Nghĩ lại năm đó, trên thảo nguyên Các Lặc Tư Hãn Mộc, danh tướng Man Kim là Ha Nhĩ Thiếp kiên trì dũng cảm vô song, dẫn đầu quân lính. Diệp Trung hỏi người nào xuất
trận, nhân lúc tướng lĩnh còn đang chần chừ, Diệp Chiêu lúc đó mới mười
sáu tuổi liền tự nguyện xin xuất trận. Vừa cưỡi Đạp Tuyết, vừa cầm Bàn
Long đao, lao thẳng vào quân địch, một đao chém đứt đầu tướng địch, chỉ
một trận mà đã nổi tiếng.
Bây giờ trận chiến nhỏ xíu với Hạ Ngọc Cẩn, sao mà phải sợ chứ?
“Được!” Diệp Chiêu lại lần nữa nhớ về các kiểu tư thế mà Hải phu nhân đã dạy,
xác định phu quân muốn thế, lập tức đẩy cậu ta lên giường, lật người
ngồi lên, rất hùng hồn nói: “Anh muốn ở trên thì ở trên”.
Hạ Ngọc Cẩn thấy cô ta hiểu sai ý mình, tức giận đùng đùng muốn sửa chữa: “Là…”
Lời chưa nói xong, một nụ hôn hoang dại đã đặt lên môi cậu ta. Không phải
là mềm mại mơn trớn như vừa rồi, mà là một sự xâm lược trần trụi, không
cho phép kháng cự, không cho phép lùi bước, khiến cậu ta nhớ tới cái
cảnh con mãnh thú kìm kẹp con mồi một cách tùy ý mà trước đây đã từng
nhìn thấy trong trường săn của hoàng gia. Sự xâm lược này mang theo sự
kích thích đầy mùi tanh của máu, không để cho Hạ Ngọc Cẩn có một phút
nào bình tĩnh, kích thích cái dục vọng nguyên thủy nhất của cậu ta. Mỗi
một thớ thịt của Hạ Ngọc Cẩn lúc này đều đang gào thét đòi hỏi. Ở phía
dưới đã căng cứng lên từ lâu, cậu ta chỉ muốn mặc kệ tất cả, không quan
tâm gì hết, lập tức tiến hành ngay cái việc cầm thú này.
Cậu túm lấy eo của Diệp Chiêu, chà xát rồi lại vuốt ve, định nhỏm người ngồi dậy, cắn mạnh vào vai cô ta.
Diệp Chiêu bị kích thích nên bản năng phát tác, mắt đỏ ngầu lên.
Cô lập tức ấn con báo trắng lúc này đang muốn vùng vẫy, tiếp tục dìu dắt
dục vọng của cậu ta. Cô ngồi ở phía trên chắc chắn, mặc dù bị cắn xé đau đớn một chút, nhưng mặt vẫn không biến sắc, đến kêu cũng không kêu. Còn Hạ Ngọc Cẩn lại bị khoái cảm kích thích đến nỗi rên lên vài tiếng, cậu
ta liên tục muốn lật người, nhưng lại bị đè nén đến nỗi không động đậy
được. Cái kiểu bị cầm tù này khiến cảm giác dục vọng không được trút
hết, tất cả tập trung ở phía dưới, chỉ có thể sử dụng phần eo từ từ lách vào không ngừng.
Diệp Chiêu thích ứng cái cảm giác đó rất nhanh. Cô luôn luôn thích khống chế tiết tấu trận chiến trong bàn tay nên cơ
thể bắt đầu chuyển động. Đầu tiên là gió nhẹ mưa nhỏ, sau đó là bão táp
mưa sa. Cô dường như không biết mệt mỏi, thể lực bền bỉ mạnh mẽ, hình
như có thể chiến đấu cho đến tận cùng.
Hạ Ngọc Cẩn lúc đầu động
đậy được một chút, còn sau đó hoàn toàn không động đậy nữa, trong đầu
chỉ lặp đi lặp lại một câu nói: “Mẹ nó! Đã từng gặp người mạnh mẽ, nhưng chưa từng gặp người nào mạnh mẽ như thế này!”.
Cậu ta cảm thấy sảng khoái đến xấu hổ.
Diệp Chiêu cúi người, khiêm tốn hỏi: “Phu quân, cảm thấy thế nào?”.
Hạ Ngọc Cẩn thấy cô chẳng phát ra tiếng gì, bản thân mình cũng không nỡ
rên rỉ. Đang muốn kháng cự, cúi đầu thấy đôi chân đẹp tuyệt vời của Diệp Chiêu đang từ từ đặt lên vai cậu ta, dục vọng phía dưới lại càng mạnh
mẽ. Mới sờ vài cái, ngàn vạn từ ngữ đã lập tức hội tụ thành một chữ
“Trời ạ” trong cổ họng, ngoài thế ra còn không có năng lực biểu đạt nào
nữa.
Diệp Chiêu lập tức tóm lấy eo cậu ta, mãnh liệt lên xuống, để tình hình chiến trường vốn dĩ đã nảy lửa càng lúc càng mãnh liệt.
Mồ hôi của Hạ Ngọc Cẩn từ trán rơi xuống. Mấy ngón tay cậu ta túm lấy tấm
chăn thêu hoa đều trở nên trắng bệch. Hạ Ngọc Cẩn không ngừng run rẩy,
nhưng dù ham muốn đến vô cùng, cực khoái đã đạt từ lâu cậu vẫn không
chịu vứt mũ cởi giáp, đầu hàng nhận thua.
Hải phu nhân dạy rằng, đàn ông phải kêu lên mới là thỏa mãn.
Diệp Chiêu thấy cậu ta cắn môi không thành tiếng, có chút không hiểu, vội
vàng lật đi lật lại những điều đã được học để xem xét. Cuối cùng nhớ ra
chỗ phần thanh sắc bị bỏ mất, bèn vặn vẹo eo, nhỏ giọng rên rỉ, thỉnh
thoảng lại rên: “Phu quân… chàng thật lợi hại”.
Bên dưới là thế
tấn công mãnh liệt, bên trên lại là những từ ngữ khiêu khích, khỏi cần
nói đến mấy cái bọn thiếp phòng thông phòng chỉ biết thân mật vớ vẩn,
ngay đến cả hoa khôi lầu xanh, người có gan như vợ cậu ta thì lại không
có sự tập trung như vợ cậu ta, người có sự tập trung như của vợ cậu ta
thì lại không có sức khỏe như vợ cậu ta, người có sức khỏe như vợ cậu
ta, vẫn chưa sinh ra…
Bất luận là ra chiến trường hay lên giường, tướng quân đều phải vô địch.
Quận Vương làm gì còn quan tâm đến vấn đề vị trí ở trên nữa?
Mỗi đốt xương cốt của cậu ta đang gào thét sung sướng mà trước đây chưa từng có, sung sướng đến nỗi nước mắt sắp chảy ra.
Quên mất là kết thúc lúc nào.
Dù sao trình độ duy trì của cậu ta hơn hẳn so với bất kỳ lần nào trước đây, đặt vào đâu cũng không sợ mất mặt.
Sau khi kết thúc, Hạ Ngọc Cẩn cũng rất mệt rồi, chẳng muốn làm gì cả, ôm
lấy cô vợ chiến đấu quá mạnh mẽ, chiếm ưu thế trên giường, rồi mơ hồ ngủ mất.
Sáng sớm hôm sau, cậu ta dần dần tỉnh dậy. Vì sức lực sử
dụng không nhiều, và cũng không thấy bụng đau lưng nhức lắm, chỉ thấy
đầu óc trống rỗng. Chợt nhớ ra đây là lần động phòng đầu tiên của hai
người liền vội vàng quay người lại, định ôm lấy vợ nói những lời ngọt
ngào. Không ngờ gối bên cạnh trống không, Diệp Chiêu đã dậy từ lâu rồi.
“Người đâu?”. Cậu ta nhìn quanh bốn phía, sờ đi sờ lại trên giường.
“Đây ạ”. Thị nữ bưng một cái chậu vàng vội vàng bước vào. Nhớ lại lúc nãy
quét dọn, nhìn thấy quần của tướng quân và thắt lưng của Quận Vương ở
dưới cây, còn những quần áo khác thì ở trong phòng, có vài cái còn bị xé rách, đồ đạc thì lộn xộn. Lại nhớ đến biểu hiện vừa nãy của tướng quân, hình như rất mãn nguyện, tâm trạng cũng rất tốt, nên đoán chắc là do
Quận Vương uy phong mạnh mẽ, chiến đấu quyết liệt, không thể kìm được
tình xuân đang lan tỏa, bèn lén liếc nhìn Hạ Ngọc Cẩn vài lần, trong
bụng tỏ ra vô cùng khâm phục.
Hạ Ngọc Cẩn quen với việc được người khác hầu hạ, uể oải vươn vai, lại hỏi: “Tướng quân đâu?”.
“Đi luyện võ rồi ạ”. Thị nữ dõng dạc trả lời.
Buổi sáng ngay sau đêm động phòng lần đầu tiên, lại không phải là không đạt
được thỏa mãn, còn luyện võ gì chứ? Đây không phải là làm cho chồng cảm
thấy mất hứng sao?
Hạ Ngọc Cẩn nghĩ cảm thấy bực tức.
Thị nữ thấy tình cảnh ngược lại so với suy nghĩ lúc đầu, tình xuân trong mắt cũng giảm đi vài phần.
Hạ Ngọc Cẩn tức giận nói: “Bảo cô ta về đây rửa ráy cho ta!”.
Diệp Chiêu lại không nghĩ nhiều như thế, cô chưa bao giờ ngủ lười, hàng ngày cứ gà gáy là dậy, luyện võ nửa canh giờ, sau đó rửa ráy, gió thổi không đổi, sét đánh cũng không chuyển. Bây giờ cô đang ở nơi luyện võ luyện
đao, nghe thấy chồng mình đang truyền gọi, vội vàng đi về. Đẩy cửa vào
phòng, thấy cậu ta hiếm khi dậy sớm bèn đi tới hỏi: “Lại ngủ tiếp à?”.
Hạ Ngọc Cẩn ngẩng đầu nhìn lên, thấy vợ đã ăn mặc nai nịt gọn gàng trông
rất đáng ghét, càng đáng ghét hơn là mặc một bộ nam phục, chải tóc theo
kiểu con trai, tùy tiện ngồi bên cạnh giường. Nhưng cậu ta vừa thò đầu
ra khỏi chăn, tóc tai rũ rượi, trên người không một mảnh vải, trần như
nhộng, liền cảm thấy cái tình cảnh thế này khiến người ta thấy hơi kỳ
lạ. Nhớ lại tình cảnh điên cuồng đêm qua, có cái gì đó mà không nói
thành lời được.
Đây là lần đầu tiên của Diệp Chiêu, tuy cô không
đau, nhưng không có nghĩa là không biết đau, vì thế lúc làm cũng không
thấy thoải mái lắm. Nhưng thấy cậu ta làm rất hào hứng, bản thân lại đạt được khoái cảm chinh phục nên trong lòng cảm thấy rất thoải mái. Bây
giờ hai người lại đối mặt, cô cảm thấy hơi ngượng, vội vàng bắt đầu nhớ
lại những việc sau khi hành sự do Hải phu nhân dạy bảo, định dựa sát
tới, muốn ghé sát vào nói những lời ngọt ngào thắm thiết.
Tướng
quân cao cao, hình dáng tuy gầy nhưng cơ bắp rắn rỏi, bên eo lại đeo một chiếc đao mười mấy cân, trọng lượng rất đáng nể, vừa dựa sát vào, Quận
Vương liền ngã luôn.
Hai người bò ra trên giường, mặt đối mặt.
Một sự sai sót nhỏ bé không thành vấn đề, Diệp Chiêu bắt đầu tán dương đối
phương theo dự tính trước đó: “Phu quân lương thảo tràn trề, thật là
dũng mãnh”.
Hạ Ngọc Cẩn trừng mắt nhìn cô: “Ngồi dậy”.
Diệp Chiêu ngậm hột thị một lúc, tiếp tục nói: “Là người dũng mãnh nhất mà thiếp từng gặp”.
Hạ Ngọc Cẩn vu vơ hỏi: “Nàng từng thấy rất nhiều rồi?”.
“Quân doanh có nhiều con trai như thế, tất cả đều đầy nam tính, thường xuyên
cởi trần… có điều là thiếp không nhìn nhiều”. Đầu tiên Diệp Chiêu thật
thà gật đầu, nhưng rồi thấy biểu hiện của cậu ta có vẻ không thích, bèn
vội vàng lắc đầu. Cô nghĩ chắc mình học thuộc sai bài rồi nên vội vàng
sửa chữa: “Là rất sung sướng, à không phải, là do thiếp rất dũng mãnh,
khiến chàng sung sướng phải không?”.
Trí nhớ không tốt, cô nên hỏi xin Hải phu nhân bí quyết mới được.
Diệp Chiêu hấp tấp, định tự do phát huy: “Thiếp rất vui, chàng có vui không?”.
Biểu hiện của đàn ông, tác phong của đàn ông, vấn đề của đàn ông, rốt cuộc ai là người cưỡng bức? Ai là người bị cưỡng bức?
Hạ Ngọc Cẩn tức xì khói, cậu nghiến răng, lạnh lùng hỏi: “Nàng ở bên trên hình như rất vui thì phải?”.
“Ờ” Diệp Chiêu đang rất vui, nên không để ý đến sự bất mãn trong giọng điệu của cậu ta. Cô nhớ lại đêm qua, mãn nguyện liếm liếm môi: “Dù sao thể
lực của thiếp khá tốt nên tư thế này rất thích hợp”.
“Trời ạ!” Hạ Ngọc Cẩn hoàn toàn sụp đổ, gào lên hỏi: “Mẹ đứa nào nói ông đây thể lực không tốt hả?”.
Thấy cậu ta tức giận như thế, Diệp Chiêu vốn tự thấy thể lực của mình còn hơn rất nhiều phần lớn đàn ông đột nhiên lại do dự.
Vì sự tôn nghiêm của đàn ông, Hạ Ngọc Cẩn tiếp tục đập xuống giường gào
lên: “Chiến tiếp! Chiến tiếp! Ta sẽ để cho nàng thấy thể lực của ta rốt
cuộc tốt hay không tốt!”.