
khó chịu quá. Nếu cứ tiếp tục thế này, ta đây cũng nhịn sắp chết rồi,
tướng quân người nghĩ ra cách gì đi”.
“Thật đáng ghét!”. Diệp
Chiêu đập mạnh xuống bàn, mọi người trong nháy mắt đã chạy xa mười mét,
không dám động đậy, những người vừa nói đều cúi đầu đi đường vòng hết,
chỉ sợ bị phát hiện. Diệp Chiêu không hiểu nhìn đám người đang tản ra,
vò vò đầu, sau đó kéo Hồ Thanh người duy nhất biết sự tình, thì thà thì
thụt hỏi: “Tình ý của em họ như thế, ta nên làm thế nào mới được?”.
Hồ Thanh chỉ sợ thiên hạ không loạn: “Để Quận Vương lấy cô ta, để cô ta ở bên cạnh cô, cũng coi là đẹp cả đôi đường”.
Diệp Chiêu phiền não: “Ngọc Cẩn không chịu”.
Hồ Thanh nói: “Cô hạ mình một chút, để Liễu cô nương đối xử với cậu ta mềm mại hơn, ngoan ngoãn xin lỗi, để giữ thể diện. Nói không chừng qua đợt
này cậu ta lại nghĩ thông đấy. Đàn ông làm gì có ai không thích mỹ nhân
chứ? Cô ấy nhớ lại trước đây trong quân doanh, đừng nói các cô nương
xinh đẹp, cho dù có nhìn thấy hổ mẹ cũng chạy tới trêu ghẹo! Huống hồ em họ cô tuyệt sắc, tâm địa cũng không xấu. Đợi khi tâm trạng được giải
tỏa, Quận Vương thoải mái ôm ấp người đẹp, có gì mà không được chứ?”.
Diệp Chiêu nghi ngờ hỏi: “Là thế sao? Anh ấy sẽ vui sao?”.
Hồ Thanh kéo dài giọng điệu, cười đểu nói: “Đương nhiên đương nhiên, không tin đi hỏi Thu Lão Hổ xem thích hay không thích người đẹp đi”.
Thu Lão Hổ nghe thấy tên mình, lập tức quay đầu, lớn giọng trả lời: “Người đẹp? Đương nhiên là thích rồi!”.
Diệp Chiêu lại im lặng suy nghĩ.
Hồng Oanh bưng bát canh tổ yến đã hâm lại ba lần rồi lại nguội, cứ đứng cạnh giường Liễu Tích Âm ra sức khuyên nhủ ăn đi, nhưng không hề có tác
dụng. Cứ đứng nhìn chằm chằm cô ấy hủy hoại hết dự định, tự tìm con
đường chết, trong lòng sốt ruột như có lửa cháy. Đành phải nghĩ cách mở
miệng nói: “Cô nương, vẫn còn chưa đến mức tuyệt vọng”.
Liễu Tích Âm tuyệt vọng cùng cực, thần sắc phờ phạc: “Sau khi nói ra chân tướng, con hồ ly tinh đó sẽ không lấy ta đâu…”.
Hồng Oanh không nghĩ ngợi nhiều, ra sức khuyên nhủ: “Tôi thấy Quận Vương là
một người dễ mủi lòng, cô ra sức cầu xin anh ta, cố gắng đi cầu xin anh
ta, nói không chừng sau khi hết giận, anh ta sẽ đồng ý đấy. Dù sao tiểu
thư cũng là con gái, cùng lắm là giả phượng hư hoàng, có thiệt thòi gì
cho vợ anh ta đâu? Còn được không một đại mỹ nhân hầu hạ bên giường
nữa”.
Liễu Tích Âm lắc đầu: “Trong lòng Diệp Chiêu không có ta, cô ấy chỉ nghĩ đến con hồ ly tinh đó thôi, ta được coi là gì chứ?”.
“Con hồ ly tinh đó ngoài mỗi cái kia là hơn ra, nhân phẩm tài hoa, dung mạo
tư sắc, làm gì hơn cô chứ!”. Hồng Oanh phì phì vài tiếng, sau đó dựa vào kinh nghiệm đấu đá trong viện mà trước đây đã từng nghe mẹ nói phân
tích: “Trước tiên là nhất nhất y thuận, đợi sau khi vào phủ, lại ngoan
ngoãn chơi cùng anh ta. Lấy tình nghĩa từ nhỏ của cô nương, lại thêm
tính cách dịu dàng hòa nhã, không chừng lại lấy lại được trái tim của
tướng quân!”.
Dưới sự khuyên nhủ của Hồng Oanh, trước mắt Liễu Tích Âm lại ánh lên một tia hy vọng.