Việc chia tay lớn như thế, cho dù Hạ Ngọc Cẩn có ngỗ ngược đến thế nào thì người đầu tiên Hạ Ngọc Cẩn muốn báo vẫn là mẹ mình.
An Thái Phi đặt tay lên ngực, nước mắt tràn mi, liên tiếp nói vài tiếng
tốt quá. Đồng thời vui mừng vì không cần ngày nào vừa ngủ dậy đã bị con
dâu tới thỉnh an, cũng không cần trách móc con dâu nhà mình chỉ suốt
ngày đi qua đi lại phòng bà ta, không biết có phải là nhằm trúng đứa a
hoàn nào muốn lấy về làm thiếp không, càng không cần lo lắng con mình bị đánh đau nữa. Vì từ khi tướng quân điều chỉnh lại quân vụ, giết người
không tiếc tay, bà ta ngày nào cũng mơ thấy ác mộng con mình bị con dâu
lôi đi chém đầu…
Hạ Ngọc Cẩn báo cáo xong xuôi, vui vẻ ra ngoài tìm rượu thịt cho vợ.
Dương Thị từ xa nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của cậu ta mấy ngày gần đây, trực
giác bảo có điều gì đó không tốt. Lập tức gọi Vân Hương, một a hoàn thân tín, sai cô ta đi nghe ngóng tin tức. Vân Hương lanh lẹ đáng yêu, là ý
trung nhân muốn lấy làm vợ của nô tài thân tín bên cạnh Quận Vương. Cậu
ta vì muốn lấy lòng ý trung nhân, lập tức nói rõ chuyện chia tay cho cô
ta nghe, đồng thời cũng không quên dặn dò, việc này bí mật, nhất định
không để lộ ra cho người khác biết.
Vân Hương nghe lệnh, quay đầu nói hết mọi chuyện cho Dương Thị nghe, Dương Thị thất kinh.
Nhà họ Dương thực ra là một hoàng thương bị sa sút. Bố cô ta bị bắt học hai mươi năm đèn sách, khó khăn lắm mới thi được cử nhân, lại đút lót chạy
quan hệ mới mua được một chức quan nhỏ, vì ngoài tiền ra chả có bản lĩnh gì, nên trên quan trường thường xuyên bị coi thường, đi đâu cũng gặp
trở ngại. An Vương cơ thể yếu đuối, không thể thường xuyên ra ngoài,
Hoàng thượng phá lệ để ông ta giám quản hoàng thương. Tuy không có quyền thế, nhưng đây lại là một công việc béo bở, cũng coi là bù đắp sự tiếc
nuối mà trước đây An Vương vì lao lực mà mất sớm. Dương gia biết tin Hạ
Ngọc Cẩn muốn lấy thiếp để xung hỉ, liền gả cô ta, đứa cháu gái không
được yêu mến cho cậu ta, để đổi lấy vài năm phú quý.
Ở trong khu
phủ nhỏ xíu, sống một cuộc sống không được chiều chuộng, cẩn thận tỉ mỉ
xin cơm trong tay chủ mẫu, bị người ta coi thường, dần dần tuổi xuân qua đi, năm tháng qua đi, sau đó chỉ mong vào kiếp luân hồi ở kiếp sau.
Đây chính là số mệnh của cô ta.
Vốn dĩ cô ta đã chấp nhận số phận, nhưng lại gặp một vị tướng quân như thế.
Tướng quân bận việc, Quận Vương lại mải vui chơi, mọi việc trong phủ Nam Bình Quận Vương đều do một tay cô ta sắp xếp, đại bộ phận nhân tình giao
tiếp trong phủ đều phải thông qua cô ta trước. Vài tháng nay, mọi việc
cũng được xem là ổn thỏa. Tướng quân rất hài lòng, được biết cô ta xuất
thân là hoàng thương, tai nghe quen mắt nhìn nhiều, cũng có chút ít tài
năng kinh doanh, cũng coi là thông minh lanh lẹ. Vì thế giao hết của hồi môn và điền sản cho cô ta quản lý, cho cô ta một khoản tiền công rất
hậu hĩnh. Thậm chí còn cho phép cô ta, đợi sau khi toàn bộ Nam Bình Quận Vương phủ sửa xong, chuyển về đó sẽ để cô ta lo hết mọi việc.
Vị trí của cô ta trong phủ hôm nay không thể so sánh được, là người mà tất cả quản gia nô bộc đều phải lấy lòng, đến cả những quan phu nhân có địa vị thấp hơn tí chút, nhìn thấy cô ta cũng phải khách sáo, chỉ sợ đắc
tội với tướng quân ở phía sau.
Thiếp phòng có thể quản lý việc
trong nhà, còn chưa dùng đến cái ác danh hồ ly mê hoặc chủ nhân, đại
nghịch bất đạo, đây là niềm may mắn nào sánh bằng? Có vinh dự nào sánh
bằng? Còn niềm vinh hạnh nào sánh bằng? Chủ mẫu đối với thiếp phòng
không những không ghen ghét, mà còn rất yêu thương, thậm chí còn thưởng
cho bọn họ, làm gì có nhà nào tìm được người thứ hai?
Nếu như tướng quân và Quận Vương chia tay, chủ mẫu mới đến, thì cô ta sẽ thành thế nào chứ?
Vận cô ta không tốt nên mới bị làm thiếp, lại không phải là người không có lòng tự trọng.
Cho dù chủ mẫu mới không phải là người đố kỵ, có thể cho cô ta điều tốt,
nhưng tuyệt đối không thể nhiều hơn nửa số mà tướng quân cho được.
Đã được sung sướng rồi làm sao có thể quay về khổ cực được?
Đã có hy vọng rồi làm sao có thể rơi vào đầm lầy tuyệt vọng được chứ?
Dương Thị nghiến răng nghiến lợi, suy nghĩ một lúc, trong lòng lo lắng, vội
vội vàng vàng sai người đi tìm My Nương và Huyên Nhi, cùng nghĩ đối
sách.
My Nương nghe được tin dữ, nước mắt chỉ chực rơi xuống. Bản thân tướng quân không thích trang điểm, nhưng lại thích nhất ngắm người đẹp trang điểm cẩn thận, vì thế trên tay cô ta đeo một chiếc vòng ngọc
trắng, mái tóc cài một chiếc trâm ngọc trai hình bướm trêu hoa, tai đeo
đôi khuyên tai hình hoa mẫu đơn vàng nạm ngọc bích, giữa eo là dây lưng
đá ngọc bích, tất cả đều là do tướng quân tặng, lại còn là đồ nghệ thuật chế tác của Tây Mán rất hiếm gặp nữa chứ. Tướng quân còn tặng cho bọn
họ những tấm lụa đẹp và những tấm da lông thú quý hiếm để họ mặc, tùy
bọn họ thích chưng diện thế nào thì chưng diện thế đó. Mấy ngày trước,
nhân ngày Thiên Quan Âm, mọi phụ nữ trong nhà đều đi thắp hương. Cô ta
trang điểm vô cùng xinh đẹp, thu hút biết bao nhiêu ánh mắt ghen tị của
những người phụ nữ khác, rõ ràng là họ chỉ muốn đẩy cô ta xuống vài tầng hố sâu. Nếu như thay một người chủ mẫu ghê gớm khác, căm ghét diện mạo
cô ta, ra tay hạ thủ thì phải làm thế nào?
Huyên Nhi lại mắt chữ O mồm chữ A, mãi mà không nói ra lời được. Anh trai cô ta là một chức
quan quân nhỏ cấp thấp, vì tính cách cương trực, đắc tội với quan trên,
đi đâu cũng bị áp bức. Tướng quân sau khi nghe cô ta nói đến chuyện này, liền sai người đi điều tra sự việc. Sau khi xác nhận là chính xác, bắt
cấp trên của anh cô ta và phạt cho một trận. Sau đó điều chỉnh chức vụ,
cất nhắc lên hai cấp, khiến cả nhà vô cùng mừng rỡ. Hơn nữa tướng quân
còn đồng ý sau khi chia phủ, để cô ta thường xuyên về thăm nhà. Em út
của cô ta năm nay đã ba tuổi rồi, thông minh lanh lợi, đáng yêu như bông hoa tuyết, nhìn thấy cô ta liền dễ thương gọi chị ơi, thực sự đáng yêu
quá đi mất. Nếu như lại thay một chủ mẫu trọng quy tắc, không cho cô ta
về nhà thì làm sao đây?!
Mọi người đều rõ ràng ý thức được nguy cơ trước mắt.
Tướng quân đi rồi…
Tất cả cuộc sống tốt đẹp đều trở thành bong bóng.
Bọn họ làm sao có thể để chuyện này xảy ra trước mắt chứ?!
Ba người phụ nữ cùng có mối lo chung, trong chớp mắt đứng chung chiến tuyến, cùng nhau thề nguyền:
“Bất kể phải dùng thủ đoạn thế nào, quyết không để Quận Vương và tướng quân chia tay!”.
Diệp Chiêu đang hưng phấn ngồi trong hoa viên vừa mài đao vừa đợi rượu thịt, bỗng nhiên nhìn thấy ba người phụ nữ khí thế hùng hổ lao đến.
Trong tay Dương Thị đang bưng một bát canh giúp giải rượu, My Nương thì đang
bê một đĩa bánh hạnh nhân, Huyên Nhi thì đang bê một rổ quýt to. Ba
người nhanh chóng vây quanh Diệp Chiêu, mắt thì vừa lạnh lùng vừa dịu
dàng, nụ cười vừa lạnh lùng lại vừa ngọt ngào, nhìn thấy tự nhiên cảm
thấy không bình thường.
Diệp Chiêu bỏ đao xuống, nghi hoặc nhìn những người đứng xung quanh, nghiêm giọng hỏi: “Các người đang làm gì đấy?”.
Cả ba người đều đồng thanh nói: “Nghe nói tướng quân tối qua say rượu, đến để hầu hạ”.
Tối qua Quận Vương uống rượu xong rơi xuống nước, không phải là say còn ghê gớm hơn sao?
Diệp Chiêu lấy tay vỗ vỗ đầu, càng thấy không hiểu gì cả.
My Nương và Huyên Nhi không ngừng lấy ánh mắt cổ vũ Dương Thị. Dương Thị
cầm chiếc thìa bạc thổi hơi nóng trong bát canh giải rượu, vừa nhẹ nhàng đưa đến miệng Diệp Chiêu, vừa nhỏ nhẹ nói: “Việc tối qua, Quận Vương
thật không chu đáo, sợ đã làm tướng quân buồn phiền. Nhưng anh ta cũng
không phải thường xuyên như vậy, những cô nương trang điểm đẹp đẽ đó,
qua một đêm là quên ngay, còn không bằng con chó con mèo. Tướng quân
nhất định không được để trong lòng. Hơn nữa con người thiếu gia cũng
không xấu như thế, tính tình rất tốt, người hầu sai việc, chỉ mắng một
hai câu, rất ít khi xử phạt nặng. Tuy cũng có ở bên ngoài làm loạn, bị
người ta đuổi tận đến nhà đánh cũng có, tiêu tiền lung tung cũng không
khiến gia đình phá sản, vì thế cũng không nên coi là cái gì to tát lắm.
Anh ta lúc còn nhỏ cơ thể yếu đuối, bị Thái Phi nhốt ở trong phủ chữa
bệnh mười năm liền, lại sợ nhỡ anh ta có mệnh hệ gì, đến máu cũng không
cầm được, vì thế mới gọi thiếp vào phủ. Thực ra cũng không phải là ân
sủng gì. Sau này sức khỏe thiếu gia tốt lên, thời thiếu niên tâm tính
bộc phát, ham chơi một chút, phu thê mới thành thân sống với nhau đều
phải tự điều chỉnh, sẽ ổn định rất nhanh thôi…”.
My Nương tiếp
lời: “Quận Vương thật sự là người rất tốt, cũng không phải là người ngốc nghếch. Những anh em trong hoàng tộc trước khi kết hôn đều cần có thê
thiếp, Thái Phi đã chọn thiếp và Huyên Nhi tới phục vụ. Nhưng thiếu gia
nhất mực lạnh lùng, tuy cũng có đến, nhưng không hứng thú lắm. Thiếp lúc đó còn không hiểu, hỏi anh ta tại sao? Quận Vương nói mộ chôn ở biên
giới phía bắc lại nhiều lên, xương cốt của những người từ trong phủ bị
đưa đi, có người của nhà hầu gia nào đó, cũng có người là nhà đại quan,
không phải đắc tội với chủ mẫu bị xử phạt, mà chính là bị người có mưu
đồ hãm hại, trong đó có vài người trước đây anh ta đã từng gặp, đều là
những mỹ nhân thông minh xinh đẹp, đều rơi vào tình trạng đáng thương
như thế, trừ phi được nhận ân chuẩn quá hậu, nếu không thì cũng khó
thoát. Anh ta còn nói sau này mình lấy vợ, nếu vợ dịu dàng độ lượng, mà
anh ta sủng ái bọn thiếp thì làm tổn thương đến trái tim của vợ. Nếu vợ
không phải là người dịu dàng độ lượng, anh ta sủng ái bọn thiếp chính là hại đến tính mạng. Anh ta cũng nhận thấy người xấu thì nhiều, cũng hiểu được những thủ đoạn thâm độc trong phủ, rõ ràng là không thể đề phòng
được, không bằng cứ điềm nhiên như thế, sống một cuộc sống bình an vô
sự…”.
Huyên Nhi nói cuối cùng, nghĩ thế nào cũng không tiếp lời
được, bị mọi người trừng mắt nhìn, cố gắng mở miệng nói vài lần, cuối
cùng cũng dựa vào những lời đi trước nũng nịu nói: “Quận Vương còn rất
xinh trai nữa, vì thế tướng quân người không được giận anh ta có được
không? Nhất định phải tôn trọng lẫn nhau…”.
Bọn họ dốc hết sức lực, chắc muốn đưa Hạ Ngọc Cẩn lên tận mây xanh mất.
Diệp Chiêu suýt chút nữa phì cười, phải cố gắng lắm mới nhịn được cười nói: “Là do anh ta tức giận đấy chứ”.
Dương Thị: “Không sợ! Chỉ cần người đàn ông thích người, thì cái tức giận nhỏ nhặt này tính gì chứ? Thiếp dạy cho người thế nào dịu dàng hiền hậu!
Đảm bảo Quận Vương sẽ hết tức giận!”.
My Nương: “Thiếp sẽ dạy người làm thế nào để lấy lòng Thái Phi”.
Huyên Nhi: “Thiếp… thiếp ở phía sau khích lệ người”.
Diệp Chiêu nhìn ba người phụ nữ như hổ như sói, người lạnh lùng mạnh mẽ như cô cũng không tránh khỏi rùng mình vài cái.
May mà Thu Hoa cầu kiến, khiến cô như người đang lạc giữa mê cung mênh mông mịt mù lại tìm được lối ra.