Quan vị của Thu Lão
Hổ trong mắt của người dân thì không tồi, nhưng ở nơi tập trung quan
viên thành đạt như Thượng Kinh nếu không phải sau lưng còn có Nam Binh
Quận Vương miễn cưỡng hỗ trợ thì không có ai coi ông ta ra gì. Xuất thân thổ phỉ của ông ta càng làm cho người khác chỉ trích, chỉ được cái võ
dũng, chữ không biết lấy một nét chữ, cả người đầy chất nhà quê. Quy củ
làm quan cần có thất khiếu thì lão chỉ thông lục khiếu, đi đâu cũng bị
người ta coi thường. Ông ta còn không hiểu những lời chế giễu bóng gió
thái quá của người khác, thấy đối phương thể hiện hòa khí, cứ tưởng là
người ta đang khen mình thật nên gây ra càng nhiều trò cười.
Mạc
Bắc đại thắng, khi vừa trở về, có vài hộ quan chức vị hơi thấp, tình
nguyện lấy con gái của ông ta. Hoặc là mượn cái danh hung hãn của Thu
Hoa, Thu Thủy để quản giáo con cháu ăn chơi trai gái cờ bạc của bọn họ,
hoặc là lấy đứa con không được yêu chiều để xin chút tân quý do Hoàng đế ban thưởng. Bà mối lừa nhà ông ta không có chủ mẫu, khen đối phương lên mây lên gió, Thu Lão Hổ cảm động, nhưng Hồ Thanh khuyên ông ta: “Ở quê
người ta gả con gái đều phải xem đối phương có phải là người chăm chỉ
làm ăn không, sao không hỏi rõ được chứ?” Thu Lão Hổ nghe lời, liền đi
kiểm tra, mới phát hiện ra đứa con rể tốt của ông ta người thì đồng
tính, người thì mắc bệnh hoa liễu, người thì sắp chết, người thì chơi
bạc đến phát tán nhà cửa, người thì hoang dâm với tất cả thị nữ trong
nhà còn đánh chết vợ nữa…
Khuê nữ bảo bối bị bôi nhọ đến đất dưới chân cũng không bằng.
Thu Lão Hổ tức điên lên, ném người quan mối đó vào phủ tướng quân, ở trong
đó mắng chửi ba ngày liền, nhất định phải tìm cho con gái ông một người
chồng tốt phẩm mạo song toàn, thực lòng với con gái ông ta mới được.
Nhưng, con gái của ông ta đến một người tàn tạ nhất, một người hoang đường nhất, cũng không muốn lấy.
Thu Hoa và Thu Thủy từ nhỏ đã tòng quân theo Diệp Chiêu, không có mẹ dạy
dỗ, một chút hiền lương thục đức cũng không hiểu. Bọn họ đi khắp nơi vạn núi ngàn sông, đã từng nhìn thấy hoang mạc rộng lớn, khói bay thẳng
lên, đã từng ngủ trong rừng sâu rậm rạp, từng đánh nhau với bầy sói,
từng chặt đầu người, bên cạnh đều là quân hán dũng mãnh kiên cường, đã
tạo nên một tính cách rộng rãi như trời đất, tấm lòng rộng mở, lại có
thêm Diệp Chiêu làm tấm gương ở bên cạnh, làm gì lọt vào mắt những tên
công tử yếu ớt ẻo lả chứ?
Sau khi quan mối giới thiệu cái bọn cặn bã nghiệp chướng đó, hai người họ sớm đã thất vọng chán nản.
Sau khi tin Thu Lão Hổ chết truyền đi, bọn họ đến một mối nương gia cũng không có, nên càng không có cơ hội lấy chồng.
Vì thế, khi Hạ Ngọc Cẩn và Thu Thủy bàn chuyện che giấu việc có thai của
Diệp Chiêu, cô ta không thèm nghĩ ngợi gì lập tức đồng ý. Lúc đầu hai
người định cho “đứa con” là do Hạ Ngọc Cẩn, đợi sau khi về kinh, Thu
Thủy vào Nam Bình Quận Vương phủ làm thiếp. Hạ Ngọc Cẩn cảm kích ân
tình, chịu trách nhiệm chăm sóc cô cả đời, cô ta cũng hoàn thành tâm
nguyện ở bên cạnh tướng quân.
Hạ Ngọc Cẩn thay đổi chủ ý trong chớp mắt.
Thu Thủy là một người con gái tốt, để cô ta hạ mình làm thiếp, thủ tiết cả
một đời, làm sao bằng được việc gả cho một người tốt chứ? Càng huống hồ
dã tâm của Thu Lão Hổ muốn Hồ Thanh làm con rể, không phải là chuyện một hai ngày.
Vì thế, sự việc đã có một kết cục hoàn mỹ mà không ai có thể ngờ được.
Trong quân doanh trại Đại Tần, Thu Lão Hổ đang khí thế hừng hực cầm cái chày
răng sói, đứng trước bao nhiêu người, chửi Hồ Thanh về chuyện “trước
gian dâm sau mới lấy” đến nỗi nước bọt phun phì phì.
Hạ Ngọc Cẩn
mồm mép lanh lợi, kể chuyện Hồ Thanh sau khi say rượu trêu ghẹo con gái
như thật, sau đó lau nước mắt nói: “Hồ tham tướng sau khi say rượu, vốn
dĩ không muốn nói nhiều, lén lút lấy em gái Thu Thủy, nhưng không kịp
tam môi lục sính, đã phải ra chiến trường, nhưng có tin báo tử, thi thể
không còn nguyên vẹn. Em gái Thu Thủy sau khi biết tin, suýt chút nữa
khóc ngất đi. Từ xa xôi ngàn dặm muốn đến Giang Bắc, báo thù cho cha và
chồng, không ngờ lại phát hiện ra mình có thai, thật là đáng thương,
Diệp tướng quân cũng xót xa cho cô, viết thư cho Quận Vương phủ, bảo
người mang thuốc và đưa đại phu tới, đưa cô ấy về, nhưng đại phu nói
thai của cô ta không ổn định, không tiện cho việc đi lại, đúng lúc hai
cách đều khó, thì may mà ông trời linh ứng…”
Hồ Thanh biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng mấy năm cùng nhau đánh trận, anh ta biết Thu Hoa,
Thu Thủy tuy tính tình hơi nóng nảy, nhưng tâm địa thiện lương, là hai
cô nương tốt, bây giờ thấy cô vì bảo vệ Diệp Chiêu, bảo vệ sự ổn định
của chiến cục, tự hủy hoại sự trong sạch của mình, sao có thể ngồi không mà nhìn được? Trong lúc bất lực, chỉ có thể ngoan ngoãn dập đầu chịu
tội trước Thái Sơn đang tức giận, thừa nhận sai lầm có thể có, và thề
lập tức lấy hai chị em họ về, cũng coi là hoàn thành nhiệm vụ.
Thu Lão Hổ tự nhiên nhặt được một người con rể tốt, chửi mãi chửi mãi, khóe miệng lại ngoác ra đến tận mang tai.
Hạ Ngọc Cẩn vội vàng bẹo bẹo vào bụng ông ta, để ông ta thu lại cái mồm đang ngoác ra.
Diệp Chiêu vốn định mắng cho hành động gây rối của Hạ Ngọc Cẩn, nhưng nghĩ
lại, Hồ Thanh trọng tình trọng nghĩa, lo lắng cho gia đình, có trách
nhiệm, là một người đàn ông tốt hiếm có. Chi bằng đâm lao theo lao, vì
thế hùa theo mọi người, xám mặt lại, trách mắng Hồ Thanh một trận, sau
đó quay đầu tính ngày cậu ta xuất chinh, bảo Thu Thủy quấn thêm vài vòng vải vào.
Thu Thủy quấn thêm vài vòng vải, thay chiếc áo khoác
rộng, nhìn rõ cái bụng đang mang bầu, từ từ bước ra. Trước tiên nhìn
cha, rồi sau lại nhìn Hồ Thanh, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.
Trước đây cô và chị gái ở trong doanh trại, gặp phải việc giải quyết không
được, Hồ Thanh đều giúp chị em cÔ Ânghĩ cách, ra chủ ý, mỗi lần đều hóa
giải hiểm nguy. Hồ Thanh tuy là người đọc sách, nhưng lại không thông
thái rởm, cơ thể cũng khỏe mạnh, cưỡi được ngựa, kéo được cung, ra chiến trường cũng có thể chặt được hai cái đầu. Trong mắt hai chị em họ, Hồ
Thanh còn hơn cái tên Nam Bình Quận Vương nghiệp chướng ấy ít nhất một
trăm lần. Vì thế khi biết Diệp tướng quân được gả cho Hạ Ngọc Cẩn, không gả cho Hồ tham tướng, hai chị em bọn họ đã buồn bã rất lâu.
Nhưng bây giờ…
Hồ Thanh tốt như thế phải lấy cô, lấy một người lỗ mãng không biết chữ,
không biết nữ công, không biết nấu ăn coi sóc việc nhà, cái gì cũng đều
không biết, đi đến đâu cũng làm mất mặt người khác như cô, thực sự là
quá uất ức, sẽ bị người khác cười chê cả đời mất.
Thu Thủy cứ nghĩ mãi đến nỗi nước mắt trào ra.
Thu Lão Hổ chửi rất hứng thú, quên mất ý định lúc đầu, chỉ coi trước mặt
thật là một tên gian dâm với con gái ông ta, chiếc gậy răng sói trong
tay giơ lên, suýt nữa thì đập xuống.
Thu Thủy biết cha là một
người lỗ mãng, sợ đến nỗi vội lao ra, ôm lấy chân ông ta, khóc lóc nói:
“Cha ơi, đứa con không phải của Hồ tham tướng, người đừng đánh anh ấy.
Là con gái bất hiếu, con gái tình tình lẳng lơ, không biết giữ mình,
liếc ngang liếc dọc, lung tung bừa bãi, dụ dỗ đàn ông bên ngoài, nuôi
con hoang, con gái đã làm cha phải chịu nhục nhã, cha đừng trách nhầm Hồ tham tướng.”
“Con gái con đừng nói ngốc nghếch như thế! Không
phải nó thì còn có thể là ai chứ?!” Thu Lão Hổ sốt ruột. Sống ở một nơi
thôn quê, theo phong tục quê hương ở trong đầu ông ta, nếu không tóm
được tên Hồ Ly này, con gái ông ta nuôi con hoang, khi trở về không phải dìm trong chuồng lợn thì phải xuất gia. “Yên tâm, cho dù cha phải mất
cái mạng này, cũng bắt hắn ta phải chịu trách nhiệm!”
“Tôi tự
chịu trách nhiệm”. Hồ Thanh nhìn Thu Thủy nước mắt lã chã, không hung
hãn như ngày thường, cũng động lòng một chút. Anh ta đứng dậy bước tới,
ân cần dịu dàng đỡ cô đứng dậy, nhẹ nhàng nói: “Thu Thủy muội, muội có
tình có nghĩa, Hồ Thanh ta sao lại bạc tình bạc nghĩa được? Lấy được cô
về là phúc phận, nhất định cả đời này không phụ. Muội muội ngoan, muội
đừng quỳ nữa, cẩn thận đứa con nhỏ của chúng ta”. Chỉ dựa vào dũng khí
của cô ấy vì chiến sự mà hy sinh sự trong sạch của mình thì cũng đủ để
bất kỳ người con trai nào lấy làm vợ.
Thu Thủy sững sờ nhìn anh ta.
Thu Lão Hổ không kìm được sung sướng, liền trở mặt nói: “Được rồi được rồi, con gái lớn phải lấy chồng, tha cho người cái tên tiểu tử thối đấy.”
Ông ta lại bắt đầu than vắn thở dài, tại sao con ni tử chết tiệt Thu Hoa không tới cùng chứ?
Nếu không có thể gả cả hai đứa cho Hồ Thanh.
Đêm đó, Diệp Chiêu làm chủ hôn, chỉ là đơn giản để hai người đó vái thiên
địa. Lữ đại phu tiếp tục lắc đầu nói thai của Thu Thủy không ổn, không
thể đi đường được, vì thế Hồ Thanh phải ở bên chăm sóc cho cô ấy.
Hạ Ngọc Cẩn nhìn vợ chồng họ ân ái, trong lòng thấy hơi xót xa. Vợ cậu ta ở bên cạnh không được động vào thì không nói làm gì, đây đến cả chăm sóc
đứa con thực sự bên trong bụng cô ấy cũng phải lén lén lút lút.
Hôn sự làm xong, Diệp Chiêu hỏi cậu ta: “Chỉ có thế này, vẫn không đủ để dập tắt toàn bộ những lời đồn đâu nhỉ?”
Hạ Ngọc Cẩn thôi không suy nghĩ nữa, nháy mắt với Dế Mèn từ lúc đến Giang
Đông mặt mày lúc nào cũng cau có khổ sở, cười nói: “Bắt đầu từ ngày mai, cô tiếp tục cầm đại đao đi luyện võ.”
Diệp Chiêu cau mày: “Lữ
đại phu nói cây đao đó quá nặng, dùng để múa, không thuận tiện lắm. Hay
là thay một thứ nhẹ hơn, chi bằng luyện kiếm vậy?”
Hạ Ngọc Cẩn giảo hoạt nói: “Cây kiếm nhẹ hều hều thế, làm gì có tính thuyết phục?”
Diệp Chiêu ngạc nhiên.
Một lúc sau, Dế Mèn và Lưu Tam Lang, thở hổn hển mới vác được cây đại đao nặng mấy chục cân vào.
Hạ Ngọc Cẩn một tay cầm lấy cây đao, múa một cái, vẽ hai đường đao trong
khong trung, cười hì hì: “Vợ ơi, cây đao này ta cũng múa được?”
Diệp Chiêu ngạc nhiên nhìn cậu ta.
Hơn một tháng không gặp, người chồng yếu ớt gầy gò của cô ta đã ăn được linh đơn của Bồ Tát, nên trở thành thần tiên rồi sao?
Hạ Ngọc Cẩn đưa đại đao cho cô ta.
Diệp Chiêu vô cùng quen thuộc với trọng lượng của các loại vũ khí, cô đưa
tay ra nhận lấy. Không ngờ cây đao có vẻ như nặng trình trịch lại nhẹ
hều, cô không hề chuẩn bị, dùng lực quá mạnh, nên bị loạng choạng một
cái: “Đây là…?” Cô lật đi lật lại xem xét cây đao, đâu đâu cũng là sắt
đúc thành, không hề có vết rạn nứt, đành tò mò đưa tay ra muốn bẻ một
cái.
“Không bẻ được đâu!” Hạ Ngọc Cẩn giật mình một cái, vội vàng ngăn hành động lỗ mãng của cô lại, giải thích: “Vũ khí này là tài nghệ
của Lưu Thiết Trượng ở kinh thành, tài nghệ của ông ta rất giỏi, còn có
kỹ thuật khắc chữ, thường xuyên làm các đồ tinh xảo cho mấy tay nhà
giàu. Kín đào nhờ thì ông ta cũng có thể làm ra được những cây đao như
thế này.”
Diệp Chiêu kinh ngạc: “Cây đao nhìn nặng nhưng không
dùng được, e là chém không được một cái đầu đã gãy rồi, làm sao dùng
được chứ?”
Hạ Ngọc Cẩn nói: “Ở Thượng Kinh làm gì có mấy cơ hội
để nàng phải dùng đến đao thương chứ? Mấy thằng ăn chơi nhà võ tướng đều yêu thể diện, hoặc là lúc luyện võ thì lười nhác, hoặc là nghĩ tới mỹ
nhân trước mặt để tăng vũ dũng, bèn lén lút làm loại vũ khí rỗng tâm, cố tình bảo vài người thở hổn hển mang vác, sau đó bản thân mình lại nhẹ
nhàng cầm lên, thể hiện sức lực phá núi ngăn sông, khí công cái thế, nên lừa được không ít người.”
Diệp Chiêu lại nhìn nhìn cây đại đao,
cây đao mẫy chục cân cầm trong tay lại chỉ còn vài cân, chả trách chồng
cô múa được, không ngừng cảm khái: “Thiếp đã nói tên nhị tiểu tử của nhà Mộc tướng quân, làm gì có sức lực lớn như thế để cầm cây đao Bá vương
mấy chục cân, còn khen cậu ta là cơ thể yếu nhưng lực không yếu…”.
Thợ rèn Lưu Tam Lang mỉm cười nói: “Cây đao Bá vương đó cũng do tôi làm,
mất hơn hai mươi ngay, dùng ba bốn cân vật liệu tốt. Nếu tướng quân
thích thì làm cho người một cái? Chỉ cần không đập vào không đụng vào,
thì cũng không có vết nứt”.
Hạ Ngọc Cẩn khoát tay: “Làm đi! Trong tay tướng quân có mấy thứ vũ khí nặng tay, chọn vài mẫu tốt rồi làm hết cho ta! Ta đây sẽ trọng thưởng!”
Ai không biết Nam Bình Quận Vương chi tiêu hậu hĩnh?
Lần thu nhập này có thể đủ cho mình ăn uống cả đời.
Lưu Tam Lang vô cùng mừng rỡ lui đi.
Diệp Chiêu có được cây thần binh lợi khí này, tỏ ra rất vui thích, vòng eo
cÔ Ânhỏ, lại quấn thêm vài vòng phía trên, cũng không rõ lắm, vác đại
đao, hùng dũng khí thế lao ra nơi luyện võ. Trước mặt tướng sĩ, múa vài
đường đao, uy phong dũng mãnh, những người đứng xem thi nhau hò hét cổ
vũ.
Cây đao của tướng quân, trong quân không ít người có thể nhấc lên, nhưng có lẽ cầm nặng như nhẹ thì không có mấy người.
Nhìn Diệp Chiêu cầm cây đại đao múa đi múa lại như một chiếc lá cây, hò hét
kinh thiên động địa, ở dưới gầm trời này làm gì có người phụ nữ có thai
nào hung mãnh như thế?
Trốn trong quân, còn có một tên do thám ôm cái suy nghĩ may mắn, nhìn thấy cảnh tượng này, thần trí đều thất kinh.
Từ đó, không có ai nói về việc Diệp tướng quân có thai nữa.
Ở nơi khác, Kỳ Vương phát hiện ra thư mình gửi đi đã lâu mà không nhận
thấy câu trả lời, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa sốt ruột. Chỉ sợ Đông Hạ Vương thấy lợi mà tham, muốn hy sinh mình, để đổi lấy lợi ích. Diệp
Chiêu nhân cơ hội sai người đi trà trộn vào Giang Bắc, đi khắp nơi tung
tin đồn là bản tính tàn bạo của quân Đông Hạ, bọn họ và Đại Tần đám
phán, muốn cắt nhượng lại Giang Đông và Giang Bắc, bắt tất cả mọi người ở Giang Đông Giang Bắc làm nô lệ. Người này rỉ tai người khác, sự sợ hãi
bắt đầu lan tỏa, những người dân vốn dĩ mang tâm lý mặc kệ bây giờ cũng
nơm nớp lo sợ. Làm cho Kỳ Vương càng đứng ngồi không yên, tạm dừng việc
cung cấp lương thực, sai người đi đưa thư cho Đông Hạ. Người báo tin lại bị phái đi vùng núi có mai phục, lại bị Thu Lão Hổ quay trở lại nghề cũ làm thổ phỉ chặn lại, trực tiếp mang về quân doanh Đại Tần.
Rất
nhiều người dân không muốn theo Kỳ Vương bán nước, lo sợ Đông Hạ xâm
lược, hoặc bị quân tư thu hồi bóc lột sạch, cũng tham gia vào đội quân
thổ phỉ, giúp đỡ truyền báo tin tức.
Kỳ Vương sai quân tiêu diệt, nhưng núi nhiều đất hiểm, quân địch phân tán, đánh phía Đông thì lại
chạy phía Tây, đánh phía Tây thì lại chạy phía Đông. Do đường xá không
bằng phẳng, nên chần chừ không dám vận chuyển lương thực.
Không có lương, lấy gì làm mồi đây?
Diệp Chiêu biết tin, cau mày nhăn mặt.
Hạ Ngọc Cẩn ở bên cạnh nhặt xương cá cho vợ, nghe do thám báo tin, bối rối hỏi: “Tại sao cứ phải nhất định cắt đứt lương thực của đối phương? Kỳ
Vương không vận chuyển lương thực, Đông Hạ e là đợi quá sốt ruột. Chúng
ta trực tiếp làm mấy chục xe vận chuyển lương thực của Giang Bắc, làm
một bức thư và giấu ấn giả, chất lương thực lên, rồi giả vờ là Kỳ Vương
đưa đi là được rồi.”
Nếu người bên cạnh đề xuất ra một ý kiến
ngốc nghếch như thế, Diệp Chiêu sẽ chửi rủa thậm tệ. Nhưng trước mặt là
người đàn ông của trái tim cô, cho dù nêu ra một ý kiến ngốc nghếch,
nhưng cũng là sự ngốc nghếch đáng yêu, vì thế cô dịu dàng giải thích:
“Số lương thực mà Kỳ Vương vận chuyển cho Đông Hạ không phải ít ỏi, quốc khố trống rỗng, quân lương của ta sớm đã không đủ, nếu đưa lượng lớn
lương thực cho quân địch như thế, thì chúng ta không có gì ăn cả”.
Hạ Ngọc Cẩn ngây ngô hỏi: “Mua lương thực không được sao?”.
“Lương thực có thể lấy ở xung quanh đều đã lấy gần hết rồi”. Diệp Chiêu than
thở: “Chúng ta làm gì có tiền mà mua lương thực chứ?”
Diệp Chiêu: “Đây không phải là con số nhỏ, còn anh thì…”
Lời vẫn chưa nói hết, Hạ Ngọc Cẩn đã bắt đầu móc từ trong quần áo, tay trái nắm một nắm ngân phiếu, tay phải một nắm ngân phiếu, giá trị từng tờ,
cộng lại cũng phải mấy chục vạn lượng. Còn quay đầu bảo Dế Mèn về mang
một cái hộp tới, mở ra toàn là châu ngọc phỉ thúy, lấp la lấp lánh,
chiếu sáng cả một vùng quân doanh. Cậu ta đẩy hết ra trước mặt Diệp
Chiêu, kể công nói: “Ta không tham ô, trong số tiền này có số là Hoàng
thượng thưởng, Thái hậu thưởng, Hoàng hậu thưởng, Quý Phi thưởng, anh
trai cho, mẹ cho, còn có lén lút lừa người mà kiếm được, trước đây ăn
uống đều không mất gì, nên không tiêu tiền. Cha và anh trai làm hoàng
thương bao nhiêu năm, tích lũy đầy nhà, khi chia nhà, mẹ sợ ta không có
bản lĩnh nuôi cả nhà, không ngẩng đầu trước mặt vợ được, bèn đưa cho ta
một đống tiền, trong nhà lại không nuôi quá nhiều thiếp phòng con cái,
chi phí ít hơn nhiều các nhà vương phủ khác. Trước khi đến đây, ta còn
dặn quản sự ở kinh thành giúp ta bán hết tranh chữ cổ và thôn trang,
tiền vài ngày nữa là tới, sợ hoàng bá phụ cung cấp không đủ quân lương,
nàng có cái tính ngang bướng đồng cam cộng khổ với tướng sĩ, khiến con
ta ăn không đủ no.”
Người đàn ông của cô thực sự có tầm nhìn sâu sắc!
Thật hào phóng! Thật sảng khoái! Nhiều tiền như thế mà lấy ra không một chút tiếc nuối!
Quả nhiên cô không lấy nhầm người!
Diệp Chiêu ngày nào cũng lo lắng về chuyện tiền nong, tự nhiên thấy một đống ngân phiếu, cũng không kể là của nhà quan hay của nhà mình, có thể giúp đỡ là được rồi.
Hạ Ngọc Cẩn rất có tính tự giác: “Trận chiến này là đánh cho Đại Tần, cũng là đánh vì giang sơn Hạ gia chúng ta, ta là
tông thất, bỏ ra một chút tiền cũng là việc nên làm. Huống hồ ta lừa
hoàng bá phụ, tự trốn ra chiến trường, nếu không có công trạng gì, khi
về…”. Nhớ lại khi về phải chịu đòn, cậu ta đã sợ chết khiếp: “Ta vét
sạch nhà cửa mang tiền ra chiến trường, giúp giải quyết nỗi lo trước mắt cho Hoàng bá phụ. Thê tử ơi nàng nhất định phải cầu xin giúp ta, để ông ấy đánh ta ít đi vài cái nhé”.
Diệp Chiêu ôm lấy đống ngân phiếu không chịu rời: “Yên tâm, chàng là đứa cháu ngoan vì bảo vệ Thái hậu,
bà ấy nhất định không thể ngồi nhìn không quan tâm được. Thiếp bảo mọi
người nói vào cho chàng, chứng minh chàng ở trong quân không làm loạn,
lại chuẩn bị cho thiếp thuốc Kim sang tốt nhất, chắc ông ấy không đến
nỗi đánh chàng mạnh tay đâu”.
Hạ Ngọc Cẩn mặt mày đau khổ: “Được
thế thì tốt quá, trong nhà để một nghìn lượng cho mấy người ở lại, thêm
một đứa con nữa là chẳng còn gì. Ta không biết đánh nhau cần bao nhiêu
tiền, cầm được bao nhiêu thì cầm, chỉ sợ không đủ tiêu. Đến cả của hồi
môn của nàng ta cũng đem tới, số tiền này nàng có thể không động đến thì đừng động đến”.
Diệp Chiêu hào sảng: “Của hồi môn không phải dùng để tiêu sao? Cái việc nhỏ này coi là gì chứ? Thiếp ăn vỏ cây cũng được.”
Hạ Ngọc Cẩn sờ sờ cái bụng yếu ớt của mình, quyết định dứt khoát: “Ta nhớ
mẹ, sau khi về ở phủ An Thái Phi một thời gian, mẹ thấy chúng ta bình
yên trở về, nhất định rất vui”.
Diệp Chiêu đồng ý: “Làm con dâu cũng nên thường xuyên đi thăm người già”.
Sơn cùng thủy tận, cuối cùng thì vẫn phải già.
Trong mắt hai con người vô lại đó đang lóe lên những cái nhìn ác độc, vô sỉ cùng cười lên.