Lần trước xuất hành cứu nạn, cậu ta là Ngự sử, tiền hô hậu ủng lên đến trăm người, bên cạnh còn có vợ dữ thiếp đẹp hầu hạ, quan viên ở các địa
phương trên đường đi đều cười tươi nghênh tiếp, thi nhau nịnh nọt, ngoài việc ngồi xe ngựa ê cả mông, còn lại không chịu chút khổ cực nào.
Lần này lén lút trốn đi Giang Đông, đi ngày đi đêm, còn phải thu lại tác
phong xa hoa, âm thầm hành động, không dám có một chút công khai nào,
quần áo lương thực chỗ ở phải giảm xuống không chỉ một hai phần.
May mà mấy lần trước cậu ta ngày nào cũng rèn luyện cơ thể, xương cốt và
lòng can đảm cũng tốt lên không ít. Vì vợ và con, phải có tinh thần
không sợ khổ không sợ chết, cố tình cưỡi ngựa để kịp đi đường. Kết quả
là cưỡi ngựa không quen, sốt ruột ăn không được đậu phụ nóng, ngựa chạy
chưa được hai ngày, gặp phải một con cáo chạy qua, sợ hãi mất phương
hướng, cậu ta lại không giữ chặt dây cương, thế là rơi một nhát xuống
đất bùn, lăn như con khỉ bùn vậy, bị cứa hàng trăm vết, may mà không bị
vào xương. Nằm nửa ngày không có động tĩnh gì.
Cục Xương suýt khóc òa lên: “Quận Vương gia, người vẫn còn sống chứ?”.
Hạ Ngọc Cẩn chậm rãi bò lên từ đống bùn hôi thối, choáng váng một lúc lâu, rồi mới định thần lại được. Thấy con cáo gây chuyện đã đi mất, còn con
ngựa thì đang ngoan ngoãn gặm cỏ, nghĩ không ra phải trách phạt ai, đành nhịn đau, tự giác đi về.
Cậu ta vừa đi được hai bước, giẫm phải vạt áo, lại ngã, đầu đập vào viên đá bên cạnh, lại bị thương…
Có tên không có mắt thấy thần sắc của chủ nhân sắp xám lại, vội vàng nịnh
nọt: “Quận Vương là người tốt nên được ông trời giúp đỡ, may mà khi ngã
ngựa không ngã vào đá”.
Hạ Ngọc Cẩn đau ê hết mình mẩy, chỉ vào cái tên không biết nói năng mà quát: “Người đâu, mang trượng lên!”.
Dế Mèn mặt mày khổ sở nói: “Không mang trượng ạ”.
Hạ Ngọc Cẩn: “…”
Dế Mèn hỏi: “Hay là, để con về lấy ạ?”.
Mấy người đi theo vội vàng vây quanh lại, đỡ người bị thương không biết an phận lên xe, tiếp tục lên đường.
Đáng tiếc là phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí. Hạ Ngọc Cẩn có thể chịu
khổ, nhưng cái dạ dày cao quý của cậu ta lại không chịu ăn khổ. Cùng với mọi người ăn vài ngày đồ khô, không biết ăn phải cái gì không vệ sinh,
lập tức quặn đau lại, không những trên nôn dưới tiết, mà còn phát sốt.
Ngô đại phu theo đoàn là đại phu phụ khoa tài giỏi nổi tiếng khắp kinh
thành, sau khi bắt mạch cho cậu ta, liền kê hai đơn thuốc, còn yêu cầu
phải ở lại nơi đó, đợi giảm sốt.
Hạ Ngọc Cẩn hướng tới phương Bắc, làm ầm lên đòi đi.
Tuy vậy những người đi cùng sợ cơ thể yếu ớt của Nam Bình Quận Vương xảy ra chuyện gì, thì cửu tộc nhà mình cũng không tránh khỏi tội. Tất cả bèn
bảo nhau, mặc kệ cậu ta sốt ruột, ra sức uy hiếp dọa dẫm, ai ai cũng
cương quyết, thà chết không làm theo. Còn thề là khi cậu ta khỏi bệnh,
nếu còn lằng nhằng sẽ ném cho tướng quân chịu trách nhiệm.
Vài lần như thế, hành trình liền bị chậm lại.
Trong lúc đó, Đại Tần Hoàng đế sau khi bàn bạc với mọi người, cũng thấy việc
đàm phán của Đông Hạ chưa chắc đã thật có thành ý nên không phái trọng
thần, mà chọn ra một văn sĩ từ viện hàn lâm thông thuộc văn hóa Đông Hạ
đi, còn phá lệ phong là Thái thường tự thiếu khanh. Người này đem theo
bốn năm quan viên, đi sau Hạ Ngọc Cẩn nhưng lại đến trước. Đến Giang
Đông, đầu tiên đi quân doanh gặp Diệp tướng quân, sau khi nắm rõ tình
hình, phái sứ giả đưa thư đến quân doanh Đông Hạ.
Sứ tiết đưa thư mang họ Bạch, cấp sự trung trong Bộ Lễ, người Giang Bắc, tuổi còn trẻ,
hình dáng nhỏ bé, nhưng lại to gan hơn người.
Cậu ta một mình đưa thư đến quân doanh Đông Hạ, hai bên đao thương đứng thành hàng, ánh
nhìn lạnh lẽo. Các tướng Đông Hạ cũng tập trung đầy đủ, sát khí ngút
trời, có một vị vương giả râu đã trắng hết còn nằm nghiêng trên chiếc
trường kỷ mền da hổ trắng, bên cạnh còn có một mỹ nhân tay đang cầm nho, tỉ mỉ hầu hạ. Mỹ nhân ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn cậu ta, trong thời gian đôi mắt đẹp đó lướt qua, đã hút lấy hồn phách của người khác.
Bạch sứ tiết định lại thần trí, bỏ qua dung mạo, tỉ mỉ nhìn đi, nhưng lại
thấy làn da của mỹ nhân trắng nõn mịn màng, thân hình nhỏ nhắn, không
giống với con gái Đông Hạ cao to khỏe mạnh, đen đúa thô kệch, lại giống
người Đại Tần. Cô ta mặc một chiếc áo lông cáo trắng cao sang, đội chiếc mũ có gắn ngọc ngũ sắc, hai viên dạ minh châu to rủ xuống bên tai, lấp
lánh lấp lánh. Trên khuôn mặt không có một chút gì đau khổ của việc bị
bắt giữ, chỉ có sự thích thú hầu hạ Đông Hạ man di, thỉnh thoảng còn nói vài câu lấy lòng, còn hạ tiện hơn những cô gái từ Yên Hoa đi ra…
Bạch sứ tiết khinh bỉ quay đầu đi, không nhìn người con gái xinh đẹp cam
chịu nhục nhã đó nữa, hành lễ tiết Đại Tần với Đông Hạ Vương xong, tự
tin trình lên thư đàm phán, đứng thẳng người dậy, đợi câu trả lời của
đối phương.
Hai bên giao chiến, không giết sứ giả.
Đông Hạ Vương hơi cau mày, không có phản ứng gì.
Không ngờ, người con gái hạ tiện đó cúi đầu thì thầm vào tai Đông Hạ Vương
vài câu, Đông Hạ Vương liền mỉm cười gật gật đầu. Người con gái hạ tiện
đó liền bước xuống tràng kỉ, bỗng nhiên mở miệng, cố tỏ vẻ nghi ngờ nói: “Cái vị lưng còn đứng thẳng hơn công tử này, hình như tôi đã gặp rồi”.
Đông Hạ Vương tò mò: “Liễu Nhi, ngươi gặp ở đâu chứ?”
Liễu Tích Âm chậm rãi nói: “Hình như là khách ở Hạnh Hương Lâu, không biết
bây giờ sao lại đoan chính như thế? Xem ra rất ra dáng nhỉ?”.
Tướng lĩnh Đông Hạ cùng phá lên cười lớn.
Bạch sứ tiết từ nhỏ đọc sách thánh hiền, phẩm cách thanh cao, đã bao giờ đi
ngõ liễu phố hoa đâu? Cậu ta tức đến nỗi mặt xám lại, chỉ vào Liễu Tích
Âm mà mắng: “Ngươi đừng ngậm máu phun người!”.
“Hả?”. Liễu Tích
Âm nghiêng nghiêng đầu, tiến gần hai bước, cẩn thận nhìn kỹ một lượt,
“Trừ phi ta nhận lầm người? Ngươi không phải Bạch đại gia sao?”. CÔ
Ânhún nhún vai, không đợi đối phương phủ nhận, thần tính đầy sự trêu
chọc: “Đại Tần hết người rồi sao? Lại phái cái đồ đạo mạo đoan chính tới đàm phán?”.
Bạch sứ tiết kiềm chế sự tức giận lại nói: “Cô nương cũng là người Đại Tần”.
“Thế thì sao chứ?”. Liễu Tích Âm đánh mắt quét qua một loạt xung quanh, cười ha ha nói: “Đàn ông Đại Tần đều là một lũ bạc tình bạc nghĩa, nhìn cái
đồ gió thổi cũng ngã như ngươi xem, dáng còn không cao bằng ta, làm sao
sánh được với đàn ông Đông Hạ anh dũng? Đại Tần Hoàng đế chắc không phải là tìm không được người, nên đành sai trẻ con tới đây chứ? Thật là đáng thương quá”.
Quan viên Đại Tần khinh người Đông Hạ dã man không hiểu lễ phép.
Tướng lĩnh Đông Hạ khinh người Đại Tần yếu ớt còn tỏ vẻ thanh cao.
Ai cũng coi thường nhau.
Bạch sứ tiết đến doanh trại Đông Hạ, Đông Hạ Vương lại cố tình sắp xếp để
thể hiện uy lực của mình, để hạ bệ cậu ta. Nhưng cậu ta không nghĩ là
phải khom lưng uốn cật, lấy lòng cầu cứu, khiến bọn tướng sĩ Đông Hạ trở nên rất đáng ghét. Bây giờ Liễu Tích Âm lại cố tình châm chọc, hắt nước bẩn vào đối phương, hủy hoại sự tôn nghiêm của cậu ta, nhưng lại đáp
ứng đúng khẩu vị của bọn họ, bèn đứng bên cạnh hùa vào theo, các loại từ ngữ bẩn thỉu thi nhau tuôn ra.
Bạch sứ tiết đầy một bụng học
vấn, tuy tú tài gặp phải binh lính, có lý cũng không nói được. Bất luận
là nói ra những điều đạo lý trên sách, ngoại trừ Hoàng tử Y Nặc có thể
hiểu được vài phần, còn những người khác đều nghe không hiểu. Còn có
Liễu Tích Âm miệng lưỡi sắc sảo, ở bên cạnh dẫn kinh cứ điển, từ từ sắc
sảo, câu câu độc ác, không những làm cho bọn họ cười, mà còn dùng ngôn
ngữ Đông Hạ dịch sai những lời biện giải của cậu ta cho bọn họ nghe, làm cho mọi người cười như điên như dại.
Cậu ta một mình khó chống lại địch nhiều người, lại không giỏi chửi những lời thô lỗ, rất nhanh đã rơi vào thế yếu.
Bạch sứ tiết xấu hổ đến nỗi đỏ bừng cả mặt, tức nộ công tâm, cuối cùng không cần để ý đến phong cách thư sinh, liền không thèm quan tâm gì hết hướng về Liễu Tích Âm mà chửi rủa: “Ngươi là đồ tiện phụ vô sỉ! Khuôn mặt
xinh đẹp, nhưng hành động lại độc ác nham hiểm, là nỗi nhục của Đại Tần! Nỗi nhục của tổ tông!”.
Liễu Tích Âm sững người lại.
Tất cả mọi người đều sững lại.
Bầu không khí ồn ào bỗng nhiên trở nên yên tĩnh.
“Chỉ là một tên sứ giả nhỏ nhoi, nhịn ngươi vài phần, ngươi lại thực sự coi
mình là oách lắm? Dám hỗn xược ở đất Đông Hạ này hả?”. Đông Hạ Vương
đang định tức giận trách phạt, thì đại Hoàng tử bên cạnh thấy người
trong lòng mình bị sỉ nhục, vô cùng tức giận, liền rút đao ra, cũng
không cần biết là sứ giả hay không là sứ giả, cũng muốn chặt đầu cái tên không biết tốt xấu này. Nhưng Liễu Tích Âm hành động nhanh hơn, cô lùi
lại hai bước, thuận tay lấy cái roi ngựa treo trên trướng, quất mạnh vào người Bạch sứ giả.
Sức lực của cô ấy trong những người con gái
thì không yếu, nhưng quất cho tên thư sinh yếu ớt này thì từng roi quất
vào thịt, từng roi thấy máu.
Bạch sứ giả biết mình lỡ lời, đau
đến nỗi nghiến răng nghiến lợi, hối hận vô cùng, không dám đáp trả, cũng không dám chạy trốn, chỉ có thể ra sức gắng gượng.
Đông Hạ Vương trầm ngâm nhìn mặt cậu ta, không lên tiếng ngăn cản.
Đại Hoàng tử từ từ trở lại, khởi xướng vỗ tay hò theo.
Mọi người cũng hứng thú vô cùng, cười vui vẻ.
Hoàng tử Y Nặc cau mày lắc đầu.
Bạch sứ giả toàn thân bị đánh, cuối cùng không chịu được nữa ngã xuống, nhỏ giọng rên rỉ.
Liễu Tích Âm một tay nắm lấy cổ áo cậu ta, lôi lên từ đất, rồi tát mạnh cậu
ta mấy cái, tức giận nhổ nước bọt một cái, tức giận nói: “CÔ Ânãi nãi
ghét nhất là cái đồ tiểu nhân đạo mạo đoan chính như ngươi!”.
Đông Hạ Vương xem trò vui đủ rồi, bèn bảo ái thiếp lui đi, sau đó đập thư
đàm phán vào mặt cậu ta, quát: “Cái đồ thư rác này, coi Đông Hạ là đồ
ngốc sao? Diệp Chiêu cái đồ đàn bà đó, chỉ là may mắn thắng hai trận,
lại còn coi Đông Hạ sợ cô ta không bằng? Để Hoàng đế nhà ngươi suy nghĩ
kĩ, suy nghĩ cẩn thận, rồi mang bức thư khác tới đây”.
Trên đường về, cậu ta bối rối xoa xoa những vết thương trên da thịt, sau đó
sờ sờ trong lòng, lôi ra xem một miếng vải mà lúc nãy khi người con gái
hạ tiện đó túm lấy cậu ta nhổ nước bọt, nhanh chóng nhét vào người cậu
ta, trên miếng vải có viết cẩu thả bằng nhựa hoa Phượng Sơn màu đỏ, mang theo bút tích không gọn gàng nhưng đầy mùi hương hoa cỏ.
Cậu ta
xem xong, thần sắc thay đổi, không dám chậm trễ, đem theo vết thương
khắp mình mẩy, chạy nhanh về quân doanh, mật báo cho Diệp tướng quân.
Chiêu:
Đông Hạ đang âm thầm điều năm mươi vạn quân đến, không được vội vàng, phải
kiên nhẫn, nhất quyết không được hành động vội vã. Phái do thám để ý đến động tĩnh của địch, đợi tín hiệu phát ra, đem quân tiến công.